Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh


Cung Dịch chắc chắn là có đoàn đội riêng của bản thân.

Anh khiến cho Cố Kiều Niệm đưa ra quyết định cũng rất đơn giản.

Anh tự nguyện ở công ty của Cố Kiều Niệm.

Cũng không sợ những lời đồn nhảm nhí.

Chỉ cần cô không để ý đến mấy lời nói đó.

Cố Kiều Niệm nghĩ ngợi, khi trở về là đã hiểu được.

"Chậc chậc."
Lúc này, Chu Chu dựa vào tủ giày ở bên cạnh, khoanh tay nhìn cô.

Cố Kiều Niệm thay giày: "Em tặc lưỡi cái gì?"
"Em biết chị ham muốn thân thể của Cung Dịch, nhưng hai người cũng phải tiết chế một chút, mới sáng sớm..." Vẻ mặt của Chu Chu, một chút cũng không giống như là đang khuyên Cung Dịch và Cố Kiều Niệm phải tiết chế.

Chỉ thiếu mỗi việc viết mấy chữ kịch liệt thêm một tí ở trên mặt.

"Vừa nãy bọn chị..."
Lời giải thích của Cố Kiều Niệm đi tới bên miệng, lại nuốt ngược trở vào.

Chuyện Cung Dịch làm lúc nãy, cô không nói nên lời.

"Không tiết chế đấy, em cắn được chị à?"
Cố Kiều Niệm chính là như thế, gặp chuyện khó khăn không thể vượt qua thì sẽ phá vỡ nó!
Sau khi cãi nhau hai câu như hằng ngày, Cố Kiều Niệm đi xuống lầu với Chu Chu, chạy đến khách sạn ở gần hội trường.

Chuyện khách sạn là do chủ sự Phương sắp xếp.

Chờ Cố Kiều Niệm tới nơi rồi mới biết, thế mà khách sạn này...!Lại là nơi cô trở về sau khi sống lại.

"Không thì chúng ta đổi nơi khác nhé?" Chu Chu nhìn Cố Kiều Niệm, sợ cô có bóng ma tâm lý với nơi này nên đã nhỏ giọng đề nghị.

"Không cần." Cố Kiều Niệm lắc đầu.

Sau đó, cô được các nhân viên công tác vây quanh, đi tới thang máy.

Khi đến thang máy, có người ở trong lối thoát hiểm gọi điện thoại.

"Chị Triệu, là em."

"Ừ...!Bảo bối nhỏ Kim Cương dũng mãnh nhớ chị à?"
Vốn dĩ Cố Kiều Niệm định đi vào thang máy.

Nghe thấy từ bảo bối nhỏ Kim Cương, lực chú ý ngay lập tức bị thu hút.

Thật ra cô luôn tò mò.

Trong túi tiền của Cung Dịch sao lại có danh thiếp nghề nghiệp như vậy được.

Cùng một khách sạn.

Cùng là bảo bối Kim Cương...!
Không lẽ...!
"Sao vậy ạ?" Chu Chu hỏi.

"Tiểu Cổ, mấy người đi lên chuẩn bị trước đi, tôi để quên đồ nên quay trở lại xe với Chu Chu." Cố Kiều Niệm nói với đội tạo hình.

"Đừng trì hoãn quá lâu." Tiểu Cổ nói.

Hoạt động mà Cố Kiều Niệm tham dự gần đây nhất đều được đội của Tiểu Cổ tạo hình.

Bởi vì có vài lần Cố Kiều Niệm đẹp đến mức vượt ra khỏi phạm vi giới giải trí, nên giá trị con người của Tiểu Cổ trong giới tạo hình cũng tăng lên theo.

Nhưng anh ấy cũng rất kiêu ngạo.

Mặc kệ là ai tới tìm anh ấy để tạo hình, anh ấy đều từ chối, còn nói rằng chỉ tạo hình cho Cố Kiều Niệm.

Sau khi mấy người Tiểu Cổ vào trong thang máy rời đi, Chu Chu vội vàng hỏi: "Chị để quên cái gì vậy? Em bỏ hết đồ của chị vào trong túi rồi mà?"
"Còn nhớ bảo bối Kim Cương không?" Cố Kiều Niệm thấp giọng hỏi.

"Chính là người làm chị hiểu nhầm Cung Dịch kia sao?" Chu Chu càng nhỏ giọng hỏi ngược lại.

"Ừ." Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó chỉ vào lối thoát hiểm phòng cháy: "Ở đây cũng có một người."
Chu Chu và Cố Kiều Niệm vô cùng ăn ý.

Cố Kiều Niệm vừa nói như vậy.

Chu Chu đã ngầm hiểu, giơ tay ý ok.

Đúng lúc này, cửa của lối thoát hiểm phòng cháy mở ra.

Một người cao gầy, khuôn mặt vừa nhìn đã biết là một người đàn ông đi ra.


"Bà già béo ú hẹp hòi chết tiệt, ông đây mất công sức như vậy để khiến cho bà ta thích, mượn năm vạn khối hoa hồng thôi cũng không cho!" Bảo bối nhỏ Kim Cương hùng hổ tiêu sái đi ra.

"Giao cho em." Chu Chu nhỏ giọng nói với Cố Kiều Niệm.

Sau đó đi theo người đàn ông đến buồng thang máy.

"Chào anh!"
Chu Chu gọi bảo bối nhỏ Kim Cương lại.

Anh ta quay đầu lại, liếc nhìn Chu Chu từ trên xuống dưới.

Thường ngày, lúc Chu Chu đi theo Cố Kiều Niệm chạy chương trình, cô ấy ăn mặc vô cùng mộc mạc.

Từ trên xuống dưới, còn chưa đến một ngàn tệ.

Tất nhiên bảo bối nhỏ Kim Cương vô cùng xem thường cô ta: “Chuyện gì?”
“Thật ngại quá, vừa rồi nhân viên công tác của khách sạn mới nói với tôi, công việc của ngài…” Chu Chu chỉ vừa nói đến đó.

“Thì làm sao? Cô muốn tìm tôi sao?” Bảo bối nhỏ Kim Cương cười cười.

“Giá của tôi rất đắt.”
“Đương nhiên là tôi không chi tiền nổi cho một đại soái ca như ngài đây rồi, chính là một vị khách hàng phú bà của tôi.

Cô ta vừa để tang chồng, là khoảng thời gian cô đơn, tịch mịch cần có sự an ủi…”
Vừa nghe thấy những lời này.

Đôi mắt của bảo bối nhỏ Kim Cương nhanh chóng sáng ngời.

Một vị phu nhân góa chồng, đây chính là mục tiêu hái ra tiền không gì có thể sánh được.

“Không phải là tôi tự cao, nhưng tôi đây am hiểu nhất là việc an ủi người góa phụ.

Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần ở bên cạnh tôi đều có thể tìm được niềm vui sướng từ xưa đến nay chưa từng có!”
Chu Chu: “...”
Phía dưới tay áo của cô ấy, da gà đã dựng hết cả lên.

Còn bất kể nam nữ?
Anh ta thật đúng là… Vô cùng nỗ lực…
“Ngài cho tôi một tấm danh thiếp đi.” Chu Chu căng da đầu nói.


“Không thành vấn đề!”
Bảo bối nhỏ Kim Cương đưa cho Chu Chu danh thiếp của anh ta.

Chu Chu nhìn thoáng qua.

Khá thật.

Trên danh thiếp, không phải có ghi bảo bối Kim Cương sao?
“Chị gái à, sau này có khách hàng chị đều có thể đẩy qua cho em.

Dĩ nhiên em không lấy không khách của chị, một đơn em có thể chia cho chị hai mươi phần trăm.”
Đột nhiên Chu Chu cảm thấy có chút hổ thẹn.

Nhìn người ta kìa!
Mày nhìn xem người ta nỗ lực biết bao nhiêu!
Mày không bằng!
Mày còn chưa đủ tầm để đấu với người ta đâu Chu Chu!
“Được rồi!” Chu Chu cười nói.

Rất nhanh.

Chu Chu cầm lấy danh thiếp, bước vào trong thang máy đi lên thẳng phòng của Cố Kiều Niệm.

Cô ấy phá cửa bước vào trong.

Tiểu Cổ sợ đến mức run cầm cập.

Chu Chu cũng bị Tiểu Cổ ngay chỗ cửa dọa cho nhảy dựng.

Cô ấy cũng run theo.

Danh thiếp trong tay lập tức rơi xuống đất.

Tấm danh thiếp kia, được sản xuất đặc biệt, toát ra mười phần phong tình.

Tiểu Cổ nhanh mắt, liếc qua là thấy được.

“Ai da, cô làm cái gì vậy?” Tiểu Cổ kinh ngạc.

“Lúc vừa rồi ở gara, có người đưa cho tôi!” Chu Chu vội vàng nói.

“Hả, người này sao?” Tiểu Cổ ghét bỏ nhướng mày.

“Tôi đã từng nghe nói đến cậu ta, từ năm ngoái cậu ta đã bắt đầu lượn lờ xung quanh cửa ra vào, gara của mấy khách sạn năm sao ở gần đây.

Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần nhìn thấy đối phương đi một mình, quần áo sang trọng, lập tức lại gần nhét danh thiếp vào túi áo người ta.”
“Thật vậy sao? Như vậy cũng nỗ lực quá rồi…”
Chu Chu vừa cảm khái sự nỗ lực của đối phương.


Vừa thầm tính toán.

Một người như anh ta, vậy mà lại tiếp được nhiều đơn hàng như vậy sao?
Chu Chu lặng lẽ nhanh chóng đưa danh thiếp cho Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm liếc mắt một cái liền nhận ra, tấm danh thiếp này giống y hệt cái trong túi áo của Cung Dịch.

Chu Chu nói lại với Cố Kiều Niệm những chuyện mà Tiểu Cổ nói lúc nãy.

“Chắc là anh ta cố chấp nhét vào trong túi áo của Cung Dịch.” Chu Chu nhỏ giọng nói.

Cố Kiều Niệm gật gật đầu.

Chẳng qua…
Với hiểu biết của cô về Cung Dịch, một người như vậy, sao có thể đến gần cơ thể của anh được?
Còn có…
Sau khi ở bên cạnh Cung Dịch.

Cô mới biết được, Cung Dịch không uống rượu.

Tửu lượng của anh rất thấp.

Nhiều nhất là một ly đã gục.

Hôm đó…
Mi mắt của Cố Kiều Niệm cụp xuống.

Đêm đó trên người của Cung Dịch, rõ ràng là có mùi rượu rất mạnh.

Hơn nữa, hình như anh đã uống không ít.

Nếu không, cũng không đến mức rơi vào nông nỗi như vậy
Cố Kiều Niệm hơi chần chờ.

“Chị đi gọi điện thoại.”
“Ừm.” Chu Chu gật gật đầu.

Cố Kiều Niệm đi vào căn phòng cách vách, cô đóng cửa lại, trực tiếp gọi điện cho Nghiêm Trình Thành.

“Kiều Kiều, sao cô lại rảnh rỗi để gọi điện cho tôi vậy?”
Cố Kiều Niệm ngẫm nghĩ một chút.

Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Nghiêm tổng, ngày ba mươi mốt tháng năm, đối với Cung Dịch mà nói, là ngày gì đặc biệt sao?”
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng trong thoáng chốc.

“Ngày đó, là ngày giỗ của cha nuôi Cung Dịch.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận