Nhật Ký Bò Tường Quan Sát


Dù sao người ta cũng nhìn cậu nhiều lần như vậy rồi, không đi lên chào hỏi thì thật không phải.

Phía trước, Ngôn Minh và Vương Trù đang nhỏ giọng trò chuyện, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng bánh xe kỳ lạ vang lên từ phía sau.

Âm thanh không hề êm tai mà lại lọc cọc xóc nảy như đang đi trên con đường trải sỏi đá vậy.
Hắn nhìn thấy cách đó không xa có một người đang ngồi trên tấm ván trượt, hai con chó lớn bị buộc hai bên trái phải của ván trượt, con chó mồ hôi đầm đìa, le lưỡi thở dốc kéo ván trượt và người ngồi trên đó cùng chạy.
Đây là xe bí ngô thời đại cải tiến à?
Chiếc xe chó bí ngô nhanh chóng đi đến chỗ có ánh sáng, khuôn mặt kia cũng dần rõ ràng.

Là Lý Bán Diễm, chạy phía trước cậu ta chính là hai con chó Husky lớn.
À, nhớ ra rồi, Lý Bán Diễm nhờ cậu đến để tìm cách giải quyết phiền phức liên quan đến mấy chú chó này.
Husky, hai con Husky...Thật sự là có chút rắc rối.
"Kỳ Thu" Lý Bán Diễm gọi từ xa, " Nhìn tớ này, tớ thật thông minh! Tớ vừa có thể hưởng thụ đại ngộ ngồi xe trượt tuyết mà còn không tốn chút sức nào cũng có thể dắt cho đi dạo."
Đối phương đầu bù tóc rồi, trên trán còn một vết đen, nhưng gương mặt lại sáng lạn, rõ ràng là rất hài lòng với chiếc xe bí ngô ro mình tạo ra.
" Đây là hai con chó cậu mới mua à?"
Màu lông của hai con Husky rất tươi sáng, một con màu xám đậm, một con màu xám nhạt, con màu xám nhạt như được nhúng vào lọ mực, trông không khác gì nhau cả như anh em sinh đôi, chúng dừng lại trước mặt Sở Kỳ Thu, hai đôi mắt xanh cảnh giác nhìn cậu, lưỡi vẫn thè ra để hít thở.
"Mới mua mấy ngày trước, đẹp không?
Lý Bán Diễm dùng hai tay chống xuống đất trượt về phía trước khoảng nửa mét mới miễn cưỡng cùng vị trí với hai chú chó.
Động tác này cực kỳ giống người ăn xin ở dọc đường giả vờ gãy chân để lừa gạt sự thương cảm.
Nhìn Lý Bán Diễm duỗi tay sờ lông sau gáy của chó, Sở Kỳ Thu nhíu mày, trên mặt tràn đầy sự lo lắng: " Đẹp thì đẹp.

Nhưng bây giờ chúng đã lớn như thế này rồi.


Nếu nuôi tiếp có phải là hơi khó không?"
" Cậu đang lo bọn chúng cùng chủ trước tình cảm sâu đậm, cùng tớ không có tình cảm sao? Yên tâm đi, Kỳ Thu, ông biết không, hai con chó này và tớ vừa gặp mà như đã quen, sau khi mua lại tớ chỉ cầm một cái xúc xích bò lắc lắc trước mặt nó, thế là chúng vẫy đuôi đi về nhà với tớ luôn, hơn nữa cả đường đi đều không kêu gào tí nào, cực kỳ ngoan ngoãn."
" Vừa gặp mà như đã quen..."
Sao nghe nó cứ sai sai thế, người lạ cho một ít đồ ăn thì liền cùng họ đi về nhà.
"Ngoại trừ việc hơi phá phách ngôi nhà thì những thứ khác đều ổn." Lý Bán Diễm nhớ lại một số ký ức không vui, liếc nhìn ngôi nhà phía bên trái: " Mãi sau này tớ mới biết chúng cần phải vận động rất nhiều, nếu như lượng hoạt động không đủ chúng sẽ biến thành vua phá hoại."
Sở Kỳ Thu: " Husky thực ra là loài kéo xe trượt tuyết ở xứ lạnh, chúng sẽ không quen với cuộc sống ở đây."
" Cho nên aaaaaaaaaaaa, tớ đột nhiên thông suốt, nghĩ ra tuyệt chiêu này.

Tớ từ trong kho tìm được một chiếc xe tải nhỏ, gắn nó với cái ván trượt gắn lại với nhau, sau đó chỉ cần ngồi ở phía trên để hai đứa chúng nó kéo là được." Lý Bán Diễm hơi di chuyển vị trí để trống một nửa vị trí, " Thế nào? Có muốn ngồi thử không, đủ chỗ cho hai người ngồi đấy."
Sở Kỳ Thu có chút ghét bỏ mà nhìn chằm chằm cái xe đơn sơ này: "Không cần, nếu cậu đã tìm được cách tốt để xử lý việc nuôi chó rồi thì không còn việc của tớ nữa, về nhà ngủ đây."
" Ấy đừng, nhìn cậu kìa, đồ nhát gan, tớ chạy hai vòng trong tiểu khu bây giờ không phải là vẫn còn toàn vẹn ngồi đây à, cậu sợ cái gì chứ? Hồi đại học tớ học cơ khí, cái này lắp quá đơn giản, cậu không tin tớ à?" Lý Bán Diễm vỗ vào khoảng trống bên cạnh hai lần, " Nhanh lên đây trải nghiệm xe trượt tuyết trên cạn mà tớ làm đi."
Sở Kỳ Thu do dự, nhìn chằm chằm hai còn Husky một hồi lâu rồi nói: " Được, chờ tớ đi cất máy ảnh."
Cậu để túi lớn túi nhỏ trên người vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh Lý Bán Diễm, cậu vẫn lo lắng: " Chúng có thể kéo được không?"
" Có thể kéo, tớ tìm hiểu rồi, một con có thể kéo một người." Lý Bán Diễm kéo dây, " Cậu nhìn kỹ."
Như dự đoán, hai con Husky nghe lời lao về phía trước.

Lý Bán Diễm và Sở Kỳ Thu bắt đầu di chuyển về phía trước,nhưng khoảng thời gian vui vẻ không được bao lâu, bánh xe của ván trượt bị thứ gì kẹt vào, sau đó va vào nhau và lật ngang.
Dưới sự "ưu ái" của quán tính, hai người đồng thời ngã cắm đầu về phía trước, Sở Kỳ Thu nhanh chóng chống tay xuống mặt đất tránh cho răng cửa đáp đất đầu tiên, nhưng còn chưa kịp ổn định lại thì Lý Bán Diễm ngã lên người cậu.
Sở Kỳ Thu bị đau, cũng không biết đập phải chỗ nào làm cậu không nhịn được " a" một cái.
Sớm nên nghĩ đến Lý Bán Diễm không đáng tin cậy.
Cậu làm thế nào mà không suy nghĩ gì đã ngồi lên rồi.
Mà hai còn Husky kia căn bản không có ý định quay đầu cứu chủ, sau lưng không còn hai ràng buộc to lớn, chúng nó càng vui vẻ nhẹ nhàng chạy đi.
Ngôn Minh và Vương Trù nghe thầy một tiếng ầm thật lớn vang lên.


Vương Trù dùng ánh mắt nhìn con trai ngốc nhà địa chủ để nhìn hai người đàn ông đang nằm trên đất.
Hai còn Husky chạy như bay vào vườn nhà Ngôn Minh.

May mắn thay nó cũng không nhảy lung tung, chỉ trong vườn hoa chạy tới chạy lui.
Điều đáng tiếc duy nhất là một luống hoa phượng vĩ được chăm sóc tỉ mỉ bây giờ đã bị chúng giẫm nát bét.
Ngôn Minh đi tới bên cạnh Sở Kỳ Thu và Lý Bán Diễm, cùi người: " Hai người không sao chứ?
Sở Kỳ Thu dùng cùi chỏ huých vào người Lý Bán Diễm: " Chết rồi à, mau đứng lên nhanh lên."
Vương Trù hoàn hồn, kinh ngạc nói: " Anh Ngôn, làm sao bây giờ?"
" Gọi cho bên tiểu khu để họ đến bắt chó."
Lý Bán Diễm hoàn toàn choáng váng sau cú ngã, may mắn là phần lớn cơ thể được Sở Kỳ Thu đỡ nên không cảm thấy đau.
" Kỳ Thu, ông sao rồi?..." Hắn thở dài, " Xem ra cách này không có tác dụng rồi, nhất định phải thuê người dắt chó đi dạo."
Sở Kỳ Thu thật vất vả từ dưới đất bò dậy, Ngôn Minh nhìn thấy trên cằm cậu có một vòng đỏ hồng liền vươn ngón tay sờ.
Sở Kỳ Thu híp mắt: " Đau."
"Cằm của cậu bị đập xuống đất." Ngôn Minh nhéo nhéo hai lần mới yên tâm," May là không gãy xương."
Sở Kỳ Thu bị bóp đau đến mức nghiến răng, nỗ lực kìm nén những giọt nước mắt sinh lý do đau đớn mang đến.
Ngã trước mặt Ngôn Minh đã rất xấu hổ rồi, nếu lại khóc...!nghĩ cậu cũng không dám nghĩ.
Ngôn Minh nhìn gương mặt căng thẳng của cậu, hai hốc mắt đỏ hồng, bỗng nhiên nở nụ cười: " Cậu với mấy động vật nhỏ này có thù oán gì với nhau hay sao? Mỗi lần tôi nhìn cậu không bị heo cõng thì cũng là bị chó làm ngã."
"...Tôi cũng không biết."
Luôn xấu mặt trước Ngôn Minh.
Lý Bán Diễm: " Để tớ gọi mua thuốc, bôi một lúc là được nếu không cậu sẽ bị sưng cằm lên mất."
Ngôn Minh nói: " Nhà tôi có mấy lọ dầu, để tôi lấy cho cậu."

Lúc này, một chiếc xe ô tô nhỏ với ánh đèn yếu ớt chạy tới, trong xe là ba nhân viên bảo vệ cường tráng, trên xe còn có hai cái lồng lớn.
Hiệu suất làm việc rất cao, đã cử người đến bắt cho rồi.
Lý Bán Diễm: " Được rồi, cậu đến nhà Ngôn Minh lấy thuốc đi, tớ qua bên này xem họ bắt chó."
Vương Trù cũng ở lại vườn hoa để giúp đỡ, chí có mình Sở Kỳ Thu và Ngôn Minh trở về nhà.
Ngôn Minh từ hộp thuốc bên cạnh cửa sổ lấy ra một lọ dầu xoa.

Cậu nhìn thấy bên trong hòm thuốc có ba lọ đặt ngay ngắn.
Ngôn Minh lấy một lọ đưa cho cậu: " Thỉnh thoảng bị thương khi quay phim nên tôi giữ nó trong nhà, nhưng tốt nhất đêm nay cậu đừng dùng."
" A?" Không dùng?
" Loại vết thương này nên chườm đá trước đã, cậu chờ một chút."
Ngôn Minh rời đi, lúc quay lại cầm theo một túi chườm đá.

Sở Kỳ Thu đặt nó lên cằm.
" Có thấy đỡ hơn chút nào không?"'
" Có, nó không đau như lúc nãy nữa."
" Cái này phải đắp một lúc lâu, đá tan thì gọi tôi để tôi lấy cái mới cho, tôi lên lầu thay quần áo, cậu ngồi ở đây một lát nhé."
Ngôn Minh xoay người lên lầu, Sở Kỳ Thu dựa vào ghế sô pha mềm mại chườm đá và lướt điện thoại.
Cậu thấy Ngôn Minh lên hotsearch.
Hotsearch topic lần này là: #Ngôn Minh, vận động viên bắn súng#
Cậu nghĩ rằng hotsearch này sẽ khen Ngôn Minh rất nhiều, khoe rằng trình độ thi đấu hôm nay của anh ấy như là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu ấn vào xem- hoàn toàn là sự thật.
Giới truyền thông tung ra tờ báo từ bảy năm trước của thành phố M, tiêu đề là ( Tin mừng! Nhiều thí sinh trong thành phố của chúng ta đã đạt được kết quả tốt trong đại hội thể thao học sinh cấp hai lần này", tên của Ngôn Minh cũng được đề cập đến trong văn bản.
Thành phố M là quê hương của Ngôn Minh, và Ôn Ngôn Minh là tên thật của Ngôn Minh.
Một dòng chữ được gạch chân trong bài báo: " Ôn Ngôn Minh đã giành được hạng hai toàn tỉnh trong nhóm xx của cuộc thi bắn súng."
Dưới phần bình luận, cư dân mạng đang thảo luận.
" Đoạt hạng hai từ nhỏ? Sao tôi lại không biết cơ chứ?"
" Ngươi thì biết cái gì? Tên thật chắc trước đây cũng không biết luôn chứ gì?"
" Ngôn Minh sao lại khiêm tốn như vậy? Trước đây cũng không thổi phồng thân phận vận động viên.


Nếu là ngôi sao khác họ đã dùng nó để marketing từ lâu rồi."
" Khó trách khi mới ra mắt anh ấy có thể đóng vai tay súng thần! Tôi còn từng thắc mắc, trên đường nhiều người đẹp trai như vậy tại sao đạo diện Lộc lại cố tình chọn anh ấy.

Thì ra là còn có nguyên nhân này."
Các phương tiện truyền thông tiết lộ thông tin cũng không nhiều.

Sở Kỳ Thu tìm kiếm trên mạng một vòng với từ khóa là thành phố M và Ôn Ngôn Minh.

Trong kết quả tìm kiếm, có rất ít thông tin khác ngoại trừ thông báo về giải thưởng của cuộc thi.

Thậm chí không có một bức ảnh rõ ràng.
Sở Kỳ Thu để điện thoại xuống, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ.
Tại sao lúc trước Ngôn Minh lại làm minh tinh đây, trước khi bước vào vòng tròn này, anh ấy là một vận động viên, thông tin trên bách khoa toàn thu cũng cho thấy anh ấy chưa bao giờ học trường nghệ thuật, giống như không hề có ý định trở thành minh tinh...
Tại sao Lộc đạo lại phát hiện ra anh ấy?
Sô pha rất thoải mái, suy nghĩ một lúc ròi dần chìm vào giấc ngủ.

Sở Kỳ Thu chống tay lên tay vịn ghế sô pha để giữ túi chườm đá trên cằm.
Không biết qua bao lâu, cậu cảm thấy lông mày có chút ngứa, dựa vào trực giác có vẻ như là tóc máu chạm vào mặt cậu.

Khuôn mặt như đang được người khác vuốt ve, giống như làm gió xuân xuyên qua lá liễu rơi xuống mặt cậu, cậu cảm thấy rất thoải mái nên cọ cọ một hồi.
Cậu biết đó là ảo giác mà hình như cũng không phải vậy.
Sở Kỳ Thu mơ màng mở mắt ra, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh, trên tay là một cái khăn ướt, sau đó cầm túi đã trước ngực cậu để ra ngoài.
"Lúc ngã xuống trên mặt cậu toàn là bụi đất."
Thì ra cảm giác lúc nãy là Ngôn Minh lau mặt giúp cậu.
Ngôn Minh cầm túi nước đá lên, nhìn một mảnh ướt đẫm trước ngực Sở Kỳ Thu: " Đá tan rồi, để tôi đổi cái khác.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận