Nhật Ký Ảnh Đế

Tần An Phong sững sờ, y ngay lập tức vùng ra.

"Ngụy Khải chúng ta đã chia tay rồi, anh... buông tha cho tôi đi."

"Chia tay? Anh đã đồng ý sao?"

"Anh không đồng ý thì liên quan gì đến tôi..."

"Tần An Phong, anh cảnh cáo em, đừng làm anh tức giận, em biết hậu quả của việc đó mà, đúng không?"

Tần An Phong nghe hắn nói xong, cơ thể y không tự chủ được run lên, cả người lạnh toát.

Bạch Lộ nghe được tiếng động bên ngoài liền lôi kéo Ôn Dịch Nam đi ra, vừa thấy cảnh này, cậu vội chạy đến hất tay tên kia ra.

"Anh trai này, anh làm gì vậy?"

"Mày là ai? Đây là chuyện của tao."

Ngụy Khải tức giận, định giơ tay đẩy Bạch Lộ, Ôn Dịch Nam nhanh chóng ngăn gã lại, nhíu mày nói:

"Xin anh tự trọng."

"Tần An Phong, bọn này là đứa quái nào?"

Tần An Phong mím môi không nói, cả người y run lên dường như đang rất sợ hãi.

Bạch Lộ đi đến chắn trước mặt y, còn làm mặt quỷ với gã, cậu cóc thèm sợ gã.

"Anh tìm anh An Phong có chuyện gì?"

"Chuyện của tao không cần mày quan tâm."

"Dịch Nam, bỏ đi để tôi nói chuyện với anh ta."

"Nhưng..."

Thấy Tần An Phong lắc đầu, Ôn Dịch Nam đành buông Ngụy Khải ra, lui về sau.

Gã ta liếc mắt nhìn Ôn Dịch Nam và Bạch Lộ, kéo tay Tần An Phong ra bên ngoài, Bạch Lộ và Ôn Dịch Nam cũng đi theo, sợ gã sẽ gây khó dễ cho y nhưng lại bị Tần An Phong ngăn lại.


"Anh có chuyện gì thì nói nhanh đi!"

Y mất kiên nhẫn nhìn hắn.

"Tần An Phong, em đây là có ý gì? Anh đã đến tận đây tìm em, em sao còn giận dỗi chứ, mau theo anh về nhà."

"Ngụy Khải, anh rốt cuộc phải để tôi nhắc lại bao nhiêu lần đây? Hôm đó anh bỏ lại tôi một mình, tôi nói chúng ta chia tay rồi, anh cũng đồng ý, bây giờ lại nói tôi giận dỗi sao? Với lại, tôi đã có người mới rồi, tốt hơn anh nhiều."

Vừa dứt lời, bên má trái liền truyền tới một trận đau đớn, vết thương vừa nóng vừa rát, khóe miệng chảy xuống một giọt máu.

Tần An Phong trừng mắt nhìn Ngụy Khải, tay gã vẫn còn chưa thu lại.

"Ý em nói là thằng lúc nãy sao? Tần An Phong tôi không ngờ em lại là loại như vậy, nhanh như thế đã câu dẫn được một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, lúc trước em đi theo tôi chắc là vì tôi có tiền nhỉ. Lần này đi theo thằng kia có phải cũng như vậy không? Nói đi, nó cho em bao nhiêu tiền?"

"Ngụy Khải anh câm miệng cho tôi, anh đừng nghĩ ai cũng như anh!"

Y tức giận quát lên.

"Như tôi? Người giống như tôi là như thế nào?"

"Người như anh, đến chó còn tốt h..."

Tần An Phong còn chưa dứt lời đã bị gã ta giơ tay túm lấy tóc giật ngược ra sau, y nhăn mày đau đớn, cố gắng thoát khỏi hắn.

Ngụy Khải hung ác nhìn y.

"Không phải tôi đã nói đừng làm tôi tức giận à? Em đã không nghe lời tôi như thế thì phải bị phạt!"

Ôn Dịch Nam và Bạch Lộ đứng ở trong sân, cậu đi qua đi lại, hai tay nắm chặt.

"Không được, tôi thật sự không yên tâm để anh Tần và tên đó ở với nhau."

"Vậy chúng ta đi tìm họ?"

Bạch Lộ gật đầu, lúc hai người tìm ra Tần An Phong, chỉ thấy y đang ngồi trên đất, gã ta đang đứng bên cạnh y, tay hắn túm lấy tóc y kéo đầu y dậy, Tần An Phong phản kháng lại nhưng y không có sức.

Ôn Dịch Nam vội vàng chạy tới, đấm mạnh vào mặt hắn, Ngụy Khải không kịp đề phòng liền ngã xuống. Bạch Lộ ngồi xuống đỡ Tần An Phong lên, lộ lắng nhìn y.


"Anh Tần, anh có sao không, anh đứng dậy được chứ?"

Ở bên kia, Ngụy Khải lúc này đã định thần lại, hắn ta đứng dậy, lau vết máu đi.

"Mẹ kiếp thằng chó, mày biết mày đang đụng vào ai không?"

Tần An Phong cố gắng tính táo lại, y dựa vào người Bạch Lộ, vươn tay nắm lấy góc áo của Ôn Dịch Nam, cậu quay đầu lại, chỉ thấy y khẽ lắc đầu.

"Tần An Phong! Mau qua đây, đừng để tôi nói lại lần nữa."

Tần An Phong hoảng sợ nhìn gã ta, y sợ mình sẽ liên lụy đến Bạch Lộ và Ôn Dịch Nam, dù sao hắn cũng là một tên điên. Ngay lúc y định làm theo lời hắn, Ôn Dịch Nam không biết từ lúc nào đã chắn trước mặt y, bàn tay để đằng sau nắm lấy đôi tay nhỏ đang kéo góc áo mình không buông, nhẹ nhàng an ủi.

"Anh không có quyền ra lệnh cho anh ấy!"

Ôn Dịch Nam nói, ánh mắt cậu kiên định nhìn gã ta khiến gã cũng có chút dè chừng, nhưng khi nhìn đến Tần An Phong đang ở đâu lưng cậu, ngọn lữa tức giận lại bùng lên.

Hắn nghiến răng.

"Mẹ mày..."

Nói rồi gã ta xông lên trả lại cái đấm ban nãy cho Ôn Dịch Nam, cậu hơi nghiêng đầu né đi nhưng vẫn sượt qua mặt.

Hai người lập tức lao vào đánh nhau.

Bạch Lộ đứng một bên thấy tình hình không ổn liền chạy đi tìm Giản Diệc Minh.

"Hai người, mau dừng lại!"

Tần An Phong vội vã ngăn cản bọn họ lại nhưng liền bị Ngụy Khải đẩy ra, y mất đà ngã xuống đất.

Ôn Dịch Nam chiếm ưu thế hơn cho nên hắn ta không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu vẫn bị thương không ít. Cậu cũng cố gắng để không ảnh hưởng tới Tần An Phong.

May mắn lúc này Bạch Lộ đã trở lại cùng Giản Diệc Minh.

"Hai người mẫu dừng lại, tôi báo cảnh sát rồi!"


Nghe cậu nói vậy, hai người kia mới chịu ngừng tay, Tần An Phong nắm bắt cơ hội chạy đến đỡ Ôn Dịch Nam đứng dậy, nhùn cậu đầy lỡ lắng.

Ngụy Khải thấy y như vậy, muốn bước lên kéo y lại nhưng bị Ôn Dịch Nam và Giản Diệc Minh chặn lại, bọn họ người đông thế mạnh, hắn không thể làm được gì chỉ đành từ bỏ.

"Tần An Phong, em đợi đó cho tôi, tôi sẽ còn quay lại tìm em."

"Anh dám, thử tìm đến một lần nữa đi!"

Bạch Lộ nói.

Bốn người trở lại nhà Ôn Dịch Nam, Tần An Phong tìm hộp đồ y tế giúp cậu xử lý vết thương.

Y giơ bông đã tẩm thuốc sát trùng lên nhưng lại đắn đo không hạ xuống.

"Nếu đau thì nói với tôi."

"Không sao đâu, anh cứ làm đi."

Ôn Dịch Nam khẽ cười, lại đúng trúng vết thương ở khoé miệng khiến cậu không khỏi nhăn mày kêu lên một tiếng.

Đứng một vên quan sát từ nãy đến giờ, Giản Diệc Minh lúc này mới lên tiếng, anh khẽ cụp mắt nói:

"Tiểu Phong, có phải... tên đó thường hay đánh cậu không?"

Tần An Phong khựng lại, sau đó y làm như không có gì tiếp tục công việc đang dở của mình. Bốn người cứ như vậy im lặng làm cho không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, đến Bạch Lộ cũng cảm thấy không được thoải mái.

Cậu vươn tay nhéo nhéo tay anh nhưng Giản Diệc Minh không nhìn cậu mà chỉ nhìn Tần An Phong.

Mãi một lúc sau y mới đáp lại một tiếng 'ừm' thật nhẹ.

Tần An Phong hơi cúi đầu nhìn tay mình, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó thật lâu khiến y có chút ngẩn ra.

"Vậy tại sao cậu còn cố chấp như vậy?"

Giản Diệc Minh hỏi y.

"Tôi chẳng còn ai cả, người nhà đều không cần tôi nữa, tôi biết phải làm sao đây? Tôi chỉ có thể dựa vào hắn..."

Nói đến đây Tần An Phong có hơi xúc động, mắt y đỏ ửng lên, giống như một chiếc ly chứa đầy nước, chỉ cần một tác động nhỏ nữa thôi sẽ khiến nước trong ly trào ra ngoài.

Giản Diệc Minh thở dài một hơi.

"Cậu chia tay với hắn rồi đúng không?"

"Ừ!"


"Được rồi, tạm thời cậu cứ ở lại đây đi, phòng trường hợp gã ta sẽ quay lại. Nếu có việc gì cứ liên lạc với tôi, không thì tìm tiểu Ôn cũng được."

Nói rồi anh dẫn Bạch Lộ rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tần An Phong và Ôn Dịch Nam. Y khẽ quay đi lau nước mắt, sau đó cười nhìn cậu như không có chuyện gì.

"Xin lỗi, để cậu chê cười rồi! Khiến cậu gặp phải rắc rối như vậy là lỗi của tôi..."

Ôn Dịch Nam vội xua tay.

"Không có, không phiền. Nếu đổi lại là người khác em cũng sẽ làm vậy, đó đâu phải lỗi của anh, vả lại anh còn là người bị hại... Làm gì có ai lại đi trách người bị hại chứ..."

Cậu gãi gãi đầu, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp nhất trong vốn từ ít ỏi của mình để y không tự trách bản thân nữa.

Tần An Phong nhìn bộ dạng lúng túng của cậu không khỏi bật cười

"Cảm ơn cậu! Mặc dù chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng cậu lại giúp tôi nhiều như vậy, tôi thật sự không biết nên báo đáp cậu thế nào."

"Thực sự không cần mà, anh làm em ngại đó!"

Ngày hôm sau Tần An Phong thu dọn đồ đạc chuyển qua nhà Ôn Dịch Nam, đáng lẽ y đã từ chối rồi, nhưng đáng tiếc cậu quá nhiệt tình, vả lại nếu y còn ở lại chỗ Giản Diệc Minh thêm một phút giây nào nữa, y đảm bảo mình sẽ thành bóng đèn sáng nhất thế giới mất.

Ôn Dịch Nam dẫn y đến căn phòng ở lầu dưới, không khí khá thoáng mát, còn có một chiếc cửa sổ lớn nhìn ra sân trước.

"Em ở tầng trên, nếu có việc gì cứ nói với em!"

"Được, cảm ơn cậu!"

Tần An Phong cười mỉm.

Y cất vali vào một góc định bụng đến tối mới dọn, lúc đi ra khỏi phòng liền thấy Ôn Dịch Nam đang đứng trước cửa nói chuyện điện thoại với ai đó, chỉ thấy cậu lắc đầu, nhưng lại chợt nhận ra người kia không nhìn thấy mình đang làm gì, cậu trả lời lại một câu tiếng Pháp sau đó cúp máy.

Tần An Phong ở bên cạnh im lặng nhìn cậu, Ôn Dịch Nam gãi đầu, lắc lắc điện thoại trên tay mình, nói:

"Là mẹ em gọi, bảo em về nhà một chuyến."

"Vậy... Cậu có về không?"

"Đương nhiên là không rồi, mẹ lại định tìm mối cho em, nhưng em bảo đề tài nghiên cứu của em còn chưa xong, không thể về được."

"Mẹ cậu rất quan tâm cậu đó!"

"Cứ xem như là vậy đi! Sắp đến giờ ăn trưa rồi, anh muốn ra ngoài ăn không?"

Ôn Dịch Nam nhanh chóng chuyển đề tài, không nhắc tới chuyện kia nữa. Vừa nói đến ăn, bụng Tần An Phong lập tức kêu gào, y đắn đó suy nghĩ giữa ra ngoài ăn hay ở nhà tự nấu, sau đó bởi vì lười quá cho nên y quyết định ra ngoài ăn cùng Ôn Dịch Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận