Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh


"Tôi đã nói là không phải tôi rồi mà! Ai biết được có phải do ông uống nhiều rồi lỡ miệng nói hớ trước mặt Cố Kiều Niệm hay không chứ! Lúc đầu cũng là ông uống say nên mới nói cho tôi biết còn gì?”
Cố Thiến Thiến ăn cái tát xong sững sờ trong chốc lát, sau khi tỉnh táo lại, cô ta bắt đầu gào loạn lên.

"Chính miệng Cố Kiều Niệm đã nói đó là mày rồi! Mày còn định nguỵ biện gì nữa? Tao với mẹ mày chiều mày, thương mày từ nhỏ, sao lại nuôi ra cái tai hoạ như mày chứ!”
Cố Đức Hạo vừa lo vừa giận, người bên ngoài biết Cố Kiều Niệm không phải con gái ruột ông ta cũng chẳng sao, cùng lắm thì bị chửi là ông bố nuôi lòng dạ hiểm độc, bị đàm tiếu sau lưng thôi, ông ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Nhưng cái mác buôn người thì không được, đó là phạm tội!!!
Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, khi ông ta và Trương Ngọc Mai làm cái nghề kia cũng dùng danh tính giả, nhưng ai làm chuyện xấu mà không sợ hãi chứ?
Cố Đức Hạo run rẩy chạy tới bệnh viện, di động cũng không dám bật lên, sợ cảnh sát túm nốt ông ta vào đồn!

"Cố Kiều Niệm! Cố Kiều Niệm! Ông là con chó của chị ta à? Chị ta bảo ông đi đâu thì ông đi đó? Đừng bảo là ông cũng tới tìm Dương Tuyết rồi đánh bà ta rồi đấy nhé?” Cố Thiến Thiến cười khinh bỉ, nụ cười này khiến vết thương trên mặt cô ta càng thêm dữ tợn.

Mặt Cố Đức Hạo tái mét.

Cố Thiến Thiến cười nhạo nói: "Cố Đức Hạo, ông vẫn chưa nhận ra à? Ông chỉ là cái công cụ hình người của Cố Kiều Niệm thôi, chị ta bắt thóp được ông, hôm nay khiến mọi chuyện đi đến nông nỗi này! Mẹ tôi thì bị ông đưa vào trại giam, còn tôi thì bị ông làm cho thân bại danh liệt, chắc chắn Dương Tuyết cũng muốn cắt đứt với ông rồi! Đây chính là kết quả mà chị ta muốn thấy! Vẫn chưa hiểu à? Ông chính là kẻ tiếp tay cho chị ta đấy! "
Cố Đức Hạo hoảng hốt, ông ta rất muốn phủ nhận… Nhưng hình như mọi thứ thật sự đúng như những gì Cố Thiến Thiến nói.

Hiện tại những cái hố mà ông ta rơi vào đều do chính tay ông ta đào!
“Cố Kiều Niệm, con khốn này!” Cố Đức Hạo tức đến dậm chân, “Hot search! Bây giờ tao sẽ mua hot search cho bài phốt của nó ngay! Bài phốt Dương Tuyết vừa viết không thể lãng phí được! Nó không để tao yên thì tao cũng sẽ khiến nó không thể rửa sạch được!”
Tuy nhiên……
Sau khi nghiến răng nghiến lợi, Cố Đức Hạo mới phát hiện làm gì còn bài phốt gì đó, chẳng biết mấy tài khoản blogger kia đã xoá sạch tin tức từ lúc nào.

Cả mạng xã hội đều bị xoá sạch không còn dấu vết.

“Sao có thể?”
Cố Đức Hạo ngơ ngác.


Ông ta cũng ngụp lặn trong giới giải trí, tuy không có kinh nghiệm như Dương Tuyết, nhưng ông ta cũng hiểu đôi chút.

Một khi bài phốt được gửi lên thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, sao có thể bốc hơi sạch sẽ như thế chứ.

Cứ như thể việc ông ta nỗ lực cày cấy cả một đêm, chống mắt trông coi bài phốt Dương Tuyết viết chỉ là một giấc mơ ấy.

"Bảo sao tự dưng thủ đoạn và phong cách làm việc của Cố Kiều Niệm lại vừa tàn nhẫn vừa ngạo mạn như thế, thì ra… chị ta đã tìm được tư bản chống lưng cho mình rồi à?” Cố Thiến Thiến vừa nói vừa siết chặt nắm tay.

Trong giới giải trí, thế lực có thể xưng là tư bản không phải loại đại gia như tổng giám đốc Kim có thể so sánh được, nhưng tại sao tư bản lại chọn Cố Kiều Niệm chứ? Chị ta xứng ở chỗ nào? Một món hàng rẻ tiền từ vùng sâu vùng xa như chị ta sao xứng để được tư bản coi trọng chứ!!
“Tư bản?” Hai mắt Cố Đức Hạo cũng tối sầm lại, “Vậy chúng ta sẽ không còn cơ hội báo thù nữa sao?

"Cái tư bản muốn là giá trị mà chị ta có thể tạo ra! Nếu chị ta bị huỷ! Tất nhiên tư bản sẽ vứt bỏ chị ta!” Cố Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi, “Gọi cho tổng giám đốc Kim, con có chuyện muốn nói với ông ta!”
Cùng lúc đó.

Chu Chu còn đang suy nghĩ cách xoá đống bài phốt.

Sau đấy lập tức thấy nhìn đống bài phốt biến mất không dấu vết bằng tốc độ sét đánh.

“Kiều Kiều, mạng lưới quan hệ của chị được đấy! Bao nhiêu bài phốt như thế mà đều được rút sạch trong nháy mắt!” Chu Chu ngạc nhiên đến mức bật ngón cái với Cố Kiều Niệm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận