Mắt thường cũng có thể thấy được Cố Kiều Niệm đang rất vui.
Hàn Tinh Trần suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định dặn dò cô một câu: “Chuyện của cô tôi tuy đã đi đến bước đường này nhưng cũng không hẳn là lỗi của cô.
Tôi cảm thấy cô khôi phục lại ký ức đã là chuyện ổn thỏa nhất rồi.
Cô của tôi từng nói càng hỗn loạn sẽ càng dễ bị che mờ mắt.”
Cố Kiều Niệm thoáng nhíu mày: “Che mờ mắt?”
“Ừ.” Hàn Tinh Trần gật đầu: “Bà ấy còn khổ hơn cô, trúc mã của bà đã chết, lúc khôi phục trí nhớ hoàn toàn không còn chút ký ức nào về cái chết này.
Ít ra, bây giờ cô còn biết nguyên nhân kiếp trước khiến người cô yêu chết.
Chuyện sau này cô phải làm là dựa vào nguyên nhân cái chết mà tìm ra hung thủ, giải quyết cho xong cái chết của anh ấy.”
“Tôi hiểu rồi.” Cố Kiếu Niệm gật đầu nghiêm túc.
“Đừng nghiêm túc như vậy chứ, cười một cái nào.” Hàn Tinh Trần cười nói.
Cái người này luôn mang khuôn mặt tươi cười như thế.
Cố Kiều Niệm mỉm cười đi theo anh ta.
“Tinh Trần, tính ra cô của anh đã rất hạnh phúc sau khi nhận được cuộc gọi của anh tối qua đó.
Trời vừa sáng đã đến tìm rồi truy hỏi tôi sao các anh còn chưa đến!”
Cố Kiều Niệm và Hàn Tinh Trần vừa đến, đúng lúc gặp y tá cũng mới tới.
“Đến rồi à?”
Hàn Thu Hoa ngồi trên ghế ngoài ban công phòng bệnh, quay đầu lại nhìn Cố Kiều Niệm rồi nở nụ cười trìu mến.
Cố Kiều Niệm đi qua.
“Dì Thu Hoa, bó hoa này tặng dì.”
Hàn Thu Hoa nhận hoa ôm vào lòng, khuôn mặt rạng rỡ.
Cố Kiều Niệm ngồi đối diện bà ấy.
Hàn Thu Hoa tươi cười nhìn bó hoa, cũng không nói lời nào.
“Dì Thu Hoa, sao dì không hỏi tôi chuyện của Cung Dịch?” Cố Kiều Niệm chủ động mở lời.
Hàn Thu Hoa nhìn cô: “Người đó là ai?”
Cố Kiều Niệm: “…”
“Tôi nhận ra cô rồi, cô xuất hiện trên TV!” Hàn Thu Hoa nói tiếp.
Cố Kiều Niệm thoáng buồn rầu.
Nhìn là biết hôm nay không phải thời điểm thích hợp, Hàn Thu Hoa dĩ nhiên vẫn không coi kênh đó.
Tuy thế…
Cố Kiều Niệm bất ngờ nghĩ ra một cách.
“Đúng vậy, tôi thường xuyên xuất hiện trên TV.” Cố Kiều Niệm nói, ngồi xuống cạnh Hàn Thu Hoa rồi lấy điện thoại ra.
“Dì Thu Hoa à, dì coi TV mà không thấy cậu ấy à?” Cố Kiều Niệm click mở video của Cung Dịch, đưa cho Hàn Thu Hoa xem.
Đó là một video tổng hợp phân cảnh Cung Dịch tham gia trại huấn luyện.”
Tất cả hình ảnh đều sáng rõ.
Hàn Thu Hoa vừa mới thấy mà hai mắt đã sáng rực.
“Cậu bé này đẹp trai thật đó.” Hàn Thu Hoa khen ngợi.
Trong lòng Cố Kiều Niệm không hiểu sao lại cảm thấy kiêu ngạo.
“Dì nhận ra cậu ấy rồi sao?” Cố Kiều Niệm nhỏ giọng chầm chậm hỏi.
“Nếu tôi biết cậu ấy là ai, tôi đã gả cho cậu ấy rồi.” Hàn Thu Hoa liếc nhìn Cố Kiều Niệm bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cố Kiều Niệm: “…”
Video đã phát xong rồi.
Hàn Thu Hoa lại không chịu bỏ qua.
“Tôi vẫn muốn xem! Cho tôi xem đi mà!”
Cố Kiều Niệm nhìn Hàn Tinh Trần đang tập trung ngồi chơi game trên giường bệnh.
Hàn Tinh Trần cảm nhận được ánh nhìn của Cố Kiều Niệm nên lập tức tắt trò chơi rồi bước tới.
Hàn Thu Hoa kéo tay Cố Kiều Niệm mãi không buông, hét ầm lên muốn xem trai đẹp.
“Cô ơi, bắt nạt một cô gái là không được đâu.” Hàn Tinh Trần đi qua, dịu dàng nói, ý định khiến Hàn Thu Hoa buông tay.
Hàn Thu Hoa nào chịu bỏ qua, hét lên đòi xem trai đẹp.
Hàn Tinh Trần cười tươi như hoa.
“Không phải trai đẹp đang đứng trước mặt cô sao?”
Hàn Thu Hoa không náo loạn, nhìn chằm chằm Hàn Tinh Trần một lúc rồi tát anh ta một cái.
Việc này tuy không nghiêm trọng.
Nhưng mà…
Rơi vào trường hợp này lại rất xấu hổ.
“Tôi muốn xem trai đẹp, cậu không phải trai đẹp!”
Cố Kiều Niệm suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
“Được rồi, cái người đẹp trai ấy, con giới thiệu cho cô nhé!” Tính tình Hàn Tinh Trần vẫn rất tốt.
“Cậu ấy tên gì?” Hàn Thu Hoa nhìn Cố Kiều Niệm.
“Cung Dịch.” Cố Kiều Niệm nhấn mạnh từng chữ.
“Cung Dịch?” Hàn Thu Hoa bất ngờ nhíu mày, sắc mặt trở nên bối rối.
Cố Kiều Niệm như cảm nhận được suy nghĩ của bà ấy: “Dì nhớ ra gì rồi?”
“Cậu… Chẳng phải cậu ta chết rồi sao?” Hàn Thu Hoa cau mày: “Mới hai ngày trước, cô nhóc bạn gái của cậu ta không vào được linh đường nên ôm tôi khóc lóc thảm thiết.
Nhưng tôi cũng không thể giúp được, bọn họ đều nói tôi là người điên, cũng không cho tôi đến gần…”
“Cậu ta chết thế nào?” Cố Niệm Kiều vội vàng hỏi.
Hàn Thu Hoa rũ mi mắt xuống nghĩ ngợi: “Bị người khác giết hại, ôi chao, tôi không nhớ ra, đừng bắt tôi suy nghĩ nữa, phiền chết được!”
“Dì Thu Hoa!” Cố Kiều Niệm nắm tay bà ấy, siết chặt tay.
Hàn Thu Hoa nhìn Cố Kiều Niệm, sắc mặt dần trở nên lo lắng.
“Cô đừng hỏi tôi, Thanh Trác của tôi cũng chết rồi.”
“Tôi không thể cứu được đâu, Thanh Trác chết rồi…”
“Cô ơi!” Hàn Tinh Trần sửng sốt, nhanh chóng kéo Cố Kiều Niệm ra: “Cô Cố ra ngoài chờ trước đi, cô của tôi lại phát bệnh rồi!”
Cố Kiều Niệm hơi hoang mang.
Cô nhìn Hàn Thu Hoa, vừa nãy bà ấy còn có thể nói chuyện bình thường với cô, ai ngờ bây giờ lại như đang động kinh, cả người rùng mình.
Sau đó Hàn Thu Hoa lại hét Thanh Trác đã chết, còn liều mạng định tự tổn thương chính mình.
Hàn Tinh Trần cao lớn như thế mà còn suýt chút nữa không kiềm chế được bà ấy.
Ồn ào náo loạn một lúc lâu.
Nhân viên y tế tiến vào, tiêm thuốc ức chế cho Hàn Thu Hoa, sau đó bà ấy mời dần dần chìm vào hôn mê.
Cố Kiều Niệm chưa bao giờ gặp người nào như vậy.
Tuyệt vọng đến mức như thể bị dồn ép vào vực thẳm, không thể chết nhưng cũng không sống nổi.
“Dọa cô sợ rồi à?”
Hàn Tinh Trần đi đến bên cạnh Cố Kiều Niệm.
Cô thật thà gật đầu.
“Hoắc Thanh Trác.” Hàn Tinh Trần nói: “Tên người mà cô tôi yêu.”
“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
Trong lòng cô trỗi dậy sự đau khổ không tên.
Đau khổ thay cho Hàn Thu Hoa và Hoắc Thanh Trác.
Cũng đau khổ thay cho kiếp trước của mình và Cung Dịch.
Ôi thế gian này, sống một thân một mình mà không thể có được tình yêu thật là đau đớn.
“Lúc chú Hoắc vừa mất, bà ấy không như thế này, sau đó mới dần dần khiến bản thân trở nên phát điên.” Hàn Tinh Trần nói.
Cô Kiều Niệm suy nghĩ: “Anh Hàn, nếu biết bệnh viện nào tốt hơn thì nên đưa dì Thu Hoa đến đó trị liệu, anh không tính đến chuyện chuyển viện cho bà ấy sao?”
Hàn Tinh Trần nhìn cô.
Cố Kiều Niệm vội vàng giải thích thêm: “Không phải chỉ vì chuyện của tôi, tôi cũng mong dì ấy sẽ khoẻ lại rồi quay về cuộc sống bình thường.”
Kiếp trước cô có thể giúp chính mình, chứng minh rằng dù ít dù nhiều gì cũng có thể khôi phục lại không phải sao?
“Cô không cần phải giải thích như vậy đâu.” Hàn Tinh Trần vẫn cười tươi như cũ, anh ta nhìn thoáng qua Hàn Thu Hoa đang hôn mê: “Bà ấy là người thân duy nhất của tôi, nếu có thể giúp bà khoẻ lại, quay về cuộc sống bình thường thì mặc kệ mục đích của cô là gì, tôi đều nguyện ý.”
Cố Kiều Niệm mỉm cười một chút, sau đó gật đầu: “Vậy tôi sẽ sắp xếp, tìm được bệnh viện thích hợp, tôi nhờ Chu Chu giới thiệu cho anh, đi hay không thì còn tùy vào quyết định của anh.”
“Chu Chu?” Hàn Tinh Trần nghi hoặc nghiêng đầu nhìn, giọng điệu thoáng chút buồn bã và bất đắc dĩ: “Cô Cố, tôi thấy tôi và cô bây giờ cũng coi như là bạn bè rồi, sao không thể trao đổi liên lạc, sau này cô cứ liên hệ trực tiếp với tôi là được không phải sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...