Đúng như lời hứa, tối 7h a họ gọi tôi. Đến nơi thì hóa ra không phải là chỉ 3 anh em, mà cả tiểu đoàn đi tiễn tôi với a Quân qua chế độ độc thân chủ nghĩa. Buổi lễ đầu tiên diễn ra ở quán nhậu bình dân giáp ngoài bãi biễn, không gian phải nói rất chi là nhậu….
Mấy a e vừa ngồi uống, vừa nói chuyện tào lao, mấy a có vợ rồi thì cứ làm ra vẻ có kinh nghiệm giảng giải lại bọn tôi chứ. Có a thích chí, có a lại dọa, cảnh vợ chồng khó sống lắm, bọn e mà không vững là bị vợ cưỡi đầu như chơi, như a này, nhậu thế này thôi chứ tí nữa a phải xuống biển xổ ruột và còn về trước 9h tối. Cả đám được phen cười mệt nghỉ.
- Này Huy, sao tối nay không dẫn Phương đi cùng,- một a trong nhóm hỏi tôi,
- Thôi a à, bữa nay toàn a e con trai, con gái đi không tiên,- nói vậy thôi chứ e mà biết tôi đi độc thân hội như vầy thì có mà cạo đầu tôi à…
9h, hơn 2 két bia đi tong, tôi thì tửu lượng kém nên hơi lưng lưng. Đi ca 2, lần này mấy anh e quyết định đi hát Kara. Ở Đà Nẵng có đường Ngô Văn Sở được gọi là thiên đường chốn ăn chơi, buổi tối ở đây rất đẹp, ánh đèn lung linh huyền ảo, ai tới Đà Nẵng mà chưa tới chỗ này thì hơi phí, bọn tôi chọn một quán nằm trên đường để tấp vào làm tăng hai, kara and beer…
Hôm nay đúng là lễ chia tay độc thân, cái cảm giác thật là khó tả. Ai cũng chia sẽ cho tôi kinh nghiệm, vui cũng có, mà làm cho tôi hơi lo lắng cũng có.
- Này, hát không?- a Huy đưa cho tôi chọn bài, tôi cũng chọn đại một bài
- Hôm nay là ngày của chú mà, chú cứ thong thả mà thưởng thức đi,- một a đệm vào
- Dạ, e biết mà-tôi cũng trả lời lại
Giọng ca vàng bắt đầu vang lên, tôi hát bài “Bức thư tình đầu tiên” của Tấn Minh. Nói thật chớ tôi thì hát không hay, nhưng hôm nay có men vào, cảm giác hát có hồn hẳn,..hehe. Đến cái đoạn “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ..” tôi xung hẳn, các a thì cứ làm cái tay vẫy vẫy lên như là vẫy cho ngôi sao hát, tôi thích chí, mà hình như ai cũng đến độ lên thiên đường rồi, chả biết trời đất gì nữa.
Xong buổi mấy a còn kêu đi làm ca 3, nhưng tôi mệt rồi, đành phải chào về thôi. Đi uống nữa thì tôi nằm ngoài đường quá,
Hôm đó may thật, nhậu say tí bỉ rồi mà tôi vẫn còn về được phòng. Giờ nghĩ lại hơi sợ cảnh nhậu say phóng xe bay đêm, quá là ảo tung chảo. 12h về tới cửa phòng, loay hoay mãi mà vẫn k tìm thấy chìa khóa, tay thì cứ luýnh quýnh, mà trong phòng đang bật đèn, tôi say nên k để ý làm.
Cánh cửa mở ra, cái hình dáng ấy dù say cỡ nào tôi vẫn nhận ra, là e, tại vì e cũng có chìa khóa phòng tôi mà, nhưng không hiểu vì sao hôm nay e lại lên phòng tôi nữa, lúc chiều mới gặp bảo là tối không đi chơi rồi mà. Thôi kệ, tôi đang say, tôi cười với e một cái, cái kiểu cười của một kẻ chả cần biết e vui hay buồn, có thấy được e đang giận hay không. Tôi lê cái thân nặng trịch vào nhà, nằm bịch trên giường.
Nãy giờ e vẫn không nói một câu nào, e vào phòng pha cho tôi một ly gừng ấm bắt tôi uống hết. Dạ rượu, nhưng tôi vẫn lưng lưng, đầu óc nặng như búa tạ, chân tay mềm nhũng.
- Hôm nay a đi đâu về mà uống say vậy?- e bắt đầu tra hỏi tôi,
- Ừ, hôm nay a đi uống với mấy người bạn, có a Huy nữa,- tôi trả lời e
- Hôm nay có tiệc à, - e hỏi kĩ hơn,
- À, hôm nay a với a kia làm lễ hết độc thân,-nói đến đó tôi biết mình bị hớ…
Em lặng thinh, không nói thêm gì nữa, tôi cũng không dám nói gì, biết e đang giận mà, chưa cưới nhau mà tôi đã say tí bỉ rồi. Còn nhớ trước kia tôi bảo với e sau này sẽ k đi nhậu say, k về nhà muộn, …nhưng có lẽ là hơi khó..
7h sáng, tôi choàng dậy, phi ra khỏi giường vì nhận ra điều gì đó,…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...