Tôi tự kỷ mấy ngày, gỡ game, bắt đầu làm bài nghe tiếng Anh, ôn thi bốn kỹ năng.
Tôi vốn không nghiện game, nếu không phải Chu Du Dịch gọi tôi chơi, tôi đâu có tải. Tôi quyết tâm không liên lạc với anh ấy nữa, huống hồ chúng tôi cãi nhau luôn là anh ấy nhường trước.
Nhưng hôm đó, giờ học tự chọn, giáo viên bất ngờ nói sẽ điểm danh cuối giờ.
Chu Du Dịch cũng đăng ký môn này, còn do tôi đăng ký giúp anh ấy, dù anh ấy hiếm khi đến lớp.
Tôi đành nhắn tin cho anh: Giáo viên sẽ điểm danh đấy.
Anh trả lời một dấu hỏi.
Tôi: Môn tự chọn.
Anh dường như mới nhớ ra: Đùa à, phòng nào?
Tôi: 304, tôi ngồi hàng áp chót.
Còn nhiều chỗ, chỉ vì đến ít nên giáo viên mới điểm danh đột ngột thôi.
Mười phút sau, cửa sau lớp lặng lẽ mở ra, có người áp theo làn gió lạnh từ ngoài vào, thẳng tiến về chỗ tôi ngồi xuống. Tôi hơi nghiêng đầu, thấy một khuôn mặt khá xa lạ trong tầm mắt.
"Xin lỗi, chỗ này có người rồi." Tôi nói nhỏ.
"Tôi thay Chu Du Dịch đến đây." Anh nói.
Tôi sửng sốt, không phải vì câu nói đó, mà là giọng nói của anh.
Tôi không nhịn được quay lại nhìn anh thêm lần nữa, ánh mắt chạm nhau, tôi choáng váng.
Mặc dù tôi không mê trai, nhưng khuôn mặt này thực sự quá đẹp, mắt sáng long lanh, con ngươi đen thẫm, sống mũi cao, mặt nhỏ trắng.
Trông rất ngoan, lễ phép.
Tôi thực sự ngạc nhiên, vì trước đây tôi từng tò mò về ngoại hình của người đánh giữa, anh và Chu Du Dịch cùng ở một phòng ký túc xá nhưng tôi chưa từng gặp anh. Hơn nữa Chu Du Dịch còn nói với tôi "chơi giỏi càng xấu", tôi tin sái cổ luôn, vì Chu Du Dịch không giỏi lắm.
Vì thế tôi do dự hỏi: "Anh là... Từ Từ Đồ Chi?"
Anh mỉm cười, khóe mắt hơi nhướng lên, lông mi dài cong vút, "Orange Juice à?"
Bị gọi ID game giữa chốn đông người thật là ngượng, may mà tên tôi cũng tương tự ID.
"Chu Du Dịch đâu?" Tôi vô thức hỏi.
Anh có vẻ ngượng ngùng, im lặng vài giây rồi mới nói: "Hôm qua anh ấy ra ngoài, chưa về."
Tôi dừng lại, lập tức hiểu ra.
Sinh viên đại học yêu đương nồng nhiệt mà đêm không về có thể đi đâu?
Tôi giấu đi sự khó chịu trong lòng, vội chuyển đề tài: "Chơi lâu thế mà lần đầu gặp anh."
"Nhưng anh gặp em vài lần rồi." Anh nói.
Tôi ngạc nhiên, "Khi nào?"
"Lúc em đợi Chu Du Dịch dưới tầng ký túc xá."
Tôi hơi ngượng, "Em chỉ đến vài lần thôi."
Anh cười, "Anh vô tình gặp hết cả."
Thầy tăng âm lượng ở bục giảng, nên chúng tôi không dám tán gẫu nữa, tôi tiếp tục lướt điện thoại, một lúc sau Từ Từ Đồ Chi cũng lấy máy tính bảng ra và mượn cây bút của tôi.
Khi về tới ký túc xá tối hôm đó, tôi chợt nhớ ra anh chưa trả bút cho tôi.
Tôi không có liên hệ của anh, chỉ có thể tải lại game, lên thì thấy tin nhắn của anh: Cây bút của em...
Tôi trả lời: Cây bút của em...
Ngay giây tiếp theo nhận được lời mời nhóm của anh.
Không ngờ anh vẫn online.
Tôi chấp nhận lời mời vào phòng, anh bật mic, tôi vội bật mic.
"Cây bút của em, anh cho Chu Du Dịch đưa em là được."
"Em cho tôi địa chỉ ký túc xá đi, tôi mang tới trả em."
Chúng tôi nói cùng lúc, im lặng hai giây sau đó.
"Cũng được." anh nói.
Tôi: "Vậy anh mang tới cho em đi, em quên mình đang cãi nhau với anh ấy."
Anh dừng một chút, trả lời tôi: "Được."
"Sao anh online chớp nhoáng thế? Lúc em lên anh đang offline mà." Tôi rất ngạc nhiên, avatar của anh ấy tối khi tôi vào.
"anh ẩn mình."
"À há, có thể ẩn mình à? Ở đâu ấy nhỉ?"
anh hướng dẫn tôi cách làm trong phần cài đặt, rồi như hỏi lại: "Chơi ván nhé?"
"Em không chơi lane dưới đâu nha." Tôi nói đùa.
anh cười, nói dịu dàng: "Em muốn chơi gì cũng được."
Tôi thực ra không có hứng lắm, nhưng câu nói của anh khiến tôi không thể từ chối, nên gật đầu nói: "Được."
anh bật game lên.
Đây là lần đầu tôi đôi cùng anh, bỗng cảm thấy một sự trả thù bí mật kì lạ.
Bởi vì lúc đầu 5 người cùng chơi, đẳng cấp của tôi rất thấp, luôn kém họ một đoạn lớn, ADC đề nghị đôi riêng với tôi để lên rank, nhưng bị Chu Du Dịch cấm cử triệt để.
Anh nói ra là "đẳng cấp thấp kéo xuống, lên cao rồi khó chơi", nhưng riêng tôi anh nói ám muội: "Không được đánh đôi với trai khác, chỉ được cho anh dẫn, hiểu chưa?"
Tôi trước kia cũng ngốc, thích lời nói của anh ấy, nên ngoan ngoãn không bao giờ đôi với ai ngoài anh, thậm chí cả solo cũng không.
"Em còn chưa từng đôi với ai cả." Tôi nói trong voice.
"Thật à?" Từ Từ Đồ Chi nói, "Cũng không khác mấy đâu."
Nhưng thực ra có khác.
Rõ ràng là trò chơi 5 người, nhưng micro lại chặn team, chỉ nghe thấy tiếng của nhau. Tôi nói tôi muốn chơi mage, đồng đội cũng muốn chọn mage, anh ấy ở top đầu, trực tiếp nói với tôi: "Em lên đây."
Anh ấy giành lượt chọn mage cho tôi trước, hoàn toàn không quan tâm đồng đội nói gì.
Đồng đội bị tôi cướp vị trí mage, rất bất mãn, cứ đòi tôi cho xem win rate, tôi rất vô tội giải thích với anh ấy: "Không phải em không muốn cho xem, mà win rate quá thấp nên không gửi được."
Anh ấy cười một tiếng, chọn tướng dưới, gửi win rate của mình ra, còn gõ chữ: đưa em gái chơi.
Win rate đó quá sát thương nên đồng đội im lặng luôn.
Trong game anh ấy cứ liên tục support tôi, khi mage đối phương áp đảo tôi, anh bảo jungler ăn lane của mình, trực tiếp ở lại mid với tôi.
Sự chăm sóc công khai và ngầm như vậy thực sự khiến tôi xúc động. Tôi nghĩ có lẽ vì bị Chu Du Dịch hành hạ lâu nên mới cảm động như vậy khi được bảo vệ một chút.
Nói chung trải nghiệm game rất tuyệt, khiến tôi nhìn lại game một cách khác.
Và không biết có phải vì lần đầu đánh đôi, tôi cảm thấy hơi ái muội. Mặc dù anh ít nói, nhưng thường xuyên đi ngang qua tôi sẽ emot biểu cảm, chat, xoay vòng quanh tôi, che chắn hộ tôi.
Bình thường tôi chỉ thấy Chu Du Dịch làm thế với các cô gái khác.
Đánh đến hơn 10h tối, bỗng phía anh ấy ồn ào, tôi nghe lờ mờ có người cười nói: "Ê, sạc xong quay lại à?"
Rồi giọng Chu Du Dịch: "Điên à?"
Tôi choáng váng một lúc, trong game vừa lúc giao tranh quan trọng, tôi chưa vào đã chết luôn.
Nhưng may anh giết khắp nơi.
"Đợi tí, tớ bịt tai." Anh nói.
Tôi tỉnh hẳn: "À ừ."
Có vẻ anh chưa tìm được tai nghe, vì tôi nghe giọng Chu Du Dịch đến gần hơn: "Lén lút lên điểm khi tớ không có à?"
Có bạn cùng phòng hô: "Đệch, anh ấy đang đưa em gái chơi đấy."
"Cậu dám đưa em gái à?!" Giọng Chu Du Dịch rất ngạc nhiên.
Tôi nghe anh trả lời điềm nhiên: "Đang chơi với Orange Juice."
Tôi rất tò mò phản ứng của Chu Du Dịch, tiếc là anh không nói gì nữa, có lẽ vì đã đeo tai nghe.
Tôi mất tập trung chơi thêm vài ván với anh, cuối cùng anh chủ động dừng trước: "Thôi không chơi nữa."
"Ừ, thêm Wechat đi. Chưa cho anh biết tòa ký túc xá." Tôi nói.
"Ừm."
Sau khi thoát game tôi thêm Wechat anh.
Khi thêm bạn, tôi gửi tên thật của mình, anh thêm xong cũng gửi tên thật lại: Tôi tên Từ Tiềm.
Sau khi lưu số, tôi đùa anh: Tưởng anh tên Từ Đồ Chi chứ.
Anh hỏi: Haha, Từ Tiềm nghe không hay à?
Tôi: Tất nhiên là Từ Tiềm nghe hay hơn rồi.
Đang chat với anh, góc trái trên thoại bỗng hiện thông báo tin nhắn mới, tôi linh cảm chắc chắn biết là ai, quay lại thấy quả nhiên là Chu Du Dịch.
Anh nói: Nhanh thế đã thêm số rồi à.
Còn gửi kèm một emot cười mặc định của Wechat.
Nhìn bất cứ góc độ nào cũng có vẻ ám chỉ.
Nhưng tôi lại cảm thấy rất thích thú, tôi không trả lời anh, quay lại nhắn tin với Từ Tiềm.
Chỉ là tôi thực sự cảm thấy có lỗi khi lợi dụng Từ Tiềm như vậy, hay là lần sau nhường anh ăn nhiều lính hơn đi.
Nếu không được thì máu của tôi cũng có thể nhịn đau nhường lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...