Nhật Ký Anh Yêu Em

Sau khi tiễn e lên máy bay, trong lòng tôi dường như quá trống trải, lẻ loi khó tả. Chưa về phòng vội, tôi lái xe vòng vòng đã nẵng, sở thích của tôi đơn giản chỉ là vậy. Dạo qua công viên, vào Big C chơi, và lại vòng ra biển, đến tận tối khuya tôi mới về phòng. Phải nói thêm về e rằng lúc e ra tới nơi có điện thoại về cho tôi nhưng cũng chỉ nói dăm ba câu là cúp máy, e bận việc.
Sáng ngày hôm sau tôi lên công ty thu dọn đồ dùng cá nhân, tôi cũng định vứt đi nhưng mà trên đó có mấy thứ liên quan về e, chỗ đầu tiên tôi đi làm nữa, lên chào ae đồng nghiệp nữa chứ. Gặp mọi người hỏi thăm tôi chả biết nói gì hơn, một người như tôi mà lại thiếu kỉ luật để rồi bị đuổi việc không thương tiếc. Tôi cứ ngỡ rằng cuộc đời tôi có thể sụp xuống ở đây, ngay giây phút này.
Hoãn đám cưới, mất việc, nhưng tôi không dám nói cho bố mẹ biết, tôi sợ bố mẹ buồn nhiều, vì bố mẹ hi vọng ở tôi nhiều lắm, cũng thích e nữa. Chỉ có a họ tôi là biết chuyện tôi trong này, nhưng tôi cũng dặn a không được nói gì rồi.
Vài ba ngày sau trôi qua thật bình dị, cái bình dị của riêng tôi. Tôi với e liên lạc rất ít, chỉ là hỏi thăm nhau về sức khỏe và công việc. E bảo e làm cũng tốt, tại e sống ngoài đó quen rồi mà. Tôi cũng nói dối e là tôi sống rất tốt. Những ngày đó tôi chỉ quay quẩn trong phòng, hiếm lắm thì cũng có vài lần ra ngoài mua thức ăn hoặc là đồ ăn sẵn.
Sáng ngày thứ 4, ngày chủ nhật, a họ qua xem tình trạng tôi thế nào. Lần này cả hai vợ chồng a cùng qua. Tôi cũng thấy sao sao, mọi chuyện xảy ra đối với tôi quá nhanh, giờ tôi giống như là chưa thể thích nghi được.
- Mạnh mẽ lên e, đàn ông mà, Phương cũng đâu nói là bọn e chia tay, chỉ là hoãn đám cưới thôi mà, rồi vài tháng mọi chuyện sẽ ổn thôi,- a họ an ủi tôi.
- Dạ, e biết rồi, e sẽ cố gắng.-

- Con gái trước ngày cưới hay lo lắng vậy e à, có thể Phương lo quá nên đối xử với e vậy, chỉ cần e mãi yêu Phương, rồi người ta sẽ quay lại với e thôi, nhanh thôi e à, con gái mà.- chị dâu động viên tôi.
- E cũng nhận ra điều đó rồi, e sẽ đợi, nhưng có lẽ lần này sẽ hơi lâu,-
- Không sao, e còn trẻ mà, đợi thêm vài năm có sao đâu,- a họ nửa đùa nửa thật với tôi.
Không cho tôi ở phòng nhiều, a với chị bắt tôi qua bên đó ăn cơm cùng. Cũng khó từ chối nên tôi đành qua. Mà cũng đúng, ra ngoài cho thanh thản chứ cứ ở nhà rồi nghĩ lung tung nữa, mệt lắm.
- Giờ e định thế nào?- a họ hỏi tôi.
- E không biết nữa, e chưa tính, có lẽ đợi thêm tuần nữa.- tôi trả lời.
- E đi xin việc đi, việc của e thiếu gì chỗ để xin, có tương lai đã rồi mới nghĩ tới tình yêu được chứ.
- Có lẽ vậy, nhưng chắc là e về quê thăm bố mẹ ít hôm đã, dạo này lắm việc quá, e nhớ gia đinh.
- Ừ, vậy e về đi, gửi lời hỏi thăm của a tới cô chú.
- Dạ, cảm ơn a…
Tối đó tôi đánh xe xuống ga tàu mua vé, tôi quen đi tàu rồi. Sáng mai tàu chạy, tôi về dọn dẹp phòng rồi thu xếp hành lí. Về quê!
Hơn 10 tiếng ngồi tàu, mệt nhoài trên ghế, tôi như thiếu sức sống hẳn. Nhìn mấy người xung quanh vui vẻ nói cười. Những cặp đôi hạnh phúc, không biết trong số họ có cặp nào về ra mắt gia đình không nữa, nghĩ vậy tôi càng buồn.

Về nhà, nhìn bố mẹ tôi cũng vui hẳn, cả thế giới chỉ có bố mẹ là chắc chắn mãi mãi ở bên con thôi, bố mẹ nhỉ?...
- Trời lạnh đó, đun nước mà tắm chứ con.- mẹ tôi bảo.
- Thôi mẹ à, đàn ông mà, sợ chi.- tôi cười,
- Lười chứ đàn ông gì, cái tật không bỏ.-mẹ biết tính tôi, sinh tôi ra mà,
- Để mẹ đun cho, lấy bó rau nhặt giùm tôi cái ông tướng.- trời, mẹ thương quá, đun nước cho mà lại bắt nhặt rau, tôi cũng làm, lâu rồi không làm gì cho mẹ.
Buổi tối đầu tiên ở nhà, ăn cơm cùng gia đình, một bữa ăn mà hồi nhỏ tôi thường ăn, cùng bố mẹ, chị và e, nhưng hôm nay không có gia đình a chị. Bữa ăn sao ấm cúng tới vậy, tôi như được gia đình nạp thêm năng lượng, vui hơn, và nghĩ thoáng hơn.
Đang ăn cơm thì mẹ tôi hỏi,
- Sao con về mà không dẫn cái Phương về,-

- E bận làm nên con về mình thôi mẹ à, mẹ ăn cơm đi, con gắp thịt cho mẹ nhá,- nói rồi tôi gắp cho mẹ, tránh chủ đề mẹ đưa ra.
- Thế bọn con chuẩn bị trong đó thế nào rồi?- mẹ lại hỏi,
- Dạ, cũng bình thường thôi mẹ à, cũng chưa gấp lắm mà, bọn con còn bận đi làm nữa.-tôi nói dối,
- Gần rồi còn chưa gấp gì nữa? a bận đi làm không chuẩn bị được mà mò về đây làm gì?- mẹ nổi nóng thì phải,
- Hi, - tôi cười chóng chế.
Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười. Tôi lại nói dối mẹ, lời nói dối này con không muốn đâu mẹ à. Thật sự, thật sự con cũng muốn khoe với mẹ là con với e sắp cưới nhưng không được nữa rồi. Nếu con nói thật mẹ có buồn lắm không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui