Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ FULL


Chương 148:
Chung Hiểu Âu bật đèn, cầm tài liệu mà Cố Vũ tìm giúp cô, miệng ngậm bút, khẽ nhíu mày, trên màn hình điện thoại là ứng dụng máy tính, tại sao giá nhà Thành Đô lại đắt thế chứ? Không phải đã nói khống chế giá nhà, còn tiếp tục tăng thì sẽ vỡ trận sao?
Một tay Chung Hiểu Âu chống cằm, một tay cầm bút, trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện mua nhà, giá nhà kia giống như con số trên trời, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, tới hôm nay, suy nghĩ này lại trồi lên, cho dù hiện tại đã ở chung nhà thuê với phó tổng Cố, cũng không có gì không tốt, nhưng vẫn muốn có một căn nhà thật sự thuộc về cô và Cố Minh.

Buổi tối tan làm, thỉnh thoảnh đi qua trung tâm môi giới nhà đất, lúc đợi đèn đỏ sẽ quan sát biển quảng cáo đặt bên ngoài của bọn họ, giá nhà hai phòng ngủ bình thường cũng phải bảy trăm, tám trăm nghìn tệ.

So với nhà ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, thậm chí là khu vực ven biển giá nhà ở Thành Đô cũng rẻ hơn nhiều, nhưng đối với dân văn phòng phổ thông mà nói, vẫn cao tới đáng sợ.
Chung Hiểu Âu chống đầu, cầm điện thoại xem số dư ở từng tài khoản ngân hàng, thở dài, nhảy lên giường, cả người rúc vào chăn, nếu chỉ mua một căn nhà hai phòng ngủ, phó tổng Cố có chê nhỏ không? Đã đi một tuần rồi, rất nhớ chị ấy, may mà căn phòng này vẫn còn hương vị thuộc về riêng chị ấy, quần áo của chị ấy, hai phần ba tủ quần áo đều là của chị ấy, các loại áo sơ mi, áo khoác, các loại váy, hôm nay chị mặc gì? Chung Hiểu Âu hậm hực nằm trên giường suy nghĩ lung lung, rất muốn tới Trùng Khánh, lại sợ Cố Minh tức giận, chê bản thân quá dính người, nhưng cuối tuần thế này, không có Cố Minh, quả thật rất cô đơn.

Hay là cô lén lút chạy tới đó? Lấy lí do gì đây? Đừng nghĩ nữa, chỉ là nhớ thôi, lại không thể gặp sao? Nếu không phải đã gần 12 giờ đêm, Chung Hiểu Âu thật sự muốn lập tức bắt xe tới Trùng Khánh.
Sẽ bị phó tổng Cố đá một cước đúng không? Chung Hiểu Minh nghĩ tới ảo não, đêm đầu hạ, lật qua lật lại, không ngủ được.
Trùng Khanh, Giang Bắc, tầng 17 khách sạn, đồng hồ sinh học cố chấp gọi người phụ nữ trong phòng thức giấc, ngày hè, ánh sáng sớm đã lan tỏa khắp mặt đất, Cố Minh híp mắt lẩm nhẩm mấy tiếng trên giường, mơ màng, mò mẫm người bên cạnh, nhưng lại trống không, cô ấy nhíu mày, mới phản ứng lại, bản thân còn đang ở Trùng Khánh, ý thức dần dần tỉnh táo, lấy tay ra khỏi chăn, nhìn thời gian trên điện thoại, mới bảy giờ mười lăm, không phải hôm nay là thứ bảy sao? Mấy năm làm việc không ngừng nghỉ khiến Cố Minh rất ít khi nghỉ ngơi, chỉ là hôm nay, dường như không muốn rời giường, hôm nay, cũng không muốn làm việc, cô ấy nằm trên giường một lúc lâu, sau đó, cuối cùng không nằm nổi nữa, thức dậy dọn dẹp, ăn sáng trong khách sạn, rồi tùy tiện ra ngoài đi dạo, không khí ở Trùng Khánh tốt hơn một chút so với Thành Đô, sáng sớm ngày hè, cũng không quá nóng, chỉ là con đường này quả thật quá dốc, chủ sạp hàng mang theo khẩu âm Trùng Khánh rao hàng mời khách, một đám người tụ tập cùng nhau trước mặt, đi tới gần, thì ra đang xếp hàng đợi ăn mì, hàng quán không có chỗ ngồi, chỉ có ghế nhựa, ngồi ở một bên ăn uống, Cố Minh nhìn một lúc lâu, cảm thấy rất thú vị, một mình đi dạo một lúc, tới tiệm cà phê bên đường mua một cốc, rồi quay lại khách sạn.
Tới khi đến cửa xoay tròn, cô ấy cũng không để ý, chỉ cảm thấy bóng lưng cô gái trước mặt có chút quen mắt, đợi khi vào sảnh khách sạn, bóng người trước mặt càng thêm rõ ràng, mặc áo phông, quần đùi, thời tiết này mà mặc như thế, liệu có bị lạnh không? Tại sao em ấy lại ở đây? Cốc cà phê trên tay của Cố Minh không cẩn thận bị đổ, lúc cô ấy cúi đầu nhìn, người kia đã nhanh chóng biến mất trong thang máy.
Lúc Cố Minh vội vàng đuổi theo, thang máy đã lên tầng bốn, cô ấy chỉ đành đi thang bên cạnh.
Tối qua Chung Hiểu Âu không ngủ được, lật qua lật lại, tới sáu giờ liền rời giường, gọi xe chạy tới bến xe phía đông, cuối tuần rất khó mua vé xe từ Thành Đô tới Trùng Khánh, vì đi chuyến sớm nhất, nên mua được một vé, đứng hai tiếng đồng hồ mới tới được Trùng Khánh, hỏi Trì Úy số phòng, đi thẳng tới khách sạn, cũng không quan tâm nhiều chuyện như thế.
Chung Hiểu Âu đứng trước cửa, lại có chút nhát gan, khẽ gõ cửa phòng hai tiếng, Cố Minh vừa ra khỏi thang máy ở đầu hành lang, cô ấy cầm cốc cà phê trong tay, nhìn cô từ phía xa, Chung Hiểu Âu khoác chiếc túi một bên vai, gõ cửa phòng hai tiếng, rồi lùi sau mấy bước, có lẽ ánh mắt cảm nhận được tầm mắt ở một phía, Chung Hiểu Âu quay người lại, nhìn thấy Cố Minh đi từ đầu hành lang tới, khuôn mặt dần dần thay đổi, cô không nghĩ nhiều, chạy tới, có chút bối rối, có chút khó xử, dang hai tay ra, dừng lại trong không trung, nhưng chỉ lấy đi cốc cà phê trong tay Cố Minh, nhỏ tiếng nói, "Nhân lúc em không ở đây, vừa sáng sớm đã uống cà phê rồi."
Cố Minh cố gắng kiềm chế cảm xúc không nói thành lời trong nội tâm của mình, giả vờ không quan tâm, "Sao em lại tới đây?"

Chung Hiểu Âu không đáp, đi cùng Cố Minh vào phòng, đặt túi xách cùng cà phê xuống, ôm chặt lấy Cố Minh từ sau lưng.
Cô dính lên lưng Cố Minh, có thể trực tiếp cảm nhận nhiệt độ cơ thể qua lớp áo lụa, "Chính là vì nhớ chị, nhớ tới không ngủ được, tới hai ba giờ sáng vẫn không ngủ được, đau đầu, chị mắng em, em cũng phải tới."
Cố Minh mặc cho người phía sau ôm mình, một người chân thực như thế đột nhiên chạy tới trước mặt, Cố Minh đột nhiên tha thứ cho hành động như chốn không người của Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng, khóe miệng cong lên, bị người phía sau ôm lấy, nhưng không động đậy.
Cố Minh phủ tay lên bàn tay đang quấn lấy eo mình của Chung Hiểu Âu, vuốt ve, khẽ nói, "Em sắp siết chết tôi rồi."
Chung Hiểu Âu vội buông ra, cúi đầu đợi bị mắng.
"Ngày mai em cũng phải về, chạy tới đây không phiền sao?" Cố Minh đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh sáng chói mắt, chiếu lên thảm trải sàn trong nhà.
"Em biết mà, không phiền, phiền em cũng muốn tới, em nhớ chị, chị có nhớ em không?" Chung Hiểu Âu lại tiến lên phía trước khẽ ôm lấy Cố Minh, dựa đầu vào hõm vai cô ấy, ra sức ngửi mùi hương trên người Cố Minh như một con cún con.
Cố Minh bị Chung Hiểu Âu cọ có chút ngứa quay đầu, lại cứng miệng đáp, "Không nhớ, mỗi ngày tôi rất bận."

"Vâng, không nhớ thì thôi, em nhớ chị là được rồi." Chung Hiểu Âu chu môi, cũng không để tâm, vì hiện tại cô muốn đôi môi của Cố Minh, gần trong gang tấc, cô chạm vào như chuồn chuồn đạp nước, rồi lùi ra, Cố Minh ngẩn ra, cho rằng Chung Hiểu Âu tiến thêm một bước, nhưng Chung Hiểu Âu vốn nghĩ bản thân đột ngột chạy tới đây, sẽ chọc giận Cố Minh, cho nên không dám làm càn, chỉ vào nhà vệ sinh, "Em đi tắm đã."
Cố Minh dựa vào khung cửa sổ, thu dọn túi xách của Chung Hiểu Âu.

Mộc Dao gọi điện thoại tới, nghe giọng giống như vừa ngủ dậy, cô ấy biết mà, hai người kia không ngủ tới mười một mười hai giờ, sẽ không rời giường, quen rồi, Cố Minh cũng lười quản bọn họ, "Không cần, tôi không muốn đi cùng hai người, hai người tự chơi đi, đừng quản tôi.

Tối? Tối rồi tính sau."
Cố Minh cúp điện thoại, túi xách ở bên cạnh, điện thoại của Chung Hiểu Âu đột nhiên ù ù rung lên, Cố Minh cầm lên xem, người gọi đến là "môi giới" gì đó, cô ấy nhìn vào trong nhà tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy, Cố Minh đặt điện thoại xuống, không lâu sau, lại vang lên.
"Chung Hiểu Âu! Điện thoại của em kêu này."
Tiếng nước trong phòng tắm nhấn chìm âm thanh bên ngoài, cũng không biết có chuyện gì mà gọi liên tục, bất đắc dĩ, Cố Minh chỉ đành cầm điện thoại lên, gõ cửa phòng tắm, tiếng nước ngừng lại, "Điện thoại của em kêu này, môi giới gì đó, gọi hai cuộc rồi." Cố Minh ở bên ngoài khẽ nói, toàn thân Chung Hiểu Âu đã cởi sạch, mở hé khe cửa, nghe Cố Minh nói, Cố Minh đưa điện thoại cho cô, quay lưng về phía cửa, không nhìn vào trong, Chung Hiểu Âu nhận điện thoại tới tay, nhíu mày, không lập tức đóng cửa lại, "Hả? Nhưng hiện tại tôi không ở Thành Đô, đúng thế...!Hiện tại phải đặt cọc à? Nhưng tôi...!Còn phải thanh toán hết, nhất định phải thanh toán hết sao?" Chung Hiểu Âu đang chuyên tâm nghe điện thoại, không biết từ lúc nào, cửa đã mở ra, Cố Minh đứng ngoài cửa, gương mặt nghiêm túc hỏi, "Sao thế? Em cần tiền à?"
Chung Hiểu Âu vội cúp điện thoại, sao...!sao vẫn còn chưa vào đây? Chung Hiểu Âu vội quay lưng đi, Cố Minh chỉ quan tâm tới cuộc gọi của cô, "Môi giới? Môi giới nhà đất à?"

Chung Hiểu Âu nghe thấy âm thanh của Cố Minh đằng sau lưng, hiện tại cô không vật che thân, vừa quay người, liền dính cả người lên người Cố Minh, nỉ non: "Chị...!nhất định phải hỏi em vào lúc này à?"
Cố Minh thấy bản thân bị cơ thể ướŧ áŧ kia ôm lấy, ánh mắt căn bản không cách nào nhìn xuống dưới, cơ thể Chung Hiểu Âu trước mắt trần như nhộng, lúc này mới ý thức được bản thân đột ngột đi vào, cô ấy ngửa đầu, "Thôi bỏ đi, đợi em tắm xong, ra ngoài rồi nói."
"Không muốn, tự chị chạy vào đây." Chung Hiểu Âu dính lên hõm cổ Cố Minh, hôn xuống.
Cố Minh bị giam cầm, quần áo trên người dính nước, cô ấy mím môi, nhấn mạnh, "Mau buông tôi ra."
"Không muốn." Chung Hiểu Âu thuận thế liếm khắp cổ Cố Minh, Cố Minh nhất thời mềm nhũn, hít một hơi, hai tay muốn nắm lấy điểm tựa, nhưng chỉ có thể nắm lấy eo Chung Hiểu Âu, không có quần áo che đậy, da thịt nhẵn nhụi.

Cố Minh lại rụt về, hơi thở có chút bất ổn, "Quần áo tôi bị em làm ướt cả rồi."
"Lát nữa đổi bộ mới là được, em giặt cho chị." Chung Hiểu Âu hôn cô ấy, Cố Minh chỉ đành dựa vào tường, hơi nước trong nhà tắm còn chưa tản, dần lan tỏa, dường như, có một số chuyện bắt đầu từ nhà tắm, sẽ có vô số lần, phát sinh trong nhà tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui