Hoàn Ảnh là một trong những trang web video sớm nhất trong nước, là một trang web có lịch sử mười mấy năm rồi, thế nhưng từ trước đến giờ cũng chẳng bật lên được.
Hai năm trước, người sáng lập đã bán Hoàn Ảnh cho một công ty tài chính có tiếng.
Sau khi đội ngũ nhân viên mới tiếp quản Hoàn Ảnh, chỉ trong vòng nửa năm họ đã tung ra thị trường hai show giải trí cực kỳ bùng nổ, chính thức trở lại vòng đua của các trang web video chính thống.
Sau đó, với lợi thế vượt trội, họ đã mua lại quyền sở hữu của hơn mười bộ phim có tiếng trên mạng rồi bắt tay vào sản xuất phim.
Kì nghỉ hè và nghỉ đông năm ngoái là thời kì tập trung bùng nổ về cả chất lượng và số lượng của các bộ phim do Hoàn Ảnh sản xuất.
Từ show giải trí cho đến phim điện ảnh hay phim truyền hình đều có độ nhận diện cực cao và được nhiều người yêu thích.
Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, đội ngũ nhân viên này đã dẫn dắt một Hoàn Ảnh đang trên bờ vực phá sản trở thành trang web video có thị phần cao nhất ở Châu Âu và Châu Á.
Mùa hè năm nay, chương trình Thần tượng quốc dân của Hoàn Ảnh tiếp tục bùng nổ.
Trong mắt Cố Kiều Niệm, sự vươn lên nhanh chóng của Hoàn Ảnh phụ thuộc vào khả năng quan sát nhạy bén và khả năng điều hành công ty của đội ngũ quản lý.
Bất kể là việc sản xuất chương trình hay mua lại quyền sở hữu tác phẩm thì đội ngũ nhân viên này vẫn luôn nhanh nhẹn và chuẩn xác, chưa bao giờ phạm sai lầm.
Nhưng rõ ràng lần này trong đội ngũ quản lý cấp cao của Hoàn Ảnh có kẻ điên muốn phá hoại rồi.
“Em nghe ở đâu vậy?” Cố Kiều Niệm lập tức tỉnh ngủ.
Chu Chu đưa điện thoại cho cô: “Em vừa ngủ dậy đã nhìn thấy tin nhắn của Trương Ngọc Mai rồi.”
Cố Kiều Niệm nhíu mày, nhận lấy điện thoại từ tay Chu Chu.
Trương Ngọc Mai: “Chu Chu, tôi nói trước với cô một tiếng, tôi đã bán hợp đồng của Cố Kiều Niệm cho bên Hoàn Ảnh rồi, sau này Cố Kiều Niệm là người của Hoàn Ảnh.
Nếu như các người không phục thì đi kiện bên đó đi, chắc các người cũng nghe nói về luật sư của Hoàn Ảnh rồi đấy nhỉ? Ha ha ha ha, cái hợp đồng đó tám trăm triệu đó, về công ty Hoàn Ảnh rồi, các cô một là phải làm đủ mười năm, hai là nếu muốn dừng hợp đồng ấy hả? Tám trăm triệu nhân lên bao nhiêu lần tôi cũng không biết đâu!"
Ngay sau đó bà ta lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Nói với Cố Kiều Niệm, đây là cái giá phải trả cho việc phản bội!”
Cố Kiều Niệm đọc xong, mặt cô lạnh đi.
“Em đã xác nhận lại với Hoàn Ảnh rồi, những gì Trương Ngọc Mai nói là sự thật đó.” Chu Chu ghì giọng: “Nhưng mà cụ thể hơn thì bà ta cũng không rõ nữa, bà ta bảo tổng giám đốc Hoàn Ảnh trực tiếp xử lý việc này.”
“Tổng giám đốc Hoàn Ảnh là ai?” Cố Kiều Niệm hỏi, cô nhớ mang máng hình như trong một hoạt động nào đó cô đã nhìn thấy người này từ xa.
“Tên là Hứa Cao.” Chu Chu trả lời: “Người này cũng thần bí lắm, có khá nhiều công ty mạnh dưới trướng ông ấy, bình thường ông ấy cũng rất ít khi lộ diện trước công chúng.
Em thật sự không thể hiểu nổi tại sao ông ấy đột nhiên làm như vậy!”
Bỗng nhiên Chu Chu dừng lại một lúc, sau đó dường như cô ấy nghĩ ra cái gì mà nhìn Cố Kiều Niệm bằng ánh mắt hoang mang: “Kiều Kiều, không phải ông ấy để ý chị nên mới dùng bản hợp đồng này để khống chế và uy hiếp chị, bắt chị làm chim hoàng yến của ông ấy đấy chứ?”
Vốn dĩ Cố Kiều Niệm đang cảm thấy hơi khó chịu nhưng nghe xong câu nói này của Chu Chu, cô lập tức bật cười.
“Em nghĩ cái gì vậy.” Cố Kiều Niệm hơi nhướng mày: “Hợp đồng đó có vấn đề, nó là giả đó, chị không nhận thì Hoàn Ảnh cũng chỉ có thể đi thưa kiện, và chị có cách để lật ngược tính chân thực của bản hợp đồng này.
Đến lúc ấy sẽ thành Trương Ngọc Mai lừa dối Hoàn Ảnh, bọn họ sẽ cắn xé lẫn nhau, mọi chuyện sẽ chẳng liên quan gì đến chị.”
“Ơ? Chị có bằng chứng chứng minh hợp đồng đó là giả à?” Chu Chu cúi mặt hít sâu một hơi, sau đó nhe nanh múa vuốt giơ tay ra làm tư thế như muốn sống chết với Cố Kiều Niệm: “Sao chị không nói sớm, làm mấy ngày này em buồn bực sắp hói luôn rồi!”
“Đại diện Chu, em bình tĩnh nào, Trương Ngọc Mai chắc chắn đang để ý bên chúng ta, nhân viên bên chị mà không lo lắng, mọi người đều vui vẻ lạc quan như không có gì xảy ra thì làm sao chị nhìn được cảnh Trương Ngọc Mai và đồng bọn đưa nhau vào chỗ chết mà lại đưa đến trước mặt chị được cơ chứ?”
“Đồng bọn?” Chu Chu nghiêm nghị hơn một chút.
Cố Kiều Niệm ngồi xuống, cô vô thức gõ đầu ngón tay xuống gối, cô cũng không trả lời câu hỏi của Chu Chu: “Theo lý mà nói, việc kiểm sóat rủi ro của Hoàn Ảnh chắc hẳn rất nghiêm.
Tám trăm triệu cũng không phải một con số nhỏ, từ khi tin tức hỗn loạn về hợp đồng của chị nổ ra tính đến giờ mới được ba ngày, họ còn không đủ thời gian để tính toán về rủi ro mà đã đưa tiền rồi ư?”
“Em cũng thấy lạ lắm! Vậy nên...!chắc chắn giống như em nghĩ, tổng giám đốc Hoàn Ảnh muốn đưa chị về làm chim hoàng yến của ông ấy!” Chu Chu nói bằng một giọng điệu chắc nịch.
Cố Kiều Niệm không nói gì.
Mặc dù đột nhiên Hoàn Ảnh chen chân vào việc này, nhưng đối với cô mà nói thì ảnh hưởng cũng không lớn, thậm trí còn có lợi.
Nếu như đến cuối cùng mọi chuyện trở thành Hoàn Ảnh và Trương Ngọc Mai cắn xé lẫn nhau thì cô cũng coi như thoát ra khỏi sự việc này rồi.
Tiếp sau đó, cô với danh nghĩa là người ngoài cuộc còn có thể quan sát những người bên cạnh Trương Ngọc Mai một cách rõ ràng hơn.
“Cho dù thế nào đi chăng nữa, trước hết cũng phải tìm hiểu xem Hoàn Ảnh là bạn hay thù.” Cố Kiều Niệm nói tiếp: “Em giúp chị sắp xếp một cuộc hẹn, chị muốn gặp vị tổng giám đốc Hoàn Ảnh kia.”
“Vâng!” Chu Chu đáp, sau đó cô ấy lập tức sắp xếp chuyện này.
Phân công nội bộ trong Hoàn Ảnh rất rõ ràng, trước mắt, người Chu Chu có thể tiếp cận lại không thể tiếp cận tổng giám đốc, nhưng phương pháp thì luôn là do con người nghĩ ra mà.
Chu Chu gọi cho Nghiêm Trình Thành.
Người bận trăm công nghìn việc như tổng giám đốc Nghiêm đang mơ về việc đưa công ty lên thị trường thì bị Chu Chu đánh thức.
“Kiều Kiều muốn gặp tổng giám đốc Hoàn Ảnh?”
Trong cơn hoang mang Ngiêm Trình Thành còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đúng vậy.
Tổng giám đốc Nghiêm à, anh có thể cho tôi số điện thoại đặt lịch hẹn của văn phòng tổng giám đốc được không?” Chu Chu nhẹ nhàng hỏi.
“Sao đột nhiên lại muốn gặp tổng giám đốc? Có phải là tổ chế tác chúng tôi phục vụ không được chu đáo? Hay là phía bên Âm mưu phượng hoàng có vấn đề gì?” Lúc này Nghiêm Trình Thành vẫn chưa biết việc Cung Dịch vì cục cưng mà chi ra tám trăm triệu.
“Chúng tôi vừa nhận được tin Hoàn Ảnh dùng tám trăm triệu trả tiền vi phạm hợp đồng mà mẹ nuôi Kiều Kiều ngụy tạo.” Chu Chu cũng không biết có phải Nghiêm Trình Thành thật sự không biết hay anh ấy đang giả ngu.
Vậy nên cô dứt khoát nói ra sự thật.
“Trò đùa gì vậy? Cậu ta điên rồi à? Không phải mấy người bảo cái hợp đồng đó là giả sao?”
Tám trăm triệu đó!
Anh ấy biết Cung Dịch là tên chơi bời hoang phí, nhưng không ngờ anh lại hoang phí đến mức này!
Nghiêm Trình Thành tức giậm chân, giậm mạnh đến mức suýt chút nữa xuyên cả sàn nhà!
“Đúng vậy, hiện giờ chúng tôi cũng có nhiều thắc mắc lắm, vậy nên hi vọng có thể hẹn gặp tổng giám đốc Hứa nói chuyện chút.” Chu Chu hơi dừng lại: “Tổng giám đốc Nghiêm, tôi mạo phạm hỏi chút, anh với ông ấy có quen nhau không?”
“Quen!”
Rất rất quen là đằng khác!
“Vậy anh thấy có phải là ông ấy nhìn trúng Kiều Kiều nhà chúng tôi không?” Chu Chu hỏi một cách khó khăn.
Nghiêm Trình Thành: “...” Đâu chỉ có mỗi nhìn trúng, tôi thấy cậu ta còn muốn cưới cô ấy về cơ!
“Cô Chu à, cô cho tôi chút thời gian, tôi phải gọi điện thoại xác nhận với anh ấy xem anh ấy phát điên gì rồi tôi trả lời cô có được không?”
“Được, cảm ơn anh!”
Sau khi Chu Chu tắt điện thoại, trong đầu cô chỉ còn hai chữ.
Xong đời!
Cô tiếp xúc với Nghiêm Trình Thành vài tháng nên cũng khá hiểu con người anh ấy, nếu như vị tổng giám đốc Hứa kia không thích Kiều Kiều thật thì chắc chắn anh ấy sẽ phủ nhận luôn.
Xem ra vị tổng giám đốc Hứa kia mua lại hợp đồng này là muốn dùng nó làm quân bài ép Kiều Kiều làm chim hoàng yến của ông ấy rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...