Chương 149:
Trong nhà tắm ám muội, nhiệt độ dần tăng cao, quần áo của Cố Minh dễ dàng bị cởi bỏ, ngày đầu hạ thế này, trong không gian đóng kín, vẫn không nhịn được nổi da gà da vịt toàn thân.
"Chị lạnh à?" Chung Hiểu Âu không nhịn được hỏi, nhưng tay vẫn tự ý luồn vào giữa hai chân, Cố Minh run rẩy, cảm giác tư thế này quả thật rất xấu hổ, ánh đèn trắng trong nhà tắm, lọt qua tấm gương nhẵn nhụi, nhìn thấy bản thân trong gương, hôm nay cô ấy không có chuyện gì quan trọng, nên khi ra ngoài mua cà phê, tóc tai tùy tiện buộc lên, lúc này, không tốn chút sức nào đã bị Chung Hiểu Âu xõa ra, tóc dài ngang vai, ánh mắt mê li, phòng tuyến trong nội tâm không để Cố Minh tiếp tục nhìn bản thân mình như thế, hai tay Cố Minh đè trước ngực, tạo khoảng cách giữa bản thân và Chung Hiểu Âu, khẽ đẩy cô ra, "Đợi em tắm xong đã."
Chung Hiểu Âu ngẩn ra, Cố Minh chạy trốn khỏi tay cô, vì chạy quá gấp, tay cũng không nắm được gì có thể che đậy, lúc chạy ra ngoài, thấy rèm cửa vẫn chưa kéo lại, may mà là tầng mười bảy, nhưng dù có như thế, Cố Minh vẫn có chút bối rối, trực tiếp lăn xuống giường, kéo lấy chiếc chăn đã được gấp gọn quấn lên người, mặt cô ấy đỏ ửng, cảm xúc rất lâu không thể ổn định, cô ấy nằm một lúc, có chút không thích ứng, lại quấn lấy chăn, đi mặc đồ lót mới, lúc này mới thoải mái hơn chút.
Chung Hiểu Âu nhanh chóng tắm xong, nhớ nhung người bên ngoài, quấn khăn tắm ra ngoài, tìm rất lâu, mới thấy người trên giường đang ra sức quấn lấy chăn, Chung Hiểu Âu chui vào trong chăn, kéo góc chăn xuống cho Cố Minh, "Thế này sẽ tắc thở mất."
Cố Minh có chút giãy giụa, chọc lên eo Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu ở trong chăn kêu tiếng quỷ, cười hi ha nói, "Ban nãy chị nói đợi em tắm xong, đợi em tắm xong thì làm gì?"
Hai mắt Cố Minh lườm sang, con ngươi đen phát sáng, ngẩn ra một lúc lâu, mới khẽ quát, "Đều là chuyện tốt của em, quần áo của tôi đâu?"
Chung Hiểu Âu ôm Cố Minh từ sau lưng, co chân, dụi mặt lên người cô ấy, "Trì Úy nói với em, phụ nữ ba mươi như hổ, cho nên, chị..."
"Im miệng." Cố Minh khẽ nói, im miệng cũng không có khí thế như thế, đoán chừng cũng chỉ có ở trên giường.
"Một tuần qua, dường như rất dài rất dài." Chung Hiểu Âu nắm lấy tay Cố Minh, tỉ mẩn chơi đùa.
"Ban nãy môi giới nhà gọi điện cho em à?" Cố Minh cố gắng nói một số chuyện đứng đắn.
"Vâng." Chung Hiểu Âu vẫn chưa nói với Cố Minh, cảm thấy chưa tới thời cơ thích hợp, "Em muốn mua nhà, nhà thuộc về hai chúng ta."
Trái tim Cố Minh động đậy, quay người lại, "Chuyện khi nào?"
"Gần đây mà thôi, ban nãy môi giới nhà gọi điện cho em, bảo em chốt nhà, nhưng nhất thời em chưa quyết được, ở cửa tây, chị thích sống ở phía tây không? Em còn chưa kịp hỏi chị, cho nên em không dám quyết, hơn nữa anh ta muốn thanh toán toàn bộ, em cũng không có nhiều tiền như thế..." Chung Hiểu Âu thật thà nói, ánh mắt nhìn lên trần nhà, có chút buồn bã, cô rất thích căn nhà đó, đã đi xem, chỉ là không biết Cố Minh có thích hay không, hơn nữa tám trăm năm mươi nghìn tệ, cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế.
"Tôi? Chỗ nào cũng được." Cố Minh liếm môi, cảm giác trái tim đang được ngâm trong nước nóng, vừa ấm vừa ướt.
Một tay Chung Hiểu Âu gối dưới gáy, "Thiếu tiền quá, muốn đi cướp ngân hàng."
"Còn thiếu bao nhiêu?" Cố Minh sánh vai nằm bên Chung Hiểu Âu.
"Em có một tài khoản hơn bảy mươi nghìn tệ, là tiền lương tiết kiệm được trong mấy năm đi làm, còn có một tài khoản hơn tám mươi ngàn tệ, là tiền làm thêm mấy năm nay, không động tới, còn tiền mỗi năm em cho mẹ vào dịp tết, mẹ không dùng, nói giữ lại cho em, khi nào em cần thì dùng, xem mẹ có cần dùng không, nếu không cần, em có thể vay, chỗ đó khoảng ba bốn mươi nghìn tệ, vay thêm một chút, có thể trả được đợt đầu..."
Chung Hiểu Âu tiếp tục kể, Cố Minh yên lặng lắng nghe.
"Em tính cả vay tiền mua nhà rồi, vốn tích lũy có thể..."
"Vậy tôi thì sao? Trong kế hoạch của em, tương lai của em, không có tôi sao?" Cố Minh nằm cạnh Chung Hiểu Âu.
"Có chứ, nếu là hai năm trước có lẽ tiền nong hơi khó khăn với em, không chừng cuộc sống chỉ có thể dựa vào chị, như thế chị có cảm thấy như đang bao nuôi mặt trắng không?"
Mặt trắng, Cố Minh khẽ cười thành tiếng, trước giờ cô ấy chưa từng nghe tới từ này, vì vốn dĩ cô ấy cảm thấy Chung Hiểu Âu không liên quan chút nào tới từ này.
Tuy, da Chung Hiểu Âu rất trắng.
Thấy Cố Minh không lên tiếng, trong lòng Chung Hiểu Âu có chút buồn bã, thật ra những ngày qua, cô tính tiền tiết kiệm, tính tới buồn bã, cô khẽ chạm vào vai Cố Minh, "Hình như em, quá nghèo thì phải."
Cố Minh nhẹ nhàng ôm cô, nắm lấy tay cô, "Em đã tốt lắm rồi, số tiền đó đều là em tự kiếm được cơ mà."
"Sau này em sẽ cố gắng." Chung Hiểu Âu lẩm nhẩm, "Em vẫn luôn cố gắng, có lẽ...!có lẽ không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng em kiếm được bao nhiêu, em sẽ cho chị hết."
"Thế chẳng thành em nuôi tôi à?" Mười ngón tay của Cố Minh và Chung Hiểu Âu đan chặt, trong lòng đã thầm có chủ ý.
"Em..."
"ưm!"
Hai người đang nói chuyện, trong khoảng dừng đột ngột kia liền nghe thấy âm thanh quái dị, Cố Minh nhướng mày, rõ ràng cô ấy cũng nghe thấy.
"A! Ưm! Chị biếи ŧɦái!"
Âm thanh từ đâu truyền tới vậy?
Cố Minh và Chung Hiểu Âu nhìn nhau, nhưng chỉ giây lát, hai người đã sáng tỏ, Chung Hiểu Âu hé miệng, sắc mặt có chút nhăn nhúm, "Không phải là?"
Cố Minh chui cả người vào chăn, dặn Chung Hiểu Âu, "Đóng cửa vào, cách âm của khách sạn này không tốt lắm."
Chung Hiểu Âu nghe lời đứng dậy, đóng chặt cửa sổ, quả nhiên, âm thanh dị thường kia, không nghe kĩ, cũng không thấy nữa.
Đã mười một giờ rồi, còn muốn làm tới khi nào? Cố Minh lắc đầu, sao tinh lực của hai người phụ nữ cách vách lại tốt vậy chứ?
Chung Hiểu Âu có chút xấu hổ, lúng túng, không biết làm gì mới tốt, cô lại nghe thấy...!âm thanh rêи ɾỉ của tổng giám đốc Quan, đơn giản là không dám nhìn thẳng, Chung Hiểu Âu chỉ đành chui vào trong chăn, tại sao người phóng túng là người khác, nhưng người xấu hổ lại là cô và phó tổng Cố? Chung Hiểu Âu nhút nhát ôm lấy Cố Minh, thật là xấu hổ quá đi mất.
"Sao cô ta có thể như vậy nhỉ?" Cố Minh không nhịn được mắng một câu.
"Đúng thế." Chung Hiểu Âu và Cố Minh mãi mãi đứng cùng chiến tuyến, nhưng lí trí nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Có lẽ, tới lúc đó, âm thanh không khống chế được, có lúc chị cũng không không chế được." Chung Hiểu Âu tiếp lời, rất tự nhiên nói ra.
Cố Minh nghiêng đầu, lườm cô, kéo góc chăn che miệng Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu cười chặn lại, hai người náo loạn một phen, lúc né người không cẩn thận chạm vào ngực Cố Minh, cô ấy không mặc áo ngực, trực tiếp chạm vào hai chỗ kia, cơ thể Cố Minh dường như khởi động cơ quan, căng tràn, thân dưới đã mềm nhũn.
Vào đầu hạ, mở điều hòa, đắp chăn, làm những chuyện mơ màng như người say rượu, thật khiến người ta ngưỡng mộ, Cố Minh vẫn không hiểu, tại sao cơ thể cô ấy lại thay đổi như thế, khi răng môi quấn lấy nhau, hòa tan vào nhau, ý thức cũng mơ hồ, đang yên đang lành nhớ tới gương mặt bản thân chiếu lên chiếc gương trong phòng tắm, nghĩ tới âm thanh không khống chế được của Quan Dĩ Đồng ở cách vách, cơ thể càng ngày càng mẫn cảm, bàn tay trên cơ thể giống như có ma lực, lướt qua mỗi khoảng da thịt, mười ngón tay Cố Minh khảm lên lưng người kia, cứ ôm chặt như thế, vành tai ma sát, nói những lời tình tứ thường ngày không dám nói, Chung Hiểu Âu lại dám phủ bên tai Cố Minh, nói, "Âm thanh trên giường của chị hay hơn tổng giám đốc Quan nhiều."
Cố Minh đỏ ửng mặt, cắn chặt răng, không để bản thân phát ra âm thanh.
"Được rồi, được rồi, em sai rồi, nhịn không tốt đâu."
Va chạm giữa phụ nữ và phụ nữ rất dịu dàng, nhưng khi lực ngón tay trở nên mạnh mẽ, sẽ là một loại cảm nhận khó miêu tả bằng lời, bồng bềnh không điểm tựa trên đại dương hư không, từng chút từng chút lấp đầy, giống như người phía trên, vớt lấy bạn từ trong cơn sóng, rồi ôm chặt lấy bạn.
"Ưm!" Cố Minh vẫn không nhịn được, trên thế giới này, luôn có những thứ không thể khống chế, có người nói là tình yêu, có người nói là tiếng ho, đương nhiên, còn có cả âm thanh trên giường.
Cấu tạo cơ thể cũng rất kì lạ, dễ dàng tiến vào, dường như liên kết chặt chẽ hai người lại cùng nhau, quan hệ thân thiết nhất trên đời cũng chẳng qua chỉ tới vậy mà thôi, Chung Hiểu Âu cắn lấy vành tai Cố Minh, mà người bên dưới, không nhịn được trở người, nỉ non, tiếng thở dốc nặng nề, trong lúc đó, chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên rạch vỡ không khí trong phòng.
Cố Minh bị làm phiền, không nhịn được mắng, "Môi giới nhà kia sao lại không biết mệt...!a...!liên tục gọi điện cho em vậy chứ?"
"Kệ anh ta đi." Trên trán Chung Hiểu Âu đã lấm tấm mồ hôi.
Chuông điện thoại không dừng lại, Chung Hiểu Âu nhìn một cái, mới nói, "Hình như là của chị."
"Mặc kệ nó đi." Cố Minh có chút sốt ruột, Chung Hiểu Âu cũng thế, người gọi điện thoại tới dường như rất kiên trì, Cố Minh hết cách, chỉ đành đưa tay sang tủ đầu giường lấy điện thoại, tay Chung Hiểu Âu vẫn còn trong cơ thể mình, Cố Minh không nhìn người gọi tới, liền trực tiếp nghe máy.
"Alo? Cậu đang ở đâu thế? Trưa ăn gì thế? Giúp tôi gọi chút đồ ăn đi, đói chết rồi, không muốn ra ngoài."
Cố Minh cắn răng, nhìn màn hình hiển thị, là Mộc Dao, lại là Mộc Dao! Không phải ban nãy đã gọi rồi sao?
"Alo? Cố Minh? Cậu có ở đó không?"
"A!" Cố Minh không khống chế được kêu lên, thì ra là tên thần kinh Chung Hiểu Âu đang làm loạn.
Đôi mắt Cố Minh có thể tóe ra lửa, Chung Hiểu Âu vội giải thích, "Em...!em không cố ý..."
"Alo? Cố Minh? Cố Minh? Cậu sao thế?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...