Nhật kí a yêu e…ngày…tháng..năm…
Khi tôi tỉnh dậy thì e đã không còn ở phòng tôi nữa, tôi nghĩ chắc e đã đi làm rồi, tôi cũng phải tắm rửa cái rồi đi làm.
Khi say rượu xong hay thật, dường như mọi thứ đêm qua trôi đi đối với tôi như không còn, chỉ có e qua phòng tôi là tôi nhớ rõ, tôi chỉ ước đó là tôi quá say nên nghĩ nhầm mà thôi, nhưng mà trước bàn có bữa sáng rồi, nên không thể là nhầm được. Tôi vui vẻ vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, đùa với nước, thích thật.
Một buổi sáng như thường ngày, tôi tắm xong ra mở cửa phòng, mọi người đã làm việc của người đó, mấy cô e ngoài kia vẫn đi học mà tôi không còn khái niệm tán gái nữa, cái tuổi của trưởng thành, lấy vợ rồi mà….Tôi vào ăn sáng, bữa sáng do e làm cho tôi, một tô cháo.
Thong thả ăn, tôi cầm điện thoại xem giờ mà còn đi làm. Vừa cầm, tôi đã thấy tin nhắn của e, chắc e dặn tôi ăn thế nào sau khi say đây mà, tôi hí hửng mở ra đọc.
“Xin lỗi a, giờ e thật sự hoang mang. Anh còn nhớ lần đầu tiên a say, a đã làm gì, e đã khóc thế nào chưa? Lần đó a hứa sau này a sẽ không vậy nữa. Ừ, e tin, e tin a bởi vì e nghĩ con người a nói là làm được. Dù không phải là không say lần nào, nhưng e không nghĩ đó là khoảng thời gian mình đang chuẩn bị cho đám cưới. E xin lỗi, e cần thời gian.”
Đọc xong tin nhắn mà tôi như nghẹt thở. Sáng dậy tôi đã có linh tính không tốt, nhưng dường như tôi không nghĩ nó nghiêm trọng tới vậy. Không thể nuốt nỗi được thìa cháo nào, tôi hơi muốn khóc, con trai đôi khi cũng yếu đuối vậy đó, e ít khi giận, nhưng khi e giận, tôi biết, tôi biết mình đã sai rất nhiều rồi. Trong lòng tôi giờ chỉ còn tồn tại một suy nghĩ, “-Em a! Đừng giận a nhiều e nhé, chỉ là đùa a thôi phải không e???”…
Tôi cầm điện thoại gọi cho e, tôi không biết giải thích thế nào nữa…
“Thuê bao quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được…”,
Tôi ném nó lên bàn, mặc bộ đồ, tôi lao lên xe đi kiếm e. Chắc giờ này e đang làm việc, nên đến thẳng công ty là hay nhất, mà tôi cũng có số điện thoại của bạn e làm chung ở đó rồi. Đến công ty e, nói thế nào bác bảo vệ cũng không cho vào, hình như hơi lo nên trình xin xỏ của tôi giảm hẳn, chả nói được câu gì cho nó ra hồn. Tôi đành gọi cho bạn e, vì e vẫn chưa mở máy, tôi lo hơn…
- A lô, Hoàng à, có chuyện gì không?
- Chị Mai à, cho e hỏi là Phương có đi làm không chị?-tôi hỏi chị, lòng đây lo lắng
- Sao, có chuyện gì à?, chị tưởng bọn e bận chuẩn bị đám cưới nên hôm nay Phương không đi làm. Em làm gì sai rồi à?- chị Mai hỏi tôi
- Dạ…dạ …không chị à,.-tôi ấp úng,
- Vậy là chắc có chuyện rồi, nghe chị nói nè. Con gái trước khi lấy chồng hay lo lắng lắm, e phải tạo niềm tin, phải vẽ lên một tương lai tươi sáng chứ, ít nhất e cũng là về tình yêu của đàn ông,.-chị dặn tôi
- Dạ, e biết chị à,- trời, sao chị giờ mới dặn e, e biết gì đâu? E tưởng người ta yêu nhau rồi cưới nhau, chứ lo lắng gì chứ. Mà ngẫm lại cũng đúng, tối qua mình cũng hơi lo về cuộc sống hôn nhân mà,…phải chăng mình đã xem nhẹ suy nghĩ, cảm nhận của e mấy ngày qua, tại thấy e cười cười mà. À! Hình như e có thử tôi nấu ăn, rồi chăm lo cho e đó thôi. Một phát minh vĩ đại, nhưng muộn rồi…ôi điên thật.
Chào chị xong rồi, tôi phi xe thẳng về nhà e, giờ này không đi làm, thì chắc là ở nhà nằm khóc đây, tôi hiểu e mà(Tôi tự an ủi bản thân).
Nhưng khi tới nhà e thì cửa đã khóa ngoài, trong nhà yên ắng chả có tiếng gì, tôi hơi nản rồi. E thì đi đâu được nhỉ?? Cú này thì khổ tôi rồi. Đàn ông có ai mà không say, đàn ông có ai mà không phạm lỗi?..nhưng mà mỗi lần phạm lỗi với e, tôi cảm thấy hình như ông trời sụp xuống, và mỗi lần vậy tôi tự hứa không tái phạm nữa. Và đúng là không tái phạm, nhưng mà lỗi khác lại phạm ra, biết đâu mà tránh chứ…(
Tôi gọi e, “thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Em vẫn chưa mở máy, e không muốn biết tôi giờ này thế nào à?...e, e định cho a chết lặng con tim thật đấy à? A thấy nghẹt thở rồi e à, dù có gần cưới nhưng a vẫn yêu e theo kiểu mới ngày nào thôi, a sợ, sợ e giận lắm.
Tôi bắt đầu gọi điện hỏi thăm mấy người bạn của e, nhưng chả ai biết e đang ở đâu, và số người biết tôi và e có chuyện lại tăng lên. Tôi chẳng nghĩ được gì bây giờ, chỉ biết phóng xe lang thang thành phố, vào mấy điểm quen tôi và e thường lui tới để tìm e mà thôi…Nhưng tất cả chỉ khiến tôi thêm vô vọng, lo lắng, nước mắt chảy nhiều hơn rồi, e làm ngập con tim a rồi e ạ, giờ này e đang ở đâu? Không nhớ a à?
6h tối, tôi về phòng trong bộ dạng thảm thương, mùi khói bụi phủ đầy người. Tôi tự nhủ là tí nữa e sẽ gọi cho tôi thôi, giờ chỉ biết đợi mà thôi.
Nhật kí anh yêu em, ngày…tháng…năm,..lần thứ mấy e giận a???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...