Cuối cùng cũng tới 7h, tôi háo hức. Tắt ánh đèn, tôi thắp những ngọn nến lung linh trong màn đêm. Cảm giác hồi hộp trong tôi. Tôi đi đi lại lại trong căn phòng. Xem xét tỉ mỉ mọi thứ tôi đã chuẩn bị để đón e, thời gian ngừng trôi.
7h15 rồi sao e vẫn chưa về nhỉ? Tôi bắt đầu sốt ruột, nhưng lại không dám gọi e, công chuẩn bị cả chiểu rồi giờ mà gọi e coi như công cốc. Tôi ngồi xuống bàn, bên cạnh ánh nến và những món ăn thật ngon. Cũng hơi thèm rồi đó, nhìn mà nhễ dãi. Lấy điện thoại ra, tôi bật một bản nhạc, đủ nhỏ để bên ngoài hành lang không nghe thấy nếu như e đã đứng ngoài đó rồi.
Tôi mơ mộng, mông lung. Đứng dậy đi vào nhà tắm, tôi rửa lại khuôn mặt, chỉnh chu lại bộ quần áo mà mặc cả ngày hôm nay rồi, hơi bẩn thì phải?
“Mấy giờ e về nhỉ?”, “Sao lâu quá vậy”, đó là những câu tôi lẩm bẩm trong mồm. Bỗng…
Tiếng nói ai đó vọng từ ngoài cánh cửa vấy vào. Là của hai người, và một trong đó tôi biết đó là e, chẳng lạc vào đâu được, và người kế bên là ai tôi chẳng quan tâm nữa, một giọng nói lạ nhưng chắc là cùng miền với e,- hà nội chăng?
Tôi chạy lại sát cánh cửa, nhưng chẳng phải là để nghe lén xem họ nói gì mà chỉ là nấp phía sau cánh cửa ấy cho e một điều ngạc nhiên. “Chị vào phòng đi”, tôi chỉ nghe vậy, và tôi biết e sẽ mở cánh cửa ấy, cánh cửa mà tôi đợi cả chiều rồi.
Tách, tách, tách…-tay nắm cửa được vặn, tôi nín thở.
Cánh cửa mở to hơn, che khuất con người tôi ở bên trong đó làm e không thể nhìn thấy tôi. Ánh nến lấp lánh, những cánh hoa hồng đỏ thắm trải dài dưới đất tràn ngập trong mắt e, trước mặt e giờ không còn là căn phòng khách sạn hạng sang nữa mà giờ nó là thiên đường tình yêu a dành cho e, người con trai chẳng làm cho e được gì, chỉ làm được mỗi việc đó là bày trò mà thôi e nhỉ??
E bước vào phòng, đi trên thảm đỏ bình yên, phía sau là tôi đang ngắm e. Không đoán được e nghĩ gì?..
- A đó à?- e gọi, e hiểu chỉ có ai mới làm điều này mà. Nhưng tôi vẫn chưa lên tiếng, e tiến vào trong hơn, e nhìn lên bàn, nhìn lại chiếc giường. E trong khoảnh khắc này thật tuyệt.
Tôi đóng nhẹ cửa, và e thấy. Tôi chưa kịp nói gì thì e đã chạy về phía tôi, cánh cửa vừa khép thì cũng là lúc e ôm chầm lấy tôi. Tôi vòng tay qua e, đặt nhẹ lên lưng. Một phút tĩnh lặng giữa căn phòng.
- Cảm ơn a,- e thì thầm vào tai tôi.
- A yêu e, a muốn cho e một bất ngờ thôi.
- E hạnh phúc quá, e không nghĩ mình lại nhận được điều này. Đây không phải là lần đầu a làm như thế, nhưng sao mỗi lần a làm e đều cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc, e yêu a nhiều lắm, cảm ơn tình yêu của e.
- Ừm, e vui là a vui rồi. Mình lại ăn nhé, a đói bụng muốn chết rồi nè, e bắt a đợi lâu quá..hức…
- Hi, thiệt hả? nhưng lúc nãy e vừa đi ăn với cô thư kí về nè, no muốn chết.- ax, và e đã ăn, buồn thế chứ.
Tôi đẩy e ra, cố làm mặt giận.
- Đó! E yêu a nhiều quá, a ở đây chết đói còn e ăn no rồi mới về. Ghét e e.
- Thôi đừng giận mà, e đùa thôi, lúc nãy ăn cũng chưa no lắm, mình lại ăn a nhé,
Tiếng cười đùa, một chút sai sót nhưng mà khung cảnh lãng xì mạn vẫn không bớt tí nào. Tôi vui và e vui.
- Nào, nâng ly cho sự đoàn tụ.- tôi nói.
- Dạ, đoàn tụ một ngày cũng nên nâng ly nhỉ?, hi vọng hôm sau sẽ lâu hơn.
- Ừm, chỉ cần trái tim e có a là đủ.- nói rồi chúng tôi cạn ly đầu tiên, tiếng nhạc du dương nỗi lên.
- Những món này là a làm hả?- e hỏi xoáy tôi, làm gì giữa khách sạn vip chứ?
- Ừ, a làm đấy? sao ngon không e?- tôi đùa lại,
- Dạ ngon, mà đùa thôi chứ a còn không biết nấu cơm sao mà làm nỗi.- e vẫn nhớ dai cái điều hồi xưa tôi ghét, không biết nấu cơm,
- Đó là quá khứ rồi e à, giờ tay nghề a lên rồi.hi.- tôi gắp thức ăn cho e, và rót thêm ly rượu.
- Hôm nay đi làm về mệt không e,
- Dạ cũng mệt a à, đi mỏi chân lắm nè.-
- Vậy ăn xong đi rồi a bóp chân cho nhé.
- Hi, lâu rồi chưa được. Mà sao a lúc chiều không về? lúc đi e định gọi a dậy nhưng thấy a ngủ ngon quá nên không nỡ,- e cười cái thật là duyên,
- A cũng định về rồi, nhưng nếu về thì đâu được ngồi với e như hiện giờ.
Chúng tôi vừa ăn vừa uống, luyên thuyên câu chuyện. Dường như mọi thứ ngừng lại, chỉ để hai trái tim cùng đập, cùng cảm nhận được về nhau. Bên e, nơi ấy đang chiếm giữ trọn bóng hình a, và nơi a tràn ngập e. @
Chap 80:
Bữa ăn gần xong, những ngọn nến cũng cháy tới gốc. Tôi mãn nguyện về tối nay. Và tôi biết rằng e vẫn còn yêu tôi nhiều, nồng nhiệt như ngày xưa vậy.
Nhật kí ngày…tháng…năm….
- Tại a đó, cứ bắt e ăn thêm, giờ no quá rồi nè.- e nói làm tôi cười khoái trá,
- Đó là phạt với lí do đi ăn mà bỏ a một mình đợi trong phòng đó, sau này đừng có bắt a đợi nha…
- Làm sao e biết a đợi được chứ, a chỉ giỏi đỗ thừa thôi à, ghét a…- e lại nói ghét tôi, không biết từ trước tới giờ có lần nào e nói ghét là “ghét” thật chưa nhỉ??
- Ừm, giây phút nào a cũng đang đợi e. Mà thôi, a cũng no rồi, a đi rửa miệng đã.
- E bật điện nhé, mấy cây nến gần cháy hết rồi.? e hỏi vọng khi tôi đã đi vào phòng tắm.
- Ừ, e bật đi,
Căn phòng sau chiến dịch thu phục địch lần này của tôi cũng ngỗn ngang không kém. Tôi lại thổi tắt mấy cây nến, thu dọn trên bàn lại một chỗ. Còn e vẫn loay hoay gì đó với bản nhạc.
- E không đi rửa miệng à?- tôi hỏi,
- E không rửa đó, a định làm gì mà bắt e rửa miệng,
- Ủa, bẩn thế, ăn xong mà không chịu rửa miệng à? A làm gì là làm gì?
- Không e không rửa, a đừng có mà khôn lõi nhé,-e cười tôi, hàm ý???
- Có chịu đi rửa không nè?- tôi lại gần e, véo vào má e tinh nghịch.
- Á đau, e không rửa đó, để vậy đi ngủ luôn. A đừng có khônnnnnnn.
- Khôn là khôn gì? A có làm gì đâu mà khôn.
- Lại còn giả đò….-e lè lưỡi tôi, như trẻ con.
- Có đi không?- tôi ghé sát miệng vào e, hỏi lầm lì…hè hè,. E cố tình không đi rửa để tôi không thể hôn đó mà. A chưa nghĩ gì thì e đã làm trò rồi. Với a e vẫn trẻ con mãi,…!
- Anh anh anh…đồ ở giơ…e lúc nãy ăn cá nhé, giờ còn tanh nè, dám hôn hông?
- Dám, sao lại không, chắc là ngọt lắm,- tôi vừa nói vừa cười, ghé miệng sát hơn, mắt nhắm như thật.
E đẩy tôi ra. Biết ngay là e không dám mà, chỉ là làm trò vậy thôi. E vào nhà tắm để đánh răng, cười khúc khích. Tôi thì lè lưỡi với cái trò của e. Hình như càng lớn e càng trẻ thơ đi. Còn tôi thì không lớn mãi với tính ưa đùa của mình, bởi vì tôi không muốn khi bên cạnh người yêu mà tỏ ra quá chỉnh chu nghiêm túc, nó sẽ làm cuộc tình có phần hơi căng thẳng. Đôi khi trẻ con cần thiết trong những hoàn cảnh lại làm cho tình yêu có vị ngọt hơn. Bản lĩnh đàn ông thì phải sử dụng những lúc khác.
E đánh răng xong bước ra. Tôi cười và e cũng cười. Đúng là không có gì tả được cảnh lúc đó. Tinh nghịch hết cỡ.
- E đánh rồi nhưng mà không cho nhé, cấm cầm tay, cấm hôn, nhớ chưa??
- A đưa hai tay lên nè, e thấy chưa, ủng hộ nhiệt tình. A chả thèm nhá,- tôi bĩu môi,
- Đó nhá, hứa rồi đó nhá, đừng có mà vi phạm điều luật đó.
- Ừ, nhớ nhớ nhớ rồi nè. Mà lại dọn phòng đi kìa, bẩn hết rồi kìa.- tôi chuyển chủ đề.
- Dạ, tí nữa e gọi người lên dọn bàn, còn hoa hồng thì để thế cho đẹp. hi.
- Thôi a về nhé, a mai còn đi làm nữa.
- Sao a về sớm vậy?- e hỏi tôi, lưu luyến chăng, hè hè…
- Sớm gì nữa chị, 10h rồi, e về còn tắm rửa nữa chứ.- tôi chọc, có lẽ e hạnh phúc quá nên quên xem giờ chăng, nói thế không có nghĩ là tôi không hạnh phúc nên nhớ giờ, mà chỉ là giờ đi làm phải đúng giờ, không được vì tình yêu mà chểnh mảng như trước.
- Vậy à, e tưởng còn sớm chứ, thôi a về đi.- e nói tôi về mà hình như còn điều gì đó chưa muốn.
- Ừ, a về nhé,…
Tôi chào e, lại lấy cặp rồi bước về phía cửa, e đi sau tôi. Tôi quay lại cầm tay e, mặc kệ e cấm gì…
- Nè, e cấm rồi mà, hứa rồi sao còn vi phạm?-e vẫn nhớ dai..
- Vi phạm một lần thôi mà, bỏ qua nhé,hi..- tôi cười..
Tôi cúi người xuống, đặt vào môi e một nụ hôn, đủ cháy. E vòng tay qua cổ tôi. Tôi đang tận hưởng cảm giác hạnh phúc ấy. Mắt nhắm lại, chả biết hôn kiểu gì nhưng mà tôi biết một nụ hôn đủ lâu để đốt cháy calo và trái tim tôi dù ở nơi cùng cực và lạnh lẽo nhất được tao ra bởi tháng qua.
- A lại vi phạm nhé,- e nói,
- Ừ, a vi phạm, vi phạm lần nữa nhé..-tôi cười..
- Không cho,
E chưa dứt lời tôi đã đặt nhẹ lên môi e rồi.
- Thôi lần này a về thật nè, cũng muộn lắm rồi, e ngủ ngon nhé.
- Dạ, a về cẩn thận nha, lần sau e tính sổ với a,- e cười tinh nghịch, ẩn sau ấy là điều mà tôi cần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...