Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Bên trong phòng một khách sạn năm sao, xung quanh rất ồn ào, càng làm cho Hạ Thần thấy cô đơn.

"Sao lại uống rượu giải sầu?" Hạ Thần này cùng lớn lên với Hà thiếu và cũng là bạn thân, bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy, còn một người uống rượu giải sầu, thật sự là lần đầu nhìn thấy, uống quá nhiều, cậu nhìn không nổi nữa, liền ngăn cậu ấy lại.

"Cậu không cần lo cho mình." Hạ Thần trừng mắt nhìn cậu ấy, tiếp tục uống.

"Cậu đừng uống." Hà thiếu quát lên, "Cùng anh nói một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Hạ Thần mặc kệ cậu ấy, cầm một chai rượu khác, trực tiếp rót vào trong miệng.

Hà thiếu thật sự không nhìn nổi, quát lên: "Cậu đang làm cái gì vậy?"

"Tâm tình của mình không tốt." Hạ Thần buồn bực nói, trong mắt toát ra nồng đậm đau thương. Anh không muốn làm Cố Phương Phương bị tổn thương, nhưng cô ấy luôn một lần lại một lần chọc giận anh, làm cho anh không khống chế được. Anh không muốn nghĩ, vừa nghĩ tới cô ấy có thể sẽ không tha thứ cho anh, trái tim như bị dao cắt rất đau rất đau.

Lúc nào thì, trở nên như vậy? Anh đã quên, chỉ biết, Cố Phương Phương sẽ không tha thứ cho anh.

"Cậu nói một chút tại sao tâm tình không tốt?" Hà thiếu kéo dài giọng, nói sớm để cho cậu ấy đỡ phải kêu lớn tiếng như vậy.

"Mình thất tình." Hạ Thần lẩm bẩm nói.

Hà thiếu bật cười: "Cậu đừng đùa mình, Hạ Thần cậu, đã từng ở trong vạn bụi hoa, đúng là phiến lá không dính thân, làm sao có thể sẽ là anh hùng không qua ải mỹ nhân?"

"Mình nói cho cậu không phải để cậu chế giễu mình." Hạ Thần liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, mới tiếp tục nói, "Trước kia mình cũng nghĩ như vậy, cô ấy đối với mình là có cũng được mà không có cũng không sao, nhiều nhất, chỉ là, cô ấy không giống những người khác, tương đối đặc biệt, cho nên không thể quên, thời gian lâu dài, lại càng phát ra rõ ràng."

Hà thiếu trầm ngâm chốc lát, hung hăng gật đầu một cái: "Đây chính là việc lớn, Cậu thật lòng thích cô ấy."

"Lẽ ra cô ấy cũng thích mình, mà mình lại. . . . . ." Nói đến đây, Hạ Thần dừng lại, ném chai không đi, tiện tay cầm một chai khác, lại uống.

Lúc này, Hà thiếu không ngăn cậu ấy nữa, mặc cho cậu ấy uống..., rượu vào lời ra.

Từng ngụm từng ngụm xuống bụng, Hạ Thần cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ, khóe miệng cũng giương lên, lầm bẩm gọi, Hà thiếu căn bản không nghe được bất kỳ chuyện gì hữu dụng cả, rất bất đắc dĩ.

Anh gọi người tới, hai cô gái đỡ Hạ Thần trở về phòng.

Đến gian phòng, hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng.


Đem Hạ Thần đặt ở trên giường lớn, hai người rất nhanh cởi hết đồ của anh ta, rất lâu không được đàn ông âu yếm, giờ phút này thấy một người đàn ông cường tráng trần trụi, dĩ nhiên là rất có hứng thú.

Hai cô gái bằng tốc độ nhanh nhất cởi hết đồ ra, rất nhanh thành thạo ở trên người Hạ Thần vuốt ve kích thích.

Anh ý thức hỗn loạn, đột nhiên cảm thấy cả người nóng ran, chỗ đó cương cứng, cần người an ủi.

Không đợi anh nói, đã há miệng giúp anh, anh thoải mái phát ra từng tiếng rên rỉ, cố gắng mở mắt ra, dưới ánh đèn lờ mờ, anh nhìn không rõ ràng, đem cô gái đang hôn anh cho rằng Cố Phương Phương.

Trái tim căng thẳng, lập tức ôm cô ta vào trong ngực, hung hăng hôn.

Sau đó nghe cô gái phát ra tiếng rên rỉ, càng thêm kích thích vô tận dục vọng trong lòng.

Anh đang trong cơ thể cô ta va chạm kịch liệt, miệng một người khác đang hôn lên da thịt anh, quả thật rất thoải mái.

Một lần lại một lần khoái cảm ập tới, anh rốt cuộc mất đi ý thức.

Mà hai cô gái kia mặc dù mệt chết đi, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Kết quả chính là, Hạ Thần tỉnh lại, đầu rất đau, vuốt vuốt mi tâm, giọng nói khàn khàn: "Người tới."

Cho là đang ở nhà mình, nhưng khi tay đụng phải thân thể mềm mại của một cô gái, lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra, thấy rõ hai người bên cạnh, nhất thời giận dữ.

Mặc dù anh thích con gái ôm ấp yêu thương, nhưng điều kiện chính là ở lúc anh còn thanh tỉnh, tối hôm qua anh uống đến say mèm, anh nhớ là anh không có gọi cô gái nào cả.

"Đứng lên cho tôi."

Giọng nói lạnh lùng từ đôi môi anh chậm rãi phun ra.

Không có phản ứng, tối hôm qua hai người chia nhau đại chiến 300 hiệp, vẫn còn rất mệt.

Hạ quyết tâm, trực tiếp đem hai người kia đá xuống giường.

Lần này, hai cô gái tỉnh táo, mắng: "Tên thần kinh nào đá ta?"


"Tôi ——"

"Anh là ai?" Cô gái ngã ở bên trái đứng dậy, mê mang hỏi.

Con ngươi Hạ Thần bốc lên cuồn cuộn lửa giận, quát lên: "Thành thật khai báo cho tôi, ai cho phép các cô lên giường của tôi?"

Cô gái kia bị giật mình, sững sờ chốc lát, lập tức tỉnh táo lại chuyện tối hôm qua, không dám nhìn người đàn ông giờ phút này đang giận dữ, cúi đầu, sợ hãi nói: "Là một người đàn ông tên Hà thiếu bảo chị em tôi đỡ anh vào phòng."

"Là cậu ta?" Hạ Thần nghiến răng nghiến lợi, thật đúng là anh em tốt của anh. Tùy tiện gọi tới hai cô gái, thiếu chút nữa đem anh ép khô, hiện tại cảm thấy thân thể đặc biệt rã rời.

"Thật sự." Một cô gái khác vội vã bảo đảm, "Chúng tôi chỉ lấy tiền phục vụ."

Hạ Thần nhìn lướt qua bọn họ, dáng người cùng da thịt lộ bên ngoài, rất hài lòng, lại nhìn một chút bề ngoài của bọn họ, mấp máy môi: "Ngẩng đầu lên."

Sắc mặt của hai người bỗng nhiên trắng bệch, cắn môi, do dự không dám ngẩng lên. Lúc nãy các cô đúng là thay phiên nhau với Hạ thiếu, theo tính cách của anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cô, cho nên đã sớm chạy mất dạng. Từ sau khi chạy trốn, mỗi ngày trôi qua trong sợ hãi, lại không dám ra ngoài tìm việc làm, miệng ăn núi lở, vận khí tốt, có người cho các cô một số tiền lớn bảo các cô thay phiên nhau phục vụ anh ta, cuộc sống không dễ, chỉ có thể liều lĩnh thử một lần rồi.

Nhìn thấy Hạ Thần say rượu, trong lòng vốn rất khẩn trương rốt cuộc có thể yên tâm. Chỉ là, tối hôm qua quá mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ mất, không lập tức bỏ đi.

"Nhanh lên một chút." Hạ Thần lạnh giọng thúc giục.

"Ôi, tôi đau bụng quá." Một cô gái ở gần cánh cửa chợt ôm bụng, xoay người muốn chạy trốn, chỉ là rất không khéo, Hạ Thần nhanh tay nhanh mắt bắt được cô ta.

Lần này thảm rồi.

Mồ hôi lạnh trên trán liên tiếp chảy xuống, giọng A Thanh run run: "Hạ thiếu, bỏ qua cho tôi đi."

"Bỏ qua cho các cô, nằm mơ." Sắc mặt xanh mét, trên tay gân xanh nổi lên, lạnh lùng giương lên khóe môi, "Tôi sẽ làm cho các cô muốn sống không được muốn chết không xong."

Tay anh, bóp chặt cổ của A Thanh.

Thấy thế, Allan bên kia, vội quỳ xuống, khóc cầu xin: "Hạ thiếu, anh bỏ qua cho chị A Thanh đi, chúng tôi đều là bị ép."


"Bị ép, bị ai ép?" Hạ Thần vừa đi, vừa gia tăng độ mạnh yếu trên tay. A Thanh hô hấp dần dần khó khăn, muốn cầu xin tha thứ cũng không phát ra được mấy chữ hoàn chỉnh.

Đứng ở trước mặt Allan, Hạ Thần mắt lạnh nhìn một cái: "Nếu nói thật, tôi có thể tha cho các cô."

"Vâng . . . . . Là Hà thiếu."

Chợt cửa mở ra, Hà thiếu nhìn, ba người trần truồng, buồn cười nói: "Hạ thiếu, cậu đang làm cái gì vậy, tối hôm qua 3 người rất vui vẻ phải không?"

Hạ Thần chợt buông A Thanh ra, nhanh chóng mặc một cái quần, nhìn chằm chằm Hà thiếu: "Món nợ này, tôi nhớ kỹ"

Hà thiếu bối rối: "Mình lại đắc tội với cậu sao, tối hôm qua cậu uống say mèm, mình tốt bụng gọi hai cô gái đưa cậu về phòng, ngược lại mình biến thành người xấu rồi sao?"

"Được, lần này mình không nói." Hạ Thần hít một hơi, do dự một chút, vẫn là trực tiếp hỏi ra, "Ba tháng trước, có phải là cậu thừa dịp mình uống say làm cho đôi chị em này ngủ với mình không?"

Nghe vậy, Hà thiếu bật cười, cười gập cả lưng, "Không ngờ, không ngờ, người nổi tiếng như Hạ thiếu lại bị người thay phiên nhau. Tư vị như thế nào?"

Thật sự không dám tin, Hạ thiếu mà lại bị như vậy.

"Chẳng lẽ không phải cậu?" Hạ Thần vẫn tin tưởng người bạn mình chơi từ nhỏ đến lớn, vừa nghe cậu ấy nói như vậy, lập tức hoài nghi, vừa rồi quá tức giận, chưa kịp hỏi cẩn thận.

"Không phải." Hà thiếu lắc đầu một cái.

Hạ Thần nghĩ lại cũng đúng, thiếu chút nữa bị hai cô gái kia lừa, thù mới hận cũ toàn bộ cộng vào, anh nhất định phải đem bọn họ chặt làm trăm mảnh.

Anh quay đầu nhìn lại, không có bóng người.

Anh giận dữ hỏi: "Hà thiếu, có thấy hai người kia không?"

Hà thiếu nói: "Éc. . . . . . Hình như vào toilet."

"Lần này, họ chết chắc rồi." Hạ Thần vừa mắng, vừa chạy vào toilet.

Gõ cửa, không ai trả lời, trong lúc tức giận, hung hăng đá một cước, liền cảm thấy rất đau, nhưng những đau đớn này sao có thể so sánh được mặt mũi?

Cửa mở ra, không thấy người nữa.

"Đáng chết." Lúc này Hạ Thần giống như một con sư tử bị chọc giận, gặp người nào cắn người đó, vẻ mặt hung dữ, Hà thiếu thấy, muốn đi khuyên, lại sợ hãi, chỉ là, vẫn tỉnh táo phân tích: "Hạ thiếu, có lẽ bọn họ vừa chạy được một lúc, cậu gọi bảo vệ khách sạn chặn các lối ra, khách sạn lớn như vậy, không thể chạy đi nhanh như vậy."


Hạ Thần thật là bị tức hồ đồ, lập tức mặc quần áo tử tế, gọi quản lý khách sạn, bắt đầu đi tìm, bằng thời gian ngắn nhất điều tra tất cả video cửa ra của hành lang, tìm hai cô gái kia.

Nhưng, nửa ngày trôi qua, vẫn không tìm thấy người, Hạ Thần nổi giận đùng đùng, lần trước chạy, lần này vẫn để cho bọn họ chạy thoát, không bắt được bọn họ, thề không bỏ qua được.

Hạ Thần về đến nhà, vừa vào cửa, liền bị ba gọi vào phòng.

Trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng vẫn kiên trì đi theo.

Không khí trong phòng rất căng thẳng, Hạ Thần không dám thở mạnh, sau khi đi vào, anh gọi vài tiếng, chỉ thấy ánh mắt ba anh càng ngày càng lạnh.

"Con biết là, sáng sớm nay phải ký một hợp đồng quan trọng với bên ngân hàng, vậy mà con đã đi đâu?" Giọng nói ba anh bình tĩnh, lại rất uy nghiêm.

"Con. . . . . ." Hạ Thần khó có thể mở miệng, chuyện này làm sao nói được?

Ba cười lạnh: "Đừng tưởng rằng ba không biết những hành vi bừa bãi của con, ba cho con biết, nếu con còn không cố gắng, con đừng mong có được công ty."

Một câu nói, làm cho Hạ Thần toát mồ hôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người ba luôn luôn thương yêu mình cũng trở nên vô tình như thế, mặc kệ anh làm bất cứ chuyện gì.

Cuối cùng, anh vẫn đồng ý, "Con sẽ làm rất tốt, ba."

"Đây là lần cuối ba tin con."

Nghe được ba nói như vậy, Hạ Thần thật sự rất sợ, anh luôn cho rằng anh là con trai duy nhất của ba, gia sản này, sớm muộn đều là của anh, nhưng lời nói hôm nay của ba, phá vỡ ý tưởng trước kia. Anh nhìn ra sự bất mãn từ trong mắt ba, anh thật sự không nên, anh không thể phạm sai lầm.

"Vậy con đi trước, ba." Hạ Thần từ từ đi ra ngoài, lau đi mồ hôi trên trán, lập tức gọi điện hỏi.

Mới biết, bởi vì sáng nay anh không đi ký hợp đồng, dẫn đến vốn đầu tư không đủ, tổn thất này, không thể ước lượng được.

Đến phòng khách, thường ngày mẹ Hạ vẫn luôn yêu thương anh cũng nhịn không được trách cứ.

"Con biết không, lần này ba con mất tôn nghiêm mới ký được hợp đồng?" Mẹ Hạ nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi.

Anh nhìn thấy đau đớn trong mắt mẹ, đúng vậy, là lỗi của anh.

Anh cúi đầu, nghiêm túc nói: "Mẹ, con biết sai rồi, con sẽ ghi nhớ bài học lần này."

Mẹ Hạ thở dài nói: "Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, thương trường như chiến trường, một bước cũng không thể đi sai, cho dù hiện tại ba con gia tài bạc triệu, nhưng còn có rất nhiêu người muốn lật đổ chúng ta, đếm không hết."

"Con sẽ ở công ty học tập thật tốt." Hạ Thần kiên định nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui