Editor: Cà Rốt Hồng
Sáng sớm đi học tiết tấu vô cùng phong phú nhịp điệu, người trực nhật đổ rác, ủy viên kỷ luật chép thời khóa biểu một ngày lên trên bảng đen, kéo cửa sổ, xếp đặt ghế, nộp bài tập.
Doãn Manh xách cặp sách nhỏ lên đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi, quay đầu lại đúng lúc đối mặt với Lâm Kha mặt ủ mày ê, cậu ta đỡ cằm trên bàn, nhìn thấy Doãn Manh mới lên tinh thần: "Hoàng thượng, lấy sách bài tập vật lý ra cho mượn chép một chút."
Mắt Doãn Manh liếc sang sách bài tập vật lý cậu ta bày lên trên bàn, quả nhiên nhìn thấy một hàng chữ đỏ rồng bay phượng múa, hả hê nói: "Nếu bị cách chức?"
Lâm Kha trợn mắt: "Tôi mà bị cách chức, thì chỉ có một mình cậu mang sách bài tập từ tầng một đến tầng năm! Cậu có thể hiểu rõ."
"Đừng đùa, nếu cậu bị cách chức thì tôi sẽ có thể chọn một người hợp ý với tôi rồi ~" Doãn Manh nháy mắt, thấy cậu ta sắp xù lông, dừng miệng kịp lúc ném sách bài tập cho cậu ta.
"Chép xong nhớ nộp giúp tôi!" Doãn Manh phát hiện tựu trường được một tuần các bạn học hai bên đều hòa đồng quen thuộc với nhau rồi, sao chép bài tập đã thành cảnh tượng luyện công dành riêng cho buổi sáng.
"Này, đề này cậu tính sai rồi." Đuôi ngựa của Doãn Manh bị kéo lại, "Số nghịch đảo thứ hai cũng không phải làm như vậy......"
"Cậu chép thì chép đi!" Cô có chút nổi nóng quay đầu lại, "Chê thì đừng chép á! Biết thì tự mình làm đi."
Dáng vẻ bệ vệ của Lâm Kha bị dập tắt, bĩu môi: "Đây không phải là không kịp sao......" Nam sinh ngồi bên cạnh chen miệng: "Cậu chép nhanh lên á, tớ còn muốn xem một chút! Doãn Manh cho tớ mượn xem một chút nhé."
"Oh, được ah." Doãn Manh ngẩng đầu nhìn thấy chỗ ngồi của Trần Tư Dĩnh vẫn trống trơn, nghĩ thầm không phải cô gái nhỏ này ngày hôm trước cùng với cô ăn nhiều Ice Cream quá nên đau bụng chứ. Nếu còn chưa tới thì cô phải gởi tin nhắn hỏi thăm một chút.
Phủi phui vỗ miệng, chuông vào học vang lên, thầy Vương môn địa lý đi vào phòng học. Quét một vòng phòng học, chỉ vào chỗ ngồi của Trần Tư Dĩnh hỏi: "Vị bạn học này làm sao không có tới?"
Không một người nói chuyện. Doãn Manh đành phải nhắm mắt yểm trợ: "Thưa thầy có thể bạn ấy bị bệnh rồi. Hẳn là đã xin phép chủ nhiệm lớp rồi."
Thầy Vương gật đầu một cái, "Được, vậy để cho trò ấy nghỉ tới hết bệnh ah." Không phải là môn chính khóa giáo viên thường rất dễ lừa gạt, giáo viên địa lý là một trong đám người đó tính tình cũng coi như là tốt.
"Mở sách tới trang thứ xx ra, hiện tại mời các trò đọc đoạn thứ nhất một chút."
Xoạt xoạt tiếng lật sách vang lên, thầy Vương bắt đầu giảng về động đất, nói về sự kiện động đất xảy ra gần đây sống động như thật, dọa cho một đám học sinh cao trung vừa mới ra đời sợ đến ngốc lăng.
"Thưa thầy, vậy nếu là động đất mạnh cấp tám trở lên sẽ chết bao nhiêu người ạ?" Phía sau Hàn Siêu - một nam sinh vóc dáng khá cao to nói nhảm leo vào bài giảng.
Thầy Vương cười nói: "Vậy phải xem cự ly cách tâm địa chấn xa hay gần, còn có kiến trúc phòng óc lúc đó như thế nào. So với trong nước, bởi vì Nhật Bản ở gần sát dải địa chấn, nên phòng óc được xây dựng vô cùng chắc chắn, phần lớn cũng có thể chống cự được động đất từ cấp sáu trở xuống."
Doãn Manh có chút đăm chiêu, liên tưởng tới sự cố rò rỉ hạt nhân đã xảy ra ở Nhật Bản sau này.
"Ứng đối với động đất là phải dựa vào thực tế, từ thực tế đưa ra hiểu biết chính xác. Tiếp theo các em, bây giờ chúng ta để quyển sách trên tay xuống, thầy sẽ phát ra khẩu lệnh, xem xem nếu như các em gặp phải động đất sẽ làm như thế nào."
Mẹ nó? Doãn Manh há to mồm, không ngờ thầy Vương giảng bài sinh động như thế này?
Không đợi các học sinh chuẩn bị xong, thầy Vương đã bắt đầu đếm: "Thầy đếm ba hai một, lúc đến một chính là động đất!"
"Ba!" Lấy Hàn Siêu cầm đầu, một đám nam sinh ở hàng sau đã đứng lên.
"Hai!" Nữ sinh cũng rối loạn lên.
"Một!" Thầy Vương dùng tay ra hiệu, đã có nam sinh hàng trước xông ra ngoài.
Doãn Manh bị "Trò chơi diễn tập trên lớp" này kinh hãi thật sâu, ngốc ở tại chỗ một hồi lâu không động đậy.
Lâm Kha bật cười, chộp được cánh tay của Doãn Manh kéo ra ngoài cửa: "Chạy mau á, cậu muốn ở lại bị đập chết sao?"
Khiếp sợ hiển nhiên không phải chỉ có một mình Doãn Manh, giáo viên địa lý cũng khiếp sợ tương đương: "Đừng chạy, đừng chạy!" Nhưng ông ấy cản người cũng vô dụng, nhóm đầu tiên kia đã vọt đến bậc cầu thang lên xuống.
Một đám bạn học theo sau giống như sủi cảo vọt ra khỏi cửa chính chạy xuống dưới lầu, tiếng động lớn, giáo viên chủ nhiệm đều bị kinh động, thò đầu ra nhìn giáo viên địa lý đang lúng túng: "Làm sao vậy làm sao vậy?"
Thầy Vương gãi gãi cái đầu Địa Trung Hải sáng bóng của mình: "Không có việc gì, không có việc gì."
Đừng thấy Lâm Kha chân ngắn mà lầm, chạy rất nhanh, lôi kéo Doãn Manh tránh trái tránh phải vượt qua mấy người, đảo mắt đến tầng một, rất nhanh đuổi tới chỗ đám chạy đi đầu tiên kia.
Nam sinh cao trung thật là thích tham gia náo nhiệt ah, Hàn Siêu thật là diễn quá nhập vai, vẻ mặt hoảng sợ dẫn theo một nhóm nam sinh xông về cửa chính, trong miệng còn hô to: "Động đất! Động đất!"
Nét mặt cường điệu hóa kia khá đúng chỗ, làm cho Doãn Manh trong nháy mắt cũng cảm thấy giống như thật sự xảy ra động đất.
Thật không hỗ là phái biểu diễn.
Giống như con ruồi không có đầu bị lôi chạy loạn đến cửa lầu ra vào, Doãn Manh tinh mắt đúng lúc nhìn thấy Trần Tư Dĩnh vội vã vào cửa lầu, nghĩ thầm quả nhiên cô bé này dậy trễ đến muộn.
Đang muốn tiến lên chào hỏi, lại không nghĩ rằng Trần Tư Dĩnh nhìn thấy bọn họ sợ hãi trốn về phía sau, nét mặt kia giống như là thấy quỷ, quay đầu vắt chân lên cổ mà chạy.
"Tư Dĩnh cậu chạy cái gì?"
Giọng nói của cô bị bao phủ trong tiếng gào thét khoa trương khác của đám nam sinh ở phía sau: "Động đất ah! Chạy mau ah! Sắp chết rồi!"
Mẹ nó! Doãn Manh quay đầu lại, tìm được dấu hiệu nguyên do.
Trần Tư Dĩnh sẽ không cho là thật sự bị động đất chứ!
Doãn Manh chạy tới ngoài cửa, quả nhiên là trông thấy cô ấy xông về phía bạn học tới trễ phía sau hô: "Động đất đừng tới đây!" Mấy bạn học kia nghe thấy, thậm chí có người chân mềm nhũn ngồi bệch trên mặt đất, được hai người bên cạnh kia kéo lên chạy ra ngoài.
"Đừng đừng!" Doãn Manh vội la lên, "Không có động đất! Không có động đất!"
Lúc này, toàn bộ người cả lớp đã chạy tới sân thể dục, mấy nam sinh không được linh hoạt đều trố mắt nhìn nhau. Trần Tư Dĩnh nhìn thấy Doãn Manh, rất khẩn trương: "Làm sao vậy! Các cậu không có sao chứ!"
Doãn Manh bắt được Trần Tư Dĩnh bị dọa sợ mặt trắng bệch: "Đừng khẩn trương, không có động đất, diễn tập thôi!"
Trần Tư Dĩnh: "Hả? Cậu trêu tớ à?"
Hàn Siêu khó hiểu: "Cậu không biết đây là diễn tập sao? Ha ha ha"
Trần Tư Dĩnh hoàn toàn nhịn không được, chạy tới đập Hàn Siêu mấy cái, Hàn Siêu ô ô hô hoán lên.
Doãn Manh hoàn toàn hiểu ra đây chính là một trận Ô Long, thầy địa lý - thầy Vương nện bước chân ngắn đi như chạy chạy tới.
Thở hồng hộc nói với các học sinh: "Động đất thì nên tránh ở chỗ gần đây, không thể chạy như vậy......"
Một nhóm người bị thầy Vương tức giận giáo huấn một trận sau đó ủ rũ cúi đầu trở về phòng học.
Nhờ chuyện quậy một phát này, thời gian trôi qua rất nhanh, giáo viên địa lý hoàn toàn quên mất chuyện Trần Tư Dĩnh đến trễ, cũng coi như trong họa có phúc, tránh thoát được một chặn.
"Thật là làm tớ sợ muốn chết!" Trần Tư Dĩnh lè lưỡi, "Tại sao cậu cũng không nói cho tớ biết á!"
Doãn Manh nghĩ lại một lần nữa, cũng sâu sắc cảm thấy chuyện này quả thật có chút buồn cười, nhưng bởi vì sợ đả thương tình cảm của Tư Dĩnh, đành chịu đựng không có biểu hiện ra: "Tớ muốn nói cho cậu biết á, nhưng ai bảo cậu chạy nhanh như vậy tớ đuổi theo không kịp, chỉ có điều như vậy không phải đúng lúc thầy Vương không có nhớ tới cậu đi trễ sao ~"
Trần Tư Dĩnh gật đầu một cái, kinh sợ đã tản đi, vứt chuyện đó ra phía sau không nói tới nữa trò chuyện sang đề tài khác: "Đúng vậy á sáng hôm nay mẹ tớ đi ra ngoài, tớ không có đặt đồng hồ báo thức kết quả bi kịch."
"Làm sao bây giờ? Bài tập vật lý tớ còn chưa có nộp, cậu chuyển xuống dưới chưa?" Trần Tư Dĩnh mặt ủ mày ê.
Doãn Manh: "À? Tớ đã nộp xong rồi. Còn tưởng rằng hôm nay cậu ngã bệnh xin nghỉ chứ."
Hai người im lặng không lên tiếng chạy tới văn phòng vật lý, Doãn Manh làm bộ như ôm sách bài tập thành công lẻn đi vào, thả sách bài tập của Trần Tư Dĩnh lên.
Quay về phía Trần Tư Dĩnh khoa tay múa chân ra dấu tay thành công, lại phát hiện hai mắt của cô ấy trợn tròn, dùng sức chỉ phía sau cô.
Vừa quay đầu lại, Doãn Manh nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm đeo mắt kính của cô - cô Lý.
Cô Lý ôm một chồng giấy, liếc mắt kính phát hiện Doãn Manh, lại không bởi vì chuyện này trách phạt cô: "Em tới thật đúng lúc, đưa chồng thông báo này cho ủy viên vệ sinh."
"Dạ." Doãn Manh gật đầu như giả tỏi, ôm đồ chuồn ra ngoài.
Đồ cô Lý đưa cho là lịch trực nhật vệ sinh. Sắp xếp người trực nhật kiểm tra vệ sinh vào giờ học buổi sáng sớm, một học kỳ trôi qua mỗi tổ đều phải đổi phiên một lần.
Cái tên đầu tiên ở phía trên viết ba chữ to rõ ràng Trần Tư Dĩnh.
Doãn Manh hơi đồng cảm nhìn Trần Tư Dĩnh: "Cậu xong rồi, thật là xui xẻo. Hôm nay cậu trực nhật vòng quanh, nhưng cậu không có tới không có đi kiểm tra vệ sinh đến năm lớp lận."
Cao nhất tổng cộng có mười lớp, một tuần hai lớp kiểm tra vệ sinh chung quanh, tuần trước là lớp một và lớp sáu, tuần này đến phiên lớp hai và lớp bọn họ, cả lớp bốn mươi người lại đúng lúc điểm trúng người không có mặt - Trần Tư Dĩnh. Vận số không thể không nói là quá kém.
Trần Tư Dĩnh vỗ tay một cái: "A! Tớ nói thế nào mà tớ cứ ngờ ngợ là mình quên mất chuyện gì...... Lúc trước Hứa Phẩm có nói với tớ mà tớ quên mất. Tớ có cần phải đi thắp nhang chuyển vận không đây ah......"
Doãn Manh từ chối cho ý kiến, nhún vai một cái thấy Trần Tư Dĩnh ấp a ấp úng: "Cậu và Lâm Kha ở chung một chỗ sao?"
"Gì?" Vẻ mặt Doãn Manh khiếp sợ ゜(゜Д゜)!!!
"Không có sao?" Vẻ mặt Trần Tư Dĩnh vô cùng bà tám, "Tớ thấy lúc sáng hôm nay cậu ấy lôi kéo cậu."
Doãn Manh lắc đầu một cái: "Cậu suy nghĩ bậy bạ gì vậy, làm sao có thể......" Suy nghĩ một chút vì gia tăng mức độ tin cậy, "Cậu ấy lùn như thế......"
Trần Tư Dĩnh suy nghĩ một chút cảm thấy nói thế cũng quá đúng, có chút tin tưởng Doãn Manh: "Cậu ấy đúng là lùn, chỗ nào cũng tốt chỉ là lùn. Thật đáng tiếc."
Đầu Doãn Manh chảy vạch đen. Cô vẫn không ngờ thì ra học sinh cao trung như vậy mà đã coi như là mập mờ rồi, vẫn xem Lâm Kha như thiếu niên chưa thành niên để trêu chọc lại không nghĩ rằng người ta nhìn vào lại thành gian tình......
Xem ra cô phải giữ chút khoảng cách với Lâm Kha, đến lúc đó lời đồn đãi bay đầy trời cũng không tốt lắm......
Tiếng chuông vào lớp sắp vang lên, hai cô nhóc chạy lên cầu thang. Không có chú ý phía sau có hai tên nam sinh thò đầu ra nhìn Trịnh Gia Thạc thấy mặt Lâm Kha có một chút đen lại, có chút không biết phải nói gì: "Aiz, anh em...... Nén bi thương......"
Lâm Kha nhìn cậu ta một cái không lên tiếng, đi thẳng.
Trịnh Gia Thạc sờ lỗ mũi một cái, xuy một cái nói: "Ôi chao, sao vậy chứ...... Chờ tớ một chút hắc, hội trưởng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...