Người đàn ông như đang suy nghĩ điều gì bèn nhếch khóe môi lên, đồng thời cúi đầu nói gì đó với Nguyên Nhất.
Sau khi Khương Chi Chi rời đi đã đến thẳng công ty, Diêu Băng cuối cùng cũng ký được hợp đồng dưới sự hướng dẫn của cô.
Diêu Băng muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt tự tin của Khương Chi Chi, cô ấy lại gật đầu cười.
“Bà chủ nhỏ, về sau con đường làm ngôi sao của tôi sẽ tồn tại chung với cô rồi!”
Nghĩ đến đủ loại tin tức về Diêu Băng ở kiếp trước, Khương Chi Chi càng kiên quyết hơn.
“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cô trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất cả nước!”
Dứt lời, hai người nhìn nhau bật cười, sự cứu giúp trong nghịch cảnh mới là điều đáng quý, chuyện này không cần nói cũng tự hiểu…
Chớp mắt đã đến ngày kỷ niệm thành lập trường, Khương Chi Chi biết trường học có diễn đàn giao lưu riêng, nhưng trong đó tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa sống lại trong kiếp này, cô cũng sắp quên mất chuyện này rồi.
Dứt khoát mở điện thoại của Nông Y ra xem, trên trang đầu tiên chính là bài đăng đang rất hot.
“Này, các cậu nghe gì chưa, Khương Chi Chi ở lớp nghệ thuật lại lại dám đăng ký thi đàn cổ, còn khí thế can đảm trước mặt em gái cô ta lắm!”
“Trời ơi, muốn chết cũng không nên như vậy chứ, ai chẳng biết Khương Nhược Vi là người đạt giải nhất cuộc thi đàn cổ lần trước, còn cô ta chỉ đạt kỹ năng biểu diễn cấp mười, chà chà… bây giờ có trò vui để xem rồi.
”
“Tôi còn tưởng cô ta gầy đi xinh đẹp hơn sẽ biết suy nghĩ hơn, không ngờ còn không biết tự lượng sức mình như vậy.
”
“Đúng đó đúng đó, cái loại làm nghệ thuật mà phải bỏ tiền ra để vào, vốn chẳng biết suy nghĩ gì cả, toàn nhờ vào người nhà, đúng là vết nhơ không thể xóa được…”
Lướt qua hết một lượt, đều là những lời chê bai cô, lời lẽ tanh hôi tràn ngập khắp bài đăng này.
Khương Chi Chi cười lạnh.
Bởi vì “giấu tên”, cho nên tất cả những người có ý xấu đều được ngụy trang hoàn hảo, bất cứ ai cũng có thể nói ra mà không cần chịu trách nhiệm, tùy tiện phun ra những lời độc ác.
Đến cùng, người bị xúc phạm thật sự cũng chỉ có người trong cuộc đang bị soi mói mà thôi.
“Chi Chi, cô đừng buồn.
”
Thấy Khương Chi Chi chần chừ không nói gì, Nông Y tưởng cô bị tổn thương bởi những lời trên diễn đàn, lúng túng tắt điện thoại đi, đôi mắt chớp chớp: “Hay là chúng ta đi bàn bạc với giáo viên một chút, không tham gia cuộc thi cũng không sao…”
“Đừng lo lắng, chuyện này không ảnh hưởng tới tôi đâu.
”
Trước đây cô chịu những lời chế giễu còn nghiêm trọng hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần, không phải cô vẫn sống rất tốt đó sao?
Nhưng Nông Y vẫn không yên tâm, lo lắng sốt ruột thay cho cô, Khương Chi Chi bất lực nói: “Tôi biết chơi đàn cổ thật.
”
Mượn một phòng âm nhạc, Khương Chi Chi ngồi trước đàn cổ, nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Nông Y rồi khẽ mỉm cười.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, ngay sau đó, âm điệu trôi chảy mang hơi thở xơ xác tiêu điều vang lên theo từng nhịp ngón tay của cô!
Là bài “Thập diện mai phục”!
Đến khi khúc đàn du dương kết thúc, một lúc sau Nông Y mới kịp phản ứng lại.
“Hay quá… Chi Chi, thì ra cô biết chơi đàn cổ, còn chơi giỏi như vậy!”
Ngày thành lập trường, sau sân khấu.
Vừa đặt đàn cổ lên bàn, điện thoại cô chợt vang lên.
Sau khi rời khỏi hậu trường ồn ào, Khương Chi Chi mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của Nguyên Cận Mặc gửi đến, anh nói bị kẹt xe trên đường, có lẽ sẽ đến muộn một chút.
Cô khẽ cau mày, sau đó lại thả lỏng, chầm chậm gõ vài chữ: Không sao, tiết mục của em xếp đằng sau, đi đường cẩn thận.
Gửi tin nhắn xong, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy người phụ sắp điều phối các tiết mục biểu diễn đang thúc giục.
Vừa bước vào trong đã có một đóa hoa đưa đến trước mặt.
“Chi Chi, hôm nay cố lên nhé!”
Nông Y ôm bó hoa, mỉm cười với cô, vẫy vẫy nắm tay nhỏ bé.
Khương Chi Chi khẽ mỉm cười cảm ơn rồi nhận lấy, đang chuẩn bị điều chỉnh lại đàn, cô chợt phát hiện dây đàn trên đó đã bị đứt bốn dây.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...