Nhật ký anh chàng yêu vợ

“Chán ghét anh sao?” Quan Thần Cực giơ ngón tay còn dính đầy dịch mật của Hướng Phù Nhã, chậm rãi mút vào trong miệng, đôi mắt đen bóng lóe lên ánh sáng tà mị nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.
Mặt cô trở nên phiếm hồng, biểu tình khiêu tình của anh làm cho trái tim chưa kịp hồi phục đã trở nên loạn nhịp, chán ghét, anh, anh thế nhưng lại mút cái đó của cô……
“Bảo bối, đêm nay theo anh nhé?” Anh phủ lên môi cô, vừa nhẹ nhàng liếm mút, vừa mê hoặc nói.
“…… Không được.” Cô tuy rằng là người không có kinh nghiệm nhưng cũng không phải kẻ ngớ ngẩn đần độn, yêu cầu của anh, cô không phải không rõ. Chính là……
“Anh muốn em.” Quan Thần Cực lôi kéo tay cô chạm vào dục vọng đang chướng lên của mình, cảm giác nóng bỏng này làm cho Hướng Phù Nhã sợ tới mức vội vàng thu tay lại, nhưng anh đâu để cho cô dễ dàng rút về, anh muốn cô có thể cảm nhận được lúc này dục vọng của anh có bao nhiêu mãnh liệt, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khẩn cấp cần cô lấp đầy.
“Muốn biết anh có bao nhiêu ý nghĩ muốn em không?” Anh cắn nhẹ da thịt trắng noãn nhuyễn nộn của cô, từng đợt khí nóng phả vào bên tai khiến Hướng Phù Nhã run rẩy không ngừng.

“Nghĩ đến toàn thân phát đau, đêm về không tài nào ngủ được.” Tiểu nha đầu này có một loại ma lực độc đáo, giống như cây thuốc phiện đẹp đẽ nhất trên thế gian, một khi đã bị lây dính sẽ dẫn đến nghiện hoàn toàn, Quan Thần Cực anh từ trước đến nay chưa từng bao giờ có ý nghĩ mãnh liệt muốn chiếm lấy một ai nhiều đến thế, mà cô thế nhưng chỉ mới là một thiếu nữ mười tám tuổi chưa trải qua tư vị tình ái bao giờ.
Lòng của cô vì thanh âm từ tính của anh mà trở nên ẩm ướt nhuyễn mềm, đôi mắt như nước ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cho anh được không?” Bên trong đôi mắt ngăm đen đầy thâm thúy của anh ngập tràn ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa ấy là vì cô mà cháy lên, thì ra cô lại có khả năng lớn đến thế, có thể khiến cho anh khát vọng nhiều đến vậy.
Sự kiêu ngạo của người con gái dưới ánh mắt khát cầu của anh mà dần dần bộc lộ. Anh ngắm nhìn cô như thể đó là báu vật độc nhất vô nhị của mình, là nữ vương duy nhất tồn tại trong lòng.
Cô biết, nếu cô cự tuyệt, anh khẳng định sẽ không miễn cưỡng, giống như mấy ngày nay khi sắp chạm đến chỗ sâu nhất rồi, anh vẫn vì sự từ chối của cô mà cố ổn định lại hô hấp trầm trọng của mình, giữ vững lí trí, vì thế mỗi lần đưa ra lời cự tuyệt, lòng của cô vô cùng đau đớn. Hướng Phù Nhã sớm đã biết anh là một nam nhân thành thục, nếu không thích cô, sẽ không khát cầu cô nhiều như thế.
“Em……bài tập của em……” Lòng đã muốn mềm đi, nhưng cô vẫn chíp chíp oa oa nhỏ nhẹ kháng nghị, tùy tiện tìm lấy một cái cớ bạc nhược hết mức.

“Làm xong anh tự mình đến giúp em.” Sắc thái vui sướng in vào trong mắt anh.
Trong nháy mắt, tựa hồ là trong nháy mắt, cô giống như nhìn thấy đôi mắt anh có sắc lam hiện lên. Hướng Phù Nhã kinh ngạc nhìn anh nhưng không dámkhẳng định.
“Bảo bối, có thể chứ?” Quan Thần Cực cúi đầu nói, âm thanh vang lên mang theo sự dụ hoặc mời gọi vô cùng tà ác.
“……Được.” Lời nói vừa thốt ra, cô đã thẹn thùng đem khuôn mặt vùi sâu vào trong lòng anh. Đáp ứng rồi, cô đã đáp ứng rồi! Chỉ mới quen nhau chưa đến hai mươi ngày, cô thế nhưng đã đáp ứng cùng anh làm chuyện đó, trời ạ!
Anh cười nhẹ, mang theo sự thỏa mãn, sung sướng tràn trề, đem áo của cô áo khép lại, phủ váy bi xuống, một tay ôm cô ra ngoài xe. Hướng Phù Nhã im lặng nằm ở trong lòng anh, cô khẽ run rẩy, thẹn thùng, từng cánh hoa đào như đang nở rộ trên mặt.
Khi ấy, Hướng Phù Nhã đã hoàn toàn yên tâm mà đem sự hồn nhiên của chính mình giao phó cho anh.
Trên đời này sao vẫn còn người đàn ông tốt đến như thế, mà Hướng Phù Nhã cô, sao lại có thể may mắn được anh yêu thương như vậy?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui