Nhật Ký Anh Yêu Em

Tôi choàng dậy, tỉnh hẳn, chả còn tí men nào trong người nữa. Tôi có phải ngốc không nhỉ, e mới đi công tác mà giờ đã say rồi quên gọi cho e nữa, cái này thì tèo đời rồi. Dạo này tôi hay làm e giận, cái giận của con gái, kèm theo giông.
Tôi gọi điện mấy lần mà e cũng chưa mở máy lên nữa, mà dại thật, hôm qua không xin số chị bạn đi cùng e, sao mình ngốc quá vậy trời. Tôi buồn, mà e nào biết giờ đây tôi buồn. Tôi bắt đầu chơi trò nhắn tin, e không mở máy, thì tôi nhắn tin, nhắn tin để e biết tôi nhớ cô ấy từng phút từng giờ ấy mà. Tôi tính là nhắn cho tràn bộ nhớ máy cô ấy, mà máy cô ấy là No, nhắn tới đời nào cho sập?..bố cái thằng No, hôm qua biết thế đổi cho e con 1202 rồi, ngu thật..
Tôi, người đang mang trong mình cái tội với e, quyết định chạy xe xuống Quảng Ngãi,..xa thế chạy xuống mà e không gặp chắc tôi chạy thẳng vào sài gòn quá…Chạy xe, oai thật, lần này tội hơi nặng, tôi mua nguyên hẳn bó hoa hồng, cầm trên tay vừa chạy vừa amen, đi đường ai cũng tưởng tôi đi cầu hôn quá, nhưng mà, nhưng mà lần này tôi quên đội mũ bảo hiểm, tạch, lo quá mà, mà hôm nay công an siêng, đứng nhiều, mà tôi lì, sợ chi ai nựa, phi nước đại. Và rồi chú công an đẹp trai tuyên tôi được chìa ra 300 nộp phạt, tôi đành mua tạm cái mũ đi tiếp.
Chạy khoảng 5 tiếng thì tôi vào Quãng Ngãi, khổ nổi tôi chả biết e ở ngóc ngách nào, chỉ biết e ở thành phố. Mà hoa dập nát vì gió rồi, mắt tôi lờ đờ vì mệt.
Tôi gọi e, e vẫn chưa bật máy, tôi bắt đầu tim khắp thành phố,. Hôm nay trời mưa, có thằng nào đó đi tìm thứ gì giữa dòng người đông đúc, điên, tôi bắt đầu điên, người tôi ướt như chuột cống. Tôi khóc ròng,…

Tôi chưa ăn trưa nữa, tôi lã người vì đói, vì cái rét ở đất Quãng,.
5h, hình như e đi làm về, tôi thấy máy báo gửi tin nhắn thành công. Mà e không nhắn tin lại cho tôi, dù cho tôi đã nhắn tin là tôi đã vào Quãng Ngãi. Tôi mất hết niềm tin rồi, e giận tôi tới cỡ này rồi. E ít khi giận tôi lắm mà
7h, tôi vẫn chưa ăn, lần đầu tiên trong đời không phải tôi cố tình nhịn ăn, mà là do không thể nuốt nổi, cổ họng tôi nghẹn đắng, tôi nấc trong tiếng mưa…
Điện thoại tôi kêu, là e gọi…
- Anh đang ở đâu đấy?- e hỏi tôi
- Anh không biết nữa, trời tối rồi..- tôi trả lời lại e, giọng buồn…
- Vậy nói chỗ đi e ra,..
Rồi tôi ghi địa chỉ cho e, e nhờ bạn e đưa e ra, e cầm chiêc ô che cho tôi. Che gì nữa chứ, a ướt hết rồi mà e…Rồi tôi ôm lấy e, khóc như một đứa trẻ, e cũng khóc, …

Đó là lần tôi phải rút kinh nghiệm, cô ấy là trẻ con, ừ, thì là trẻ con thật, nên khi giận, tôi chả biết phải làm gì cả. Cuộc sống mà, dù a biết khó khăn đang chờ a và e, nhưng a vẫn không thể tránh qua hết được, và e cũng vậy, e là ngọn núi a muốn chinh phục nhất cuộc đời mình…
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Cuối cùng thì tôi cũng học xong năm thứ năm đại học, tôi tốt nghiệp, và làm ở gần công ty e, không gì tuyệt vời hơn trong tình yêu chúng tôi. Dường như cả hai đã biết yêu nhau quá nhiều, quá lâu và đã quá hiểu nhau. Tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp, người mình yêu không phải là hoàn hảo, nhưng tình yêu, khác với tất cả mọi thứ, vì yêu, nên chấp nhận mọi thứ của nhau, và chính điểm xấu đó chính lại là sự khác biết, là sức hút kì lạ của tình yêu…
Hôm nay sinh nhật tôi, cũng như hai năm trước, tôi có e, và tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 23 của mình. Tối nay tôi định cầu hôn cô ấy trong ngày đặc biệt này, trước tất cả mọi người,. Và tôi nghĩ đó là kết quả đẹp cho một mối tình hơn tuổi ba năm. “Chị”cũng tới tuổi lấy chồng rồi mà, và tôi cũng không muốn chờ nữa. Ba má e cũng đồng ý rồi, còn gì phải chờ chứ, tôi vui lắm. Cưới vợ mà, ai chả thích,…
Bạn tôi đến đông vui, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của tôi thật sự đặc biệt. Ai cũng chúc mừng tôi, và e sánh bước bên tôi…
- Anh, mình tạm chia tay anh nhé…!- cô ấy bất ngờ nói với tôi..

- Sao? E nói gì vậy? –tôi hoảng, e nói trước tất cả mọi người mà,
- Mình tạm chia tay đã a nhé, e phải đi học đã, a sẽ đồng ý cho e đi học chứ.- cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt suy tư,
Tôi im lặng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận