Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Ngàn vạn không nghĩ tới, lúc trước Doãn Manh cảm thấy Giang Mạn Hi chỉ nói giỡn, kết quả lại là một câu nói trúng.
Hồ Thanh Thanh thật sự bị kéo xuống trước lần diễn thử đầu tiên.
Lúc ấy Doãn Manh và Hoa Bội đang cảm nhận cuộc sống tuổi thơ, mỗi người một gói cơm chiên que cay “Chảy nước miếng” ngồi giữa khúc quanh cửa lớp và thư viện [????]?? Ối, liền thấy một bóng người mạnh mẽ mà duyên dáng từ trước mặt lướt qua, để lại tiếng khóc có chút chói tai đặc hữu của nữ sinh.
Lấy góc độ của Doãn Manh có thể nhìn thấy một bên tóc của Hoa Bội bị ảnh hưởng bay lên, sóng gió đi qua, lại bay lả tả phân tán bù xù.
"Đây là làm sao vậy?" Doãn Manh vẫn lấy tư thế ngồi xổm có độ khó cao ngồi nguyên đó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Miệng Hoa Bội ăn cơm que cay đỏ bóng lưỡng: "Ơ? Đó là Hồ Thanh Thanh lớp 6 thì phải?"
Doãn Manh nhìn cái bóng chạy đi mất dạng kia, hơi hoài nghi: "Hình như... Có chút giống? Chỉ có điều chắc không phải đâu, động tĩnh lớn thế này, cả khối đều biết cô ấy, làm thế mất thể diện lắm đấy?"
Hoa Bội hết sức đồng ý gật đầu một cái, lại không để ý đến chuyện này nữa bắt đầu gặm cơm que tiếp.
Doãn Manh vỗ vỗ cái mông: "Sao cậu ăn chậm như vậy ah? Trong hành lang lạnh muốn chết." Thời tiết trở nên ấm áp, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, đáng tiếc hệ thống lò sưởi đã tắt, nên trong phòng lại trở nên lạnh buốt.
"Đợi chút xíu! Còn không phải tại cậu sao? Nếu không phải cậu cắn phát ra tiếng động lớn như vậy, tớ cũng không đến nỗi phải ra bên ngoài ăn đáng thương thế này." Hoa Bội oán trách nói.
Doãn Manh cười làm lành, cô và Hoa Bội mua cơm que cay ăn, kết quả mùi của đồ chơi này thật lớn, mới vừa vào cửa đã bị cô Lý tóm gọm, nếu không cũng không bị đuổi ra ngoài, đứng ở đầu đường ăn như vầy, thật mất mặt.
"Ô hay! Lúc đầu tớ nói muốn mua cơm que cay, ai vui mừng hoan hô nhất vậy! Không phải là tớ nhỉ!"
Hoa Bội bĩu môi, không lên tiếng, vùi đầu cắn.
Thật vất vả bên này Hoa Bội mới vừa ăn xong, hai người còn chưa kịp vào lớp, đã nhìn thấy Giang Mạn Hi, Lâm Kha và Hậu Nghiêu Sở từ dưới lầu lên tới.
"Hắc! Các cậu đã về rồi à?" Doãn Manh cười nói.
Giang Mạn Hi nhìn thấy Doãn Manh liền nhào tới, không biết tại sao, Doãn Manh cảm thấy mặt cô nàng đỏ lừ lừ, vui sướng, nhìn giống như phát sinh chuyện tốt gì đó: "Manh Manh! Chuyện tốt chuyện tốt!"
"Chuyện tốt gì?" Doãn Manh kỳ quái.
Hậu Nghiêu Sở nhíu mày: "Đối với Manh Manh là chuyện tốt, có quan hệ gì tới cậu?"
Doãn Manh sửng sốt một chút, loại nhân tinh như Hậu Nghiêu Sở, trước tới nay luôn là người ít nói lời nói có gai, trước giờ luôn là người xử sự khôn khéo, rất tinh khôn.
Lúc nào thì chống đối với Giang Mạn Hi rồi?
Thật ra thì cô không rõ ràng lắm, về cơ bản Giang Mạn Hi được bổ nhiệm làm chủ tịch hoặc phó chủ tịch hội học sinh cao tam. Nói cách khác, ngày Hậu Nghiêu Sở một tay bình định thiên hạ không nhiều lắm, vừa mới bắt đầu quan hệ giữa cậu ta và Giang Mạn Hi là quan hệ cạnh tranh, hơn nữa còn xem nhau không vừa mắt, trừ lúc cần thiết trao đổi, thời điểm khác ít nhiều gì sẽ có một chút mùi thuốc súng.
Hơn nữa tên Lâm Kha này vốn là người không có năng lực đảm đương chức vụ bôi trơn, có cậu ta trợ giúp càng rối thêm, chuyện tác hợp cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện của cậu ta. Làm cho hai người nhìn nhau, càng nhìn càng không vừa mắt.
Giang Mạn Hi cũng không cho cậu ta một cái liếc mắt, hoàn toàn như gió thoảng bên tai, đi thẳng tới kéo Doãn Manh đi, để lại hai nam sinh sắc mặt nhìn không tốt lắm.
"Cho cậu bản thảo của chúng tớ, tốt nhất cậu nên xem một chút. Tớ nghe lén được, Hồ Thanh Thanh không qua xét duyệt không cho cô ta lên sân khấu. Thiếu một nữ chủ trì, đoán là sẽ chọn lần nữa. Trong đám các cậu sẽ chọn ra một người."
Doãn Manh dở khóc dở cười, thật ra cô không muốn làm người chủ trì tới như vậy, không ngờ Giang Mạn Hi còn tích cực hơn cô: "Nè ~ cám ơn nhé ~ Giang Mạn Hi đột nhiên cậu tốt với tớ như vậy, rốt cuộc là......"
Giang Mạn Hi ha ha: "Đối tốt với cậu không tốt sao!"
Nói xong Doãn Manh phì cười một tiếng, Giang Mạn Hi có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng: "Hồ Thanh Thanh kia ngày ngày không có việc gì cứ léo nhéo không ngừng, tớ sắp phiền chết được. Cậu học thuộc tốt cho tớ, nhất định phải được chọn biết không?"
Doãn Manh gật đầu thật mạnh, kết quả bên này Giang Mạn Hi vừa mới đi, Trần Tư Dĩnh liền từ lầu chót ( lớp xuất ngoại ở tầng chót) lao xuống: "Manh Manh Manh! Hồ Thanh Thanh xem như bị hạ bệ rồi! Rốt cuộc đến phiên chúng ta xưng bá hội diễn văn nghệ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Trần Tư Dĩnh cũng không đến điểm đến là dừng giống như Giang Mạn Hi, bản thân không ưa Hồ Thanh Thanh, gần như suốt thời gian nấu cháo điện thoại đều lôi lời cay độc ra mắng người ta một lần. Cũng không phải là Hồ Thanh Thanh xấu xa, chẳng qua con gái nhìn xinh đẹp bao nhiêu đương nhiên sẽ có mấy phần tính khí, nhìn thấy Trần Tư Dĩnh so với mình còn cao hơn một bậc thế nào cũng sẽ không tránh khỏi có lòng ganh đua so sánh, tính tình công chúa đụng phải tính tình công chúa tất nhiên hai bên đều thiệt hại.
"Ha ha ha ha, vừa rồi Giang Mạn Hi mới tới đây nói với tớ. Còn đưa bản thảo cho tớ để cho tớ học cho tốt." Doãn Manh nhịn không được, những người này sao lại dở hơi như vậy?
Trần Tư Dĩnh hài lòng gật đầu: "Cậu nhất định phải học cho tốt."
"Ha ha ha ha, sao cậu có lòng tin với tớ như vậy."
Trần Tư Dĩnh trợn mắt: "Cậu * như vậy, còn phải dùng tới lòng tin?"
Doãn Manh: "Dạ dạ dạ. Nhưng bàn về xinh đẹp, tớ thế nào cũng không so được với cậu và Giang Mạn Hi ah. Hồ Thanh Thanh đứng chung một chỗ còn nhìn được một chút."
Trần Tư Dĩnh: "Cũng không phải là đi thi người mẫu? Dựa hết vào mặt sao được ah! Không phải tớ nói, Hồ Thanh Thanh căn bản chính là cái bình hoa sao, đọc diễn cảm không được, cho nên chủ nhiệm Hàn dùng lý do đoàn múa biểu diễn cho cô ta đi xuống."
"Tóm lại, cậu phải cố gắng lên nhé nhé! Tớ xem trọng cậu! Một chút vấn đề cũng không có."
Trần Tư Dĩnh bày ra bộ dạng "Cậu không tồi, tớ xem trọng cậu." để khích lệ, khiến Doãn Manh dở khóc dở cười.
Ngay cả Hoa Bội cũng đã nói chúc mừng. Không lẽ bọn họ đều cho rằng chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi sao?
Thật là bản thân không có áp lực, đều cho cô chút áp lực vô hình.
Tệ hơn là, tên nhóc Lâm Kha này còn ưỡn mặt tới tranh công: "Tôi đã nói cậu đừng quan tâm chuyện này rồi. Chắc chắn cậu sẽ có chỗ, thế nào? Thoáng cái cảm thấy gả tốt rồi đúng không?"
Doãn Manh ngã lên cái bàn: "Cái gì vậy chứ! Cậu với chuyện này có quan hệ gì đâu mà ụp cái mũ lên trên đầu mình hừ?" Đây không phải là sự kiện nữ sinh tear off và loại bỏ đơn giản sao?
Bản thân Lâm Kha muốn thừa nước đục thả câu, kết quả bị các đạo nhân mã của Doãn Manh quấy rầy đã sớm không còn kiên nhẫn nữa rồi, chỉ đành phải uất ức dẩu môi: "Cậu nhớ lần trước có chuyện gọi tôi đi đại diện cho Xã Liên không?"
Doãn Manh gật đầu một cái: "Nhớ á, khi đó cậu còn đồng ý rất vui vẻ mà." Cô đã nói nhìn thật giống như có quỷ kế gì đó mà, không biết từ lúc nào, Lâm Kha nhỏ mọn ngay cả cô đều không chơi thắng được.
Lâm Kha nhếch miệng: "Đúng vậy á. Tôi đi sang bắt chuyện với Hậu Nghiêu Sở, thêm vào Xã Liên cậu một ít phiếu, toàn thể để đèn xanh cho đoàn múa, vận động bỏ phiếu tiết mục. Cho nên Hồ Thanh Thanh làm phó đoàn trưởng, thế nào cũng sẽ tìm lý do cho rút lui."
Doãn Manh kinh ngạc Σ(°△°|||)︴: "Gì? Cho nên không giống như Trần Tư Dĩnh nói, là bởi vì không qua xét duyệt mới thay đổi người sao?"
"Cậu thật buồn cười!" Lâm Kha khinh thường, "Chỉ cần cô ta có thể nói chuyện, không cà lăm, mặc kệ như thế nào cũng sẽ đi lên. Chủ nhiệm Hàn cũng có việc của mình, sẽ không coi trọng chuyện này như vậy."
Doãn Manh cầm sách dùng sức vỗ đầu cậu ta một cái: "Ai nói với cậu là tôi muốn làm người chủ trì hả? Tôi đang đàng hoàng ngây ngô thật tốt."
"Là tôi là tôi. Tôi không có cậu không được ah...!" Lâm Kha làm bộ đáng thương ôm cánh tay Doãn Manh không buông tay, "Cậu nhẫn tâm để một mình tôi lên sân khấu? Bị sợ tiểu ra thì làm sao?"
Doãn Manh lại kinh ngạc một lần nữa, đây là làm nũng cũng không biết xấu hổ nữa! Cô không biết, Lâm Kha cũng bị công phu trở mặt kia của cô sợ mót ra quần, hơi không hợp ý cô chỉ dám dùng mềm không dám dùng tới cứng rắn.
"Được được được, coi như cậu nghĩ biện pháp kéo Hồ Thanh Thanh xuống. Làm sao cậu biết chủ nhiệm Hàn sẽ chọn tôi hả?" Doãn Manh khó hiểu.
Mắt Lâm Kha híp lại: "Thì tự tôi biết. Cậu chờ xem đi."
Doãn Manh thật đúng là nhìn thấy, thậm chí chuyện gần như thuận nước đẩy thuyền toàn bộ hoàn thành, thậm chí ngay cả khảo nghiệm cũng không thi, trực tiếp truyền thư thông báo xuống cho Doãn Manh, cô thay thế bổ sung cho vị trí người chủ trì kia, nếu như có dị nghị thì tự mình đi tìm chủ nhiệm Hàn.
Rốt cuộc nguyên nhân không phải là Doãn Manh rất xinh đẹp, mà là trong chuyện này, có thể làm chủ trừ chủ nhiệm Hàn thì chính là chủ nhiệm lớp một - cô Lý, quyền lựa chọn trước chủ nhiệm Hàn đã dùng ở phía trên Hồ Thanh Thanh, Hồ Thanh Thanh "Chịu khổ mất chức", còn dư lại cô Lý khẳng định chọn Doãn Manh.
Lựa chọn Doãn Manh lần này, hoàn toàn nhận đủ áp lực chỉ trích của mọi người. Bốn người chủ trì đều là lớp một, quả thật giống như là thiên vị việc riêng. Nhưng cô Lý người ta cũng không xem chuyện này là chuyện quan trọng, về công, ưu tú chính là ưu tú, làm người từ trước tới nay luôn là lấy thực lực nói chuyện, thăng chức tăng lương cho tới bây giờ cũng không để ý cậu ở trong mương cống nào chui ra, chuyện này thì cũng tương đồng.
Về tư, cô Lý người ta chính là chủ nhiệm lớp một, không thiên vị lớp mình còn thiên vị ai ah! Quyền quyết định nắm giữ ở trên tay mình, đương nhiên quyền khống chế chính là mình. Cố kỵ mặt ngoài mặt trong sớm muộn gì cũng bị mất dưa lẫn táo.
Đối với Doãn Manh mà nói, còn lâu mới có được cong cong thẳng thẳng nhiều như vậy. Cơ bản không có thời gian chuẩn bị bao lâu, lại bắt đầu lần diễn tập đầu tiên, cũng may bình thường bản lĩnh học tập vững chắc, hơn nữa trừ một tuần lễ thẩm tra đối chiếu huấn luyện một lần ra, cũng không có huấn luyện khác, vì vậy cũng không làm trễ nãi việc học cho lắm.
Ít nhất trừ Lâm Kha ngày ngày bắt chéo hai chân trôi qua sảng khoái, Doãn Manh cũng lăn lộn thành thạo. Hơn nữa bởi vì có chuyện đề cao tinh thần khác, gần đây học tập ghi nhớ càng thêm trở nên nhanh chóng.
Người trẻ tuổi đầu óc xưa nay đều là càng học càng thông minh, càng không dùng lại càng thoái hóa, suy cho cùng tư chất của mọi người không thể trời sanh giống như Lâm Kha.
Còn nữa chính là Giang Mạn Hi quả nhiên đúng hạn tranh cử chủ tịch hội học sinh, hai nhân tài thích làm động tác lớn cải cách cùng lúc, chia nữa giang sơn đấu nhau kịch liệt, làm cho thành viên hội học sinh đều dậm chân.
Giữa kỳ trôi qua, nối tiếp trọng trách Xã Liên giao cho một học muội cao nhất được Doãn Manh chọn ra.
Học muội này tên là Phan Hân, cũng là một nhân tài thực tế và thiết thực. Mặc dù là học muội, nhưng bộ dạng trông có vẻ già dặn hơn Doãn Manh, mặt trái xoan, tóc ngắn gọn gàng, làm việc có tổ chức tỉ mỉ đến từng chi tiết, là một nhân tuyển tốt trấn thủ giang sơn.
Cũng không hỗ là hiệu trưởng mới xã đoàn được giáo dục phát triển tốt, thành viên xã đoàn cao nhất rõ ràng được nâng cao hơn Doãn Manh năm ấy.
Cho dù trên nguyên tắc chỉ cần tinh anh, không lắp nhiều nhân số thà ít mà tốt, cũng đã chiêu thu ba bốn mươi người.
Thỉnh thoảng đi một chuyến đến phòng hoạt động câu lạc bộ xã đoàn, thấy đám người như đại dương mênh mông, Doãn Manh cảm thán ngày có tư lệnh mà không có lính thật sự sẽ không còn nữa. Nhớ ngày đó lúc cô học cao nhất, còn cả ngày bị chuyện lặt vặt ôm lấy xoay quanh, dựa vào đám người Vương Khiết Linh, Hậu Nghiêu Sở cứu tế mới có thể chèo chống Xã Liên.
Hiện tại học tỷ Vũ Tục đã tốt nghiệp, Xã Liên thành tổ chức học sinh ít người nhất, lại giàu có nhất nóng bỏng nhất, khiến cho cao nhất mới còn chưa có nhập học, đã nghe đến đại danh Xã Liên, cố cúi đầu nhỏ chen vào bên trong!
Bởi vì hội diễn văn nghệ, năm nay đại hội thể dục thể thao được cử hành khá khiêm tốn. Có một ngày, cũng bởi vì trời mưa hủy bỏ nửa ngày. Bình bầu khen thưởng cho điểm cũng không có ý nghĩa gì.
Đều nói mối tình đầu đẹp nhất, đối với Doãn Manh mà nói. Bất kể là cao trung đại học hay là nghiên cứu sinh, nhất định cũng không sánh bằng lớp 7 lưu lại ấn tượng sâu sắc ở trong đầu cô.
Đáng tiếc cuộc sống nhất định phải đi trên con đường khác nhau, cười giận dữ, chia tay phân ly, để lại vẫn là một loại rượu thuần nhưỡng nguyên chất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...