Khoảng một tuần sau, nắng vàng ươm rạng rỡ đến nỗi Miranda và Olivia dù đang mải nhớ cái chốn trú ẩn thường xuyênmình ở quê nhà cũng phải quyết định dành buổi sáng hôm ấy để đi thám hiểm London. Họ bắt đầu từ khu mua sắm vì Olivia cứ khăng khăng muốn vậy.
“Mình thì chắc chắn là không cần thêm váy áo gì nữa,” Miranda nói khi họ tản bộ xuôi theo con phố, theo sau là hai cô hầu gái.
“Mình cũng không, nhưng đi ngắm nghía cũng vui mà, với lại bọn mình có thể tìm một món nữ trang rẻ tiền hoặc thứ gì đấy đại loại để mua bằng tiền tiêu vặt. Cũng sắp tới sinh nhật cậu còn gì. Cậu nên mua sắm cho bản thân đi.”
“Chắc vậy.”
Họ lang thang qua hàng loạt cửa hiệu váy áo, mũ mão, trang sức và cửa hàng bánh kẹo, rồi bỗng nhiên Miranda nhận ra thậm chí cô còn chẳng biết mình đang tìm kiếm cái gì nữa.
“Nhìn kìa, Olivia,” cô thở hắt ra. “Nó thật lộng lẫy phải không?”
“Cái gì lộng lẫy cơ?” Olivia ngó vào qua khung cửa sổ được trang trí hết sức thanh lịch của hiệu sách.
“Cái đó.” Miranda chỉ tay vào cuốn sách Le Morte d’Arthur được đóng bìa trang nhã của Đức ông Thomas Malory. Nhìn nó mới sang trọng làm sao, và Miranda không mong gì hơn là được cúi người qua cửa sổ hít hà bầu không khí bao quanh nó.
Lần đầu tiên trong đời, cô trông thấy là biết ngay mình phải có nó. Quên chuyện tiền bạc đi. Quên luôn tính thực tiễn đi. Cô thở dài đầy tâm trạng và khao khát rồi nói, “Mình nghĩ cuối cùng mình cũng hiểu ra cậu muốn nói gì về những đôi giày.”
“Giày á?” Olivia lặp lại, nhìn xuống chân mình. “Giày hả?”
Miranda chả buồn giải thích thêm gì nữa. Cô còn bận nghiêng đầu xem xét viền vàng bao quanh từng trang sách.
“Bọn mình đã đọc nó rồi,” Olivia tiếp tục. “Mình nhớ là cách đây hai năm rồi, hồi cô cey làm gia sư của bọn mình ấy. Cậu không nhớ à? Cô ấy đã kinh hãi vì bọn mình đọc xong cuốn sách mà không hiểu gì hết.”
“Không phải là chuyện đọc nó,” Miranda nói, áp sát hơn vào cửa kính. “Chẳng phải nó là thứ đẹp nhất cậu từng thấy sao?”
Olivia nhìn cô bạn vẻ hoài nghi. “Ờ... không.”
Miranda khẽ lắc đầu và ngẩng lên nhìn Olivia. “Mình nghĩ chính điều đó làm nên nghệ thuật. Nó có thể đưa một người vào trạng thái mê mẩn, nhưng lại không đủ khả năng lay chuyển một người khác dù chỉ chút xíu.”
“Miranda, đó là một cuốn sách.”
“Cuốn sách đó,” Miranda quả quyết, “là một tác phẩm nghệ thuật.”
“Nó trông khá cũ rồi.”
“Mình biết.” Miranda thở dài sung sướng.
“Cậu định mua nó à?”
“Nếu mình đủ tiền.”
“Mình nghĩ cậu phải có đủ chứ. Nhiều năm nay cậu có đụng đến tiền tiêu vặt của cậu đâu. Cậu toàn cất vào cái lọ hoa sứ mà Turner gửi tặng nhân dịp sinh nhật năm năm trước mà.”
“Sáu.”
Olivia chớp mắt. “Sáu cái gì cơ?”
“Sáu năm trước.”
“Năm năm trước hay sáu năm trước thì có gì khác nhau?” Olivia gắt lên, điên tiết vì sự chính xác của Miranda. “Vấn đề ở đây là cậu có kha khá tiền để dành rồi, và nếu cậu thật sự muốn cuốn sách ấy thì nên mua nó để mừng sinh nhật thứ hai mươi của cậu đi. Cậu chẳng bao giờ mua bất cứ thứ gì cho bản thân cả.”
Miranda quay lại với sự cám dỗ đằng sau cửa kính. Cuốn sách được đặt trên một cái bệ và để mở ở chính giữa. Một bức tranh màu sắc rực rỡ minh họa Arthur và Guinevere. “Chắc nó đắt lắm,” cô rầu rĩ.
Olivia khẽ đẩy cô bạn và nói, “Làm sao cậu biết được nếu không vào hỏi.”
“Cậu nói đúng. Mình sẽ làm thế!” Miranda nhoẻn miệng cười nửa hứng khởi nửa lo lắng, rồi dợm bước vào hiệu sách. Cửa hiệu ấm cúng dễ chịu được trang trí với tông màu lạnh sang trọng cùng những chiếc ghế bọc da để phục vụ những khách hàng muốn đọc qua một cuốn sách nào đó.
“Mình không thấy chủ hiệu đâu cả,” Olivia thì thầm vào tai Miranda.
“Ngay đằng kia kìa.” Miranda hất đầu về phía một người đàn ông hói gầy gò, tầm tuổi ba mẹ họ. “Thấy không, ông ấy đang giúp người đàn ông kia tìm sách. Mình sẽ đợi ông ấy xong việc. Mình không muốn quấy rầy.”
Hai tiểu thư kiên nhẫn chờ đợi chừng vài phút trong khi ông chủ hiệu sách đang bận bịu. Cứ một chốc, ông ta lại bắn về phía họ một cái nhìn cau có làm Miranda khá bối rối, vì cả cô và Olivia đều ăn vận tử tế và rõ ràng là có khả năng chi trả. Cuối cùng, ông ta cũng xong việc và vội vàng bước tới chỗ họ.
“Thưa ông, tôi đang băn khoăn...” Miranda mở lời.
“Đây là hiệu sách của các quý ông,” ông ta nói bằng cái giọng căm ghét thù địch.
“Ồ.” Miranda lùi lại, bị nản chí trước thái độ của ông ta. Nhưng cô tha thiết muốn có cuốn sách của Malory, vì vậy cô gắng dằn lòng kiêu hãnh, mỉm cười ngọt ngào và tiếp tục. “Tôi xin lỗi. Tôi không nhận ra. Nhưng tôi hy vọng mình...”
“Tôi đã nói đây là cửa hiệu dành cho các quý ông.” Đôi mắt tròbé tí của ông ta nheo lại thành hai khe hẹp. “Xin vui lòng đi cho.”
Vui lòng ư? Miranda nhìn ông ta chòng chọc, đôi môi hé ra kinh ngạc. Vui lòng ư? Với cái giọng điệu như thế à?
“Đi thôi Miranda,” Olivia nói, nắm cổ tay bạn. “Chúng ta nên đi thôi.”
Miranda nghiến răng không nhúc nhích. “Tôi muốn mua một cuốn sách.”
“Chắc chắn là thế rồi,” người bán sách cạnh khóe. “Và hiệu sách dành cho các quý cô quý bà chỉ cách đây có một phần tư dặm thôi.”
“Hiệu sách dành cho các quý cô không có thứ tôi muốn.”
Ông ta cười tự mãn. “Thế thì tôi chắc là cô không nên đọc nó.”
“Tôi tin là ông có quyền phán xét việc đó, thưa ông,” Miranda lạnh lùng nói.
“Miranda,” Olivia thì thầm, mắt trợn tròn.
“Chỉ một phút thôi,” cô đáp, không rời mắt khỏi người đàn ông nhỏ bé đáng ghét. “Thưa ông, tôi có thể cam đoan với ông rằng tôi rất dư dả. Và nếu ông cho phép tôi xem cuốn Le Morte d’Arthur, tôi sẽ mua nó rồi rời khỏi đây.”
Ông ta khoanh tay. “Tôi không bán sách cho phụ nữ.”
Còn thế nữa, quá đáng lắm rồi. “Tôi bị xúc phạm đấy.”
“Đi khỏi đây,” ông ta đốp chát, “hoặc ta sẽ ép các người rời đi bằng vũ lực.”
“Đó sẽ là một sai lầm đấy, thưa ông,” Miranda đáp trả sắc lẻm. “Ông có biết chúng tôi là ai không?” Việc lôi địa vị xã hội ra không phải là thói quen của cô, nhưng cô cũng chẳng phản đối việc đó nếu nó có tác dụng.
Người bán sách không mảy may xúc động. “Tôi không quan tâm.”
“Miranda,” Olivia nài nỉ với vẻ cực kỳ không thoải mái.
“Tôi là Miranda Cheever, con gái của Huân tước Rupert Cheever, còn đây,” Miranda nói với một cái khoát tay mạnh mẽ, “là tiểu thư Olivia Bevelstoke, con gái của Bá tước Rudlanda. Tôi đề nghị ông cân nhắc lại nguyên tắc của mình.”
Ông ta đáp trả cái nhìn kiêu ngạo của cô bằng một ánh mắt cũng không hề kém cạnh. “Kể cả cô có là công chúa Charlotte chết tiệt đi nữa thì tôi cũng không quan tâm. Cút khỏi cửa hiệu của tôi ngay.”
Miranda nheo mắt lại rồi dợm bước bỏ đi. Việc ông ta xúc phạm cô cũng đã đủ tồi tệ rồi. Nhưng dám công kích cả ký ức về công chúa thì quả là không thể nào chấp nhận nổi. “Chuyện này chưa kết thúc đâu, thưa ông.”
“Ra ngoài!”
Cô túm cánh tay Olivia rời khỏi cửa hiệu trong cơn giận dữ, bướng bỉnh kéo cửa đánh rầm một cái. “Cậu có tin nổi không?” cô nói khi họ đã an toàn ở bên ngoài. “Điều đó thật kinh khủng. Đó là tội ác. Là...”
“Một hiệu sách của các quý ông,” Olivia chen vào, nhìn Miranda như thể cô bạn vừa đột nhiên mọc thêm một cái đầu nữa vậy.
“Và?”
Olivia củng cố thêm giọng điệu tham chiến của mình. “Có hiệu sách cho các quý ông, và hiệu sách các quý bà. Chuyện bình thường mà.”
Tay Miranda siết chặt thành hai nắm đấm. “Nếu cậu muốn biết thì mình nghĩ đó là trò ngu ngốc chết toi.”
“Miranda!” Olivia thở gấp khi nghe thấy câu đó. “Cậu nói gì thế?”
Miranda có vẻ đỏ mặt trước cách nói tục tĩu của chính mình. “Cậu có thấy ông ta làm mình phát điên đến thế nào không? Cậu đã bao giờ thấy mình nguyền rủa lớn tiếng trước đây chưa?”
“Chưa, và mình không chắc là mình muốn biết cậu đang nguyền rủa cái gì trong đầu đâu.”
“Đồ con lừa.” Miranda tức bốc khói. “Con lừa không hơn không kém. Ông ta có thứ mình muốn mua, và mình có tiền để trả cho nó. Đáng lẽ vấn đề thật đơn giản.”
Olivia liếc mắt xuôi theo con phố. “Tại sao chúng ta không đến hiệu sách của các quý bà nhỉ, thế là xong?”
“Bình thường thì mình sẽ làm thế. Đương nhiên mình không thích hạ cố bước vào cái cửa hiệu của gã kinh khủng kia. Nhưng mình không tin họ sẽ có cuốn Le Morte d’Arthur giống vậy, Livvy ạ. Mình chắc nó là thứ độc nhất vô nhị. Và tệ hơn nữa...” Giọng Miranda cao lên khi mà sự bất công vừa rồi đã lắng xuống. “Và tệ hơn là...”
“Còn tệ hơn được nữa à?”
Miranda cáu kỉnh nhìn cô bạn nhưng cũng trả lời, “Có đấy. Điều tồi tệ nhất là ngay cả khi có hai bản in như thế của cuốn sách đi chăng nữa thì tớ cũng biết chắc là ở đó không có. Dù thế nào thì hiệu sách của các quý bà cũng sẽ không có cuốn đó bởi vì không ai nghĩ rằng một quý bà quý cô lại muốn đọc một cuốn sách như thế!”
“Không ư?”
“Không. Chắc chỉ toàn tiểu thuyết của Byron và Radcliffe thôi.”
“Mình thích tiểu thuyết của Byron và Radcliffe đấy,” Olivia nói, nghe có vẻ bị sỉ nhục.
“Mình cũng vậy,” Miranda trấn an cô bạn, “nhưng mình cũng thích các tác phẩm văn học khác nữa. Và dĩ nhiên mình nghĩ gã đàn ông đó không có quyền...” Cô giận dữ chỉ tay cửa sổ hiệu sách “...quyết định mình có thể hay không thể đọc cái gì.”
Olivia chăm chú nhìn bạn một lúc rồi lịch sự hỏi, “Cậu đã xong chưa?”
Miranda vuốt phẳng vạt váy và hít vào. “Rồi.”
Olivia quay lưng lại hiệu sách, nhìn lướt qua vai Miranda vẻ rầu rĩ trước khi vỗ vỗ cánh tay bạn mình để an ủi. “Ta sẽ nhờ ba mình mua nó cho bạn. Hoặc Turner.”
“Vấn đề không phải chỗ đó. Mình không thể tin được là cậu không thấy tức giận trước chuyện này giống mình.”
Olivia thở dài. “Cậu trở thành một thập tự quân từ khi nào thế, Miranda? Mình đã nghĩ trong hai chúng ta thì mình mới là người không kiềm chế được chứ.”
Quai hàm Miranda bắt đầu đau nhức vì nghiến chặt. Cô gần như gầm lên, “Mình cho là trước đây mình chưa bao giờ gặp phải bất cứ điều gì đáng giận như thế này.”
Olivia khẽ rụt đầu lại. “Hãy nhắc mình nhớ là từ giờ trở đi không được để cậu giận dữ nữa nhé.”
“Mình sẽ có cuốn sách đó.”
“Được, chúng ta chỉ cần...”
“Và ông ta sẽ biết rằng tớ đã có nó.” Miranda ném cho hiệu sách một cái nhìn chòng chọc hiếu chiến cuối cùng rồi sải bước về nhà.
“Dĩ nhiên anh sẽ mua cuốn sách đó cho em, Miranda,” Turner ôn tồn nói. Anh đang tận hưởng một buổi chiều nhàn nhã, đọc báo và suy ngẫm về cuộc sống như một quý ông không bị ràng buộc, đúng lúc đó thì em gái anh ào vào phòng tuyên bố rằng Miranda cần giúp đỡ một cách tuyệt vọng.
Cảnh tượng khá là thú vị, thực vậy, đặc biệt là cái lườm chết người mà Miranda ban tặng cho Olivia vì cô bạn dùng từ “tuyệt vọng”.
“Em không muốn anh mua nó cho em,” Miranda át đi. “Em muốn anh đi mua nó cùng với em.”
Turner ngả người ra sau trong cái ghế bành dễ chịu. “Thế thì có gì khác nhau?”
“Khác một trời một vực.”
“Một trời một vực đấy ạ,” Olivia xác nhận, nhưng miệng lại cười toe toét, và anh ngờ là em gái mình cũng không hiểu được cái sự một trời một vực ấy là thế nào.
Miranda lại ném cho cô bạn một cái trừng mắt khác, Olivia khựng lại kêu toáng lên. “Gì thế? Mình đang ủng hộ cậu mà!”
“Anh không nghĩ thật là phi lý khi em không thể mua hàng ở một cửa hiệu nào đấy chỉ đơn giản vì em là phụ nữ à?” Miranda hung hăng tiếp tục trở lại với bài công kích.
Anh uể oải mỉm cười với cô. “Miranda, có một số nơi nhất định mà phụ nữ không thể đến được.”
“Em không yêu cầu được vào một trong mấy cái câu lạc bộ sang trọng của anh. Em chỉ muốn mua một cuốn sách thôi. Chẳng có gì là không thích hợp ở đây cả. Vì Chúa, nó là một tác phẩm mỹ thuật cổ điển.”
“Miranda, nếu quý ông đó sở hữu cửa hiệu đó thì ông ta có thể quyết định mình muốn bán cho ai và không muốn bán cho ai.”
Cô khoanh tay trước ngực. “Thế thì có lẽ ông ta không nên được phép làm thế. Có lẽ nên có một đạo luật quy định người bán sách không được phép cấm phụ nữ vào hiệu sách của mình.”
Anh nhướn mày nhìn cô vẻ mỉa mai. “Không phải em đang đọc bài luận do Mary Wollstonecraft viết đấy chứ hả?”
“Mary là ai?” Miranda hỏi bằng giọng tức tối.
“Tốt.”
“Làm ơn đừng có đánh trống lảng, Turner. Anh có đồng ý rằng em nên được phép mua cuốn sách đó hay không hả?”
Anh thở dài, mệt mỏi vì tính khí bướng bỉnh không ngờ của cô. Lại còn vì một cuốn sách nữa chứ. “Miranda, tại sao em nên được phép vào hiệu sách của các quý ông? Em thậm chí còn không thể đi bầu cử mà.”
Cô lắp bắp giận dữ. “À đó là chuyện khác...”
Turner nhanh chóng nhận ra anh đã phạm một sai lầm chiến thuật. “Quên vụ quyền bầu cử đi. Được chứ. Anh sẽ đi cùng em đến mua cuốn sách đó.”
“Anh sẽ đi à?” Mắt cô sáng lên, rạng rỡ ánh dịu dàng màu nâu. “Cảm ơn anh.”
“Chúng ta sẽ đi vào thứ Sáu nhé? Anh nghĩ chiều nay thì không được rồi.”
“Ối, em cũng muốn đi,” Olivia ríu rít.
“Tuyệt đối không. Một trong hai đứa thì anh còn xoay xở được. Thần kinh của anh, em biết đấy.”
“Thần kinh của anh làm sao?”
Anh nhìn Olivia. “Em thử thách thần kinh của anh.”
“Turner!” Olivia la lên. Cô quay sang Miranda. “Miranda!”
Nhưng Miranda vẫn đang tập trung vào Turner. “Chúng ta có thể đi bây giờ được không?” cô hỏi anh, tỏ vẻ không muốn nghe một lời tranh cãi nào nữa. “Em không muốn người bán sách đó quên em.”
“Xét theo những gì Olivia vừa kể về cuộc phiêu lưu của em nghi ngờ việc ông ta có thể quên nổi em đấy,” Tuner nhăn nhó.
“Nhưng chúng ta có thể đi hôm nay không? Làm ơn. Làm ơn đi mà.”
“Em có biết là mình đang cầu xin không?”
“Em không quan tâm,” cô nói ngay.
Anh cân nhắc. “Anh chợt nghĩ ra là anh có thể lợi dụng tình cảnh này đấy.”
Miranda ngơ ngác. “Là sao ạ?”
“Ờ, anh chưa biết. Bất cứ khi nào anh cũng có thể từ chối ban cho em một ân huệ mà.”
“Vì em chả có gì mà anh muốn cả, nên em khuyên anh quên những kế hoạch bất chính đi và đưa em đến hiệu sách ngay.”
“Được rồi được rồi. Vậy đi thôi.”
“Anh chắc chắn em không thể đi cùng hai người à?” Olivia hỏi, theo họ ra tới đại sảnh.
“Ở yên đây,” Turner nhẹ nhàng ra lệnh trong lúc quan sát Miranda đẩy cửa. “Phải có ai đó gọi đội tuần tra nếu bọn anh không lành lặn trở về.”
Mười phút sau, Miranda đang đứng trước hiệu sách mà cô vừa bị từ chối lúc đầu giờ chiều.
“Trời ơi, Miranda,” cô nghe tiếng Turner kêu ca bên cạnh. “Trông em hơi bị khủng khiếp đấy.”
“Tốt,” cô đáp gọn lỏn, bước tới trước.
Turner túm lấy cánh tay cô cản lại. “Cho phép anh vào trước em,” anh đề nghị, mắt ánh lên một tia vui thích. “Chỉ nhìn thấy em thôi người đàn ông tội nghiệp ấy cũng có thể đột quỵ mất.”
Miranda quắc mắt nhìn anh nhưng vẫn để anh đi qua. Lần này người bán hàng đừng hòng đuổi cô. Cô đến, được hộ tống bởi một quý ông có tước vị và một cơn thịnh nộ ầm ầm. Cuốn sách còn có thể của ai khác ngoài cô nữa.
Chuông kêu leng keng khi Turner bước vào hiệu sách. Miranda theo ngay sau anh, mà thực ra là bước sát gót anh.
“Tôi có thể giúp gì thưa ngài?” người bán sách hỏi với tất cả vẻ lịch sự khúm núm.
“Vâng, tôi quan tâm...” anh dài giọng và nhìn quanh cửa hiệu.
“Cuốn sách đó,” Miranda quả quyết chỉ về phía khung cửa sổ trưng bày.
“Phải, cuốn sách đó.” Turner tặng người bán hàng một nụ cười dịu dàng.
“Cô!” Người bán hàng thở hắt ra, nét mặt chuyển sang đỏ hồng giận dữ. “Ra ngoài! Cút ra khỏi cửa hiệu của tôi!” Ông ta chộp lấy cánh tay Miranda, cố lôi cô ra phía cửa.
“Dừng lại! Tôi nói dừng lại!” Miranda không phải là người chịu bị sỉ nhục bởi một gã cô xem là ngu ngốc, cô dùng túi xách tay của mình đánh thật mạnh vào đầu ông ta.
Turner rên rỉ.
“Simmons!” người bán sách quát tháo ầm ĩ gọi trợ lý. “Tìm ngay một cảnh sát. Cô tiểu thư trẻ này bị loạn trí.”
“Tôi không bị loạn trí, ông là đồ dâm đãng!”
Turner cân nhắc các lựa chọn. Quả thực, chuyện này không thể nào có kết cục tốt đẹp được.
“Tôi là một khách hàng trả tiền đàng hoàng,” Miranda kịch liệt nói. “Và tôi muốn mua cuốn Le morte’Arthur!”
“Tôi thà chết còn hơn để cô chạm tay vào nó, đồ gái đĩ thô lỗ!”
Gái đĩ? Thế này thì thật là quá quắt đối với Miranda, cô tiểu thư trẻ vốn nhạy cảm hơn tưởng tượng của mọi người nhiều, nếu nhìn vào cách cư xử lúc này của cô. “Đồ đê tiện, đồ gớm ghiếc,” cô rít lên, giơ cái túi lên lần nữa.
Gái đĩ ư? Turner thở dài. Đó là một sự lăng mạ mà anh thật sự không thể bỏ qua. Mặc dù vậy, anh cũng không thể để Miranda tấn công người đàn ông này được. Anh giật lấy cái túi từ tay cô. Cô trừng trừng nhìn anh đầy giận dữ vì đã dám can thiệp vào. Anh nheo mắt ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo.
Anh hắng giọng, quay sang người bán sách. “Thưa ông, tôi phải yêu cầu ông xin lỗi tiểu thư đây.”
Người bán sách khoanh tay trước ngực vẻ ngang ngược.
Turner liếc nhìn Miranda. Cô cũng đang khoanh tay lại với cung cách y hệt. Anh lại nhìn người đàn ông lớn tuổi và nói kiên quyết hơn một chút, “Ông sẽ xin lỗi tiểu thư đây.”
“Cô ta là kẻ phiền nhiễu,” người bán sách nói với vẻ đắc thắng.
“Sao ông...” Dám Miranda sẽ lao thẳng vào ông ta nếu Turner không nhanh tay chộp được lưng váy của cô kéo lại. Người đàn ông lớn tuổi nắm chặt tay thủ thế như bọn du côn, nom khá kỳ quặc so với vẻ bề ngoài yêu sách vở của ông ta.
“Em im lặng nào,” Turner rít lên với cô, cảm thấy cơn giận dữ bắt đầu bùng nổ trong lồng ngực.
Người bán sách ném cho cô một cái nhìn đắc thắng.
“Ồ, ông đang phạm sai lầm đấy,” Turner nói. Chúa nhân từ, gã này có lý trí không vậy? Miranda giằng người về phía trước, có nghĩa là Turner phải nắm váy cô chắc hơn, cũng có nghĩa là gã chủ hiệu sách lại càng tỏ ra dương dương tự đắc, và có nghĩa toàn bộ trò hề chết tiệt này sẽ xoáy thành một cơn bão nếu Turner không chấm dứt mọi chuyện ngay lập tức.
Anh nhìn người bán sách với ánh mắt lạnh lẽo, đậm chất quý tộc nhất. “Xin lỗi tiểu thư đây, hoặc ta sẽ khiến ông phải thực sự hối tiếc đấy.”
Nhưng gã chủ hiệu sách rõ ràng là một tên ngốc kinh niên, bởi vì ông ta không chấp nhận lời đề nghị mà Turner đã rộng lượng đưa ra vì sự kính trọng. Thay vào đó, ông ta vênh váo một cách hiếu chiến và tuyên bố, “Tôi không có gì phải xin lỗi cả. Cô gái đó đã vào trong cửa hiệu của tôi...”
“A, quỷ tha ma bắt nhà ông,” Turner lầm bầm. Giờ thì không tránh được rồi.
“... làm phiền khách hàng của tôi, lăng mạ tôi...”
Turner siết bàn tay thành nắm đấm, vung lên, gọn ghẽ nện trúng vào cánh mũi gã bán sách.
“Ôi lạy Chúa tôi,” Miranda nín thở. “Em nghĩ anh làm vỡ mũi ông ta rồi.”
Turner ném cho cô một cái nhìn nghiêm khắc trước khi ngó xuống người chủ hiệu sách nằm trên sàn. “Anh không nghĩ vậy. Ông ta không chảy máu.”
“Thật đáng tiếc,” Miranda lầm bầm.
Turner chộp lấy cánh tay Miranda giật cô lại gần anh. Cô gái nhỏ bé khát máu này sắp giết người mất thôi. “Đừng nói gì nữa cho tới khi chúng ta ra khỏi đây.”
Mắt Miranda mở lớn, nhưng cô khôn ngoan ngậm miệng và để anh kéo ra khỏi hiệu sách. Nhưng khi họ đi qua ô cửa sổ, cuốn Le morte d’ Arthur đập vào mắt và cô kêu lên, “Sách của em!”
Thế là xong. Turner đứng khựng lại. “Anh không muốn nghe một lời nào nữa về cuốn sách chết tiệt của em, em nghe rõ chứ?”
Miệng cô há hốc.
“Em không hiểu chuyện gì vừa xảy ra à? Anh đã đánh một người đàn ông.”
“Nhưng không phải anh cũng đồng ý là ông ta đáng bị đánh sao?”
“Không bằng một nửa so với việc em đáng bị bóp cổ!”
Cô giật lùi lại, rõ ràng là cảm thấy bị lăng nhục.
“Trái ngược với bất cứ điều gì em nghĩ về anh,” anh ngừng lại, “anh không dùng thời gian của mình hết ngày này sang ngày khác để nghĩ xem khi nào và ở đâu mình có thể dính vào cuộc ẩu đả kế tiếp.”
“Nhưng...”
“Không nhưng gì cả, Miranda. Em đã lăng mạ người đàn ông đó...”
“Ông ta lăng mạ em!”
“Anh đang giải quyết vấn đề,” anh nói qua hai hàm răng nghiến chặt. “Đó là lý do vì sao em đưa anh tới đây, để xử lý mọi thứ. Không phải vậy à?”
Miranda quắc mắt rồi đột nhiên miễn cưỡng gật đầu.
“Có chuyện quái gì với em thế? Lỡ gã đó thiếu kiềm chế thì sao? Lỡ...”
“Anh nghĩ ông ta thể hiện sự kiềm chế à?” cô tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Ít nhất cũng nhiều bằng em!” Anh nắm hai vai cô và bắt đầu lắc. “Chúa nhân từ, Miranda, em không nhận ra là có nhiều gã không thèm chớp mắt khi đánh phụ nữ sao? Hoặc tệ hơn thế nữa,” anh nói thêm đầy ẩn ý.
Anh đợi cô trả lời, nhưng cô chỉ nhìn anh chăm chăm, hai mắt mở to không hề chớp. Anh có một cảm giác đáng lo ngại, ấy là cô nhìn thấy điều gì đó mà anh không thấy.
Điều gì đó trong anh.
Và rồi cô nói, “Em xin lỗi, Turner.”
“Vì điều gì?” anh hỏi một cách không được hòa nhã cho lắm. “Vì đang dựng lên cả một màn kịch giữa hiệu sách yên tĩnh ư? Vì không giữ cho miệng em ngậm lại được khi đáng ra em nên thế ư? Vì...”
“Vì làm anh bối rối,” cô lặng lẽ nói. “Em xin lỗi. Là do em thiếu suy nghĩ.”
Những lời nhỏ nhẹ của cô ngay lập tức xoa dịu cơn giận của anh, và anh thở dài. “Đừng làm điều gì như thế lần nữa, được chứ?”
“Em hứa.”
“Tốt.” Anh nhận ra mình vẫn đang kềm chặt hai vai cô, thế nên anh nới lỏng nắm tay mình. Rồi anh nhận ra hai vai cô có cảm giác thật thích. Ngạc nhiên, anh thả cả hai tay ra.
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, vẻ lo lắng lướt qua nét mặt. “Ít nhất em nghĩ em có thể hứa. Nhất định em sẽ gắng không làm bất cứ điều gì để làm anh bối rối như thế nữa.”
Bỗng nhiên Turner tưởng tượng ra cảnh Miranda đang cố gắng để anh không buồn bực. Một cảnh tượng khiến anh bối rối. “Có chuyện gì với em thế? Tất cả chúng ta đều tin rằng em rất điềm đạm. Có Chúa chứng giám, em đã hơn một lần giúp Olivia tránh khỏi rắc rối.”
Môi cô mím chặt, rồi cô nói, “Đừng nhầm lẫn tính điềm đạm với sự dễ bảo, Turner ạ. Chúng không giống nhau đâu. Và chắc chắn em không nhu mì dễ bảo đâu.”
Không phải cô đang tỏ ra ngang chống đối, anh nhận thấy thế. Chỉ đơn giản là cô đang tuyên bố sự thật - một sự thật mà anh ngờ là gia đình mình đã coi nhẹ suốt nhiều năm qua. “Không có gì phải sợ cả,” anh mệt mỏi nói, “kể cả nếu anh từng vui thích với cái ý tưởng là em nhu mì dễ bảo thì chắc chắn chiều nay em cũng không lợi dụng được anh đâu.”
Nhưng Chúa phù hộ anh, cô không như vậy. Cô nghiêm nghị bảo, “Nếu em thấy điều gì đó rành rành là sai trái, em khó lòng mà ngồi im cho được.”
Cô sẽ giết gã bán sách mất. Anh dám chắc thế. “Hãy cố gắng tránh xa những mối nguy hiểm rành rành ấy. Em có thể làm điều đó vì anh không?”
“Nhưng em không nghĩ đây không hẳn là một mối nguy hiểm. Và em thực sự...”
Anh giơ một bàn tay lên. “Không nói nữa. Không một lời nào nữa về chủ đề này. Anh đã mất mười năm cuộc đời mình để nói về nó rồi.” Anh túm tay cô dẫn về nhà.
Chúa ơi, có chuyện gì với anh thế này? Mạch anh vẫn còn đang chạy đua trong khi cô đâu còn bị nguy hiểm gì nữa. Mà cũng không hẳn là nguy hiểm. Anh không nghĩ gã bán sách kia có thể tung ra một cú đấm gọn gàng. Và hơn nữa, có chuyện chết tiệt gì mà là anh lại lo lắng cho Miranda quá thế? Dĩ nhiên anh quan tâm đến cô. Cô như em gái anh vậy. Nhưng rồi anh cố thử hình dung nếu không phải cô mà là Olivia thì sao. Anh chỉ thấy mỗi cảm giác buồn cười thích thú mà thôi.
Nếu Miranda có thể khiến cho anh nổi điên lên như thế này thì hẳn phải có một sai lầm khủng khiếp nào đấy đang xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...