Nhật Ký AB

【11. 18 Hội chứng Stockholm

Cái gọi là hãm hại, chỉ người gặp phải sự đối xử không công bằng, chuyện này thường xảy ra bởi vì kỳ thị hoặc do thành kiến, trong cuộc sống hằng ngày nhìn mãi cũng quen mắt.

Phái nữ thường bị phân biệt đối xử, nhập học, đi làm, thăng chức, hầu như luôn bị đối xử bất công. Xã hội có kỳ vọng cao xa đối với phái nam hơn phái nữ, vì thế trong phần lớn tình huống, phụ nữ muốn đạt được thành tựu ngang bằng với đàn ông nhất định phải nỗ lực hơn nhiều.

Ngoài sự thông minh và năng lực đã bị xã hội bên ngoài nghi ngờ, sự trói buộc lớn nhất của phụ nữ từ hàng ngàn năm trước đây đã lan rộng cho đến bây giờ —— đó chính là trinh tiết —— một loại kỳ thị cũ xưa, cơ hồ từ lúc nhân loại bắt đầu tiến vào thời đại văn minh, người phụ nữ có được nó chưa hẳn là có hạnh phúc, nhưng người phụ nữ mất đi nó từ đấy lại đánh mất nhiều cơ hội. Theo sự tiến bộ của nền văn minh xã hội, đàn ông càng ngày càng đơn giản mà đem trinh tiết đánh đồng với màng trinh, mà không phải sự tự trọng và tự nhận thức của phái nữ. Gác lại những việc này sang một bên không nói đến, đàn ông có yêu cầu như vậy đối với phụ nữ, riêng đàn ông lại thiếu lòng trung thành với sự tín nhiệm. Điều này tự bản thân nó là một việc cực kỳ không công bằng.

Đương nhiên, hình thức hãm hại có nhiều loại, trên đây chỉ là liệt kê đại diện cho một loại. Nếu xung quanh bạn có một người như vậy, lợi dụng đủ loại cơ hội để tạo phiền phức cho bạn, dùng lời nói nhằm vào bạn, dùng cảm xúc đả kích bạn, dùng tinh thần kích động bạn, như thế có thể gọi là một loại hãm hại. Người gặp phải tình huống hãm hại trong thời gian dài sẽ cảm thấy sợ hãi, sợ sệt, bất đắc dĩ, nôn nóng, tuyệt vọng, đau khổ, hối hận, nghi ngờ bản thân, cuối cùng dẫn đến tinh thần sụp đổ. Nhưng mà cũng có thể sinh ra kết quả hoàn toàn trái ngược, chẳng hạn như đồng tình với thủ phạm, thậm chí bắt đầu giúp đỡ thủ phạm, coi kẻ thù như bạn bè —— điều này được tâm lý học gọi là “Hội chứng Stockholm”.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy gần đây tôi mắc phải “bệnh” này…

Alpha】

Sáng thứ hai, Lương Kiến Phi cầm một tách cà phê đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống thành phố, chỉ có đen, trắng, xám, ba loại màu sắc, nhưng màu trắng dần dần tiêu tan. Cà phê trong tay đương nhiên không dùng nước sôi 99 độ để pha, chẳng qua là vẫn hơi nóng, cô bỗng nhiên ý thức được mình không phải ở văn phòng, mà là trong phòng khách nhà Hạng Phong.

Bão tuyết tối hôm qua rất lớn, trong chương trình TV kênh nào cũng có tin tức về cảnh báo thời tiết, Hạng Phong cho cô ở tạm một đêm, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.

Anh mở ra phòng khách đã trống không lâu nay nhưng cô nói không cần, “Tôi sẽ ở trên sô pha một đêm, dù sao sô pha của anh cũng đủ lớn.”

Anh đóng cửa phòng khách, gương mặt không chút thay đổi nói: “Tuỳ cô.”

Anh trở về phòng ngủ lục lọi, ôm ra một tấm chăn mềm, tấm chăn được xếp gọn gàng trong túi nhựa trong suốt, xem chừng như là vẫn chưa tháo bao bì.

“Khỏi phải đặc biệt lấy đồ mới cho tôi.” Cô tự hiểu “việc công” nên không thể đòi hỏi nhiều.

“Chỉ có đồ mới.”

“Được rồi…” Đây không phải chứng minh anh chưa bao giờ dẫn người khác về qua đêm?

Thời gian còn sớm, hai người xem TV một lát, nhưng không được bao lâu thì Lương Kiến Phi đối với chuyện sư tử ở thảo nguyên Châu Phi và con báo đi săn cảm thấy không thú vị, cô bực bội thay đổi tư thế ngồi, hoặc cứ cuộn người vào trong góc sô pha.

“Nếu cô có thể nằm im lặng một chỗ trong 5 phút, tôi sẵn sàng cho cô ăn một viên kẹo.” Giọng nói của Hạng Phong ít khi trầm bổng.

“Tôi cảm thấy nhàm chán.” Cô ăn ngay nói thật.

Anh quay đầu nhìn cô: “Bình thường vào giờ này cô làm gì ở nhà?”

“Lên mạng, xem TV…”

“Bây giờ không phải xem TV sao?”

Cô mím môi tròn mắt: “Nhưng tôi không quyết chí trở thành nhà văn tự do xem ‘Discovery Channel’.”

“Được rồi…” Anh như là lấy hết kiên nhẫn, “Cô muốn xem gì?”

“Kịch truyền hình, phim, hoặc là bất cứ hình ảnh nào có người.”

Hạng Phong nhíu mày, đưa điều khiển từ xa cho cô.

Lương Kiến Phi tìm được phim bộ mà mình đang theo dõi, cô háo hức nhìn chằm chằm vào màn hình. 5 phút sau, Hạng Phong bắt đầu tìm tách cà phê của mình, âm thanh va chạm của cái tách và cái bàn phát ra âm thanh trong trẻo, dường như anh có vẻ không kiên nhẫn.

“Nghe này,” anh rốt cục nhịn không được nói, “Nếu cô bằng lòng không xem phim này, tôi có thể cân nhắc cho cô một hộp kẹo.”

Hai người lặng lẽ giằng co trong chốc lát, Lương Kiến Phi giận dỗi tắt TV.

“Anh có bài không?” Cô hỏi.

“Cái gì?…”

“Bài xì phé!”

Hạng Phong đưa tay mở ngăn kéo của chiếc tủ bên cạnh, từ bên trong lấy ra một bộ bài ném đến trước mặt cô.

“Anh có hay chơi không?” Kiến Phi bắt đầu xáo trộn bài.

Anh lắc đầu: “Ít khi.”

“Không sao, chỉ cần chơi là được.” Cô cười hì hì nói.

Hạng Phong nheo mắt, suy nghĩ một lát, rồi mới đáp: “Ừ…”

“Nếu chơi không thì nhàm chán, chi bằng đặt cược điểm đi.”

“… Đánh cuộc thế nào?” Khẩu khí của anh bỗng chốc cẩn thận hơn.

“Anh yên tâm, tôi biết anh chơi không nổi cởi quần áo đâu,” cô bắt đầu chia bài, “Cho nên chỉ đánh cược một ít tiền mà thôi, một ván 10 đồng, thế nào?”

“…” Anh khoanh tay, không nói gì.

“… Chỉ là bất lợi nhỏ với anh thôi, vậy được rồi, nếu tôi thắng anh đưa tôi 10 đồng, nếu anh thắng tôi đưa anh 12 đồng, như vậy công bằng rồi chứ?”

“…”

“Nếu không thì, 15 cũng được.”

“…”

Cô ngẩng đầu, buồn bực nhìn người đàn ông đang ngồi ở đầu kia của sô pha: “Anh không phải muốn 20 chứ!”

“… Không phải,” anh rốt cục mở miệng, “Tôi chỉ muốn nói, chơi cởi quần áo cũng được.”

Trên tay tổng cộng có ba lá bài, hai lá át chủ bài và một lá “4” cơ, nếu không lấy được “bom” thì Hạng Phong chắc chắn thua…

Lương Kiến Phi cắn răng, hung hăng ném bài ra ngoài: “Lấy một đôi.”

Hạng Phong nhìn cô, mặt không thay đổi nói: “Bom.”

“A!…”

Trên tay tổng cộng có bốn lá bài, ba là xì và một lá “4” cơ, nếu không lấy được ba lá át chủ bài thì Hạng Phong chắc chắn thua…

Lương Kiến Phi do dự một lát, cô vẫn quả quyết đánh bài ra ngoài.

Hạng Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt không thay đổi nói: “Ba lá át chủ bài.”

“A!…”

Nhìn bài trên tay, Lương Kiến Phi run rẩy ném lá “4” cơ trên sô pha.

Hạng Phong ra “6”, cô vội vàng ra “7”, hai người ra bài liên tiếp, rốt cuộc, Hạng Phong lắc đầu, tỏ vẻ buông tha. Kiến Phi thấy bài trong tay mình: ba lá át chủ bài và lá “5” rô —— ngay tức khắc cô như mở cờ trong bụng, ném ra ba lá át chủ bài.

Hạng Phong rủ mắt xuống nhìn bài trong tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, trầm lặng không nói.

“Anh nhìn gì đó!” Cô quả thực đắc ý cười toe toét.

“Không có gì,” anh ném ra “bom”, vẻ mặt bình tĩnh, “Chỉ là muốn nhìn một chút cái gọi là ‘vui quá hoá buồn’.”

“A…”

Hai giờ sau, Lương Kiến Phi lấy tất cả tiền trong ví, trải chúng ra trên sô pha, cô thấp giọng nói: “Đã nhiều như vậy…”

“Thật sao?”

“Ừm…” Cô gục đầu xuống, giận dỗi không nhìn anh.

Hạng Phong cầm lấy tiền, gật đầu, nói: “Cô còn thiếu tôi 115 đồng.”

“Ờ…” Đầu cô cúi xuống càng thấp hơn.

“Argh!…” Thanh âm phát ra từ hàm răng của anh.

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lườm anh: “‘argh’ cái gì mà ‘argh’! Không phải là 115 đồng sao, tôi không phải không trả!”

Anh dùng tiền giấy đánh vào trán cô, “Đã khuya, ngủ đi.”

Hạng Phong thu lại những lá bài, rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

“Anh rốt cuộc là ‘argh’ cái gì chứ!” Cô nằm sấp trên ghế sô pha gào thét với anh.

“Không có gì,” anh đưa lưng về phía cô, cho nên âm thanh nghe ra có chút trầm lắng, “Sớm biết vậy thì đã chơi cởi quần áo rồi…”

Nói xong anh đóng cửa lại “ầm”.

Đồng hồ treo tường chỉ số “9”, tiêu biểu cho thời gian hiện tại là 9 giờ sáng. Hạng Phong mở cửa phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lương Kiến Phi đứng trước cửa sổ, anh không khỏi ngẩn người.

“Tôi phải đi rồi.” Cô buông cái tách, bắt đầu mặc áo khoác.

“Ừ.” Anh gật đầu, đi vào phòng bếp.

“Hôm nay trong công ty có một số việc phải giải quyết, có thể sau giờ tan tầm tôi mới đến đây.”

“Không cần sang đây.”

“?” Cô xoay người nhìn anh.

“Buổi tối tôi sẽ đến chỗ Hạng Tự ăn cơm.”

“À.” Cô gật đầu, đeo ba lô rồi đi tới cửa đổi giày.

Cho đến khi cô mang giày xong, Hạng Phong cũng chưa từ phòng bếp đi ra, như là… Không để ý chút nào đến việc cô sắp đi.

“Này!” Cô nói, “Tôi đi đây.”

“… Tạm biệt.”

Phòng khách trống rỗng, trong lòng cô cũng trống rỗng. Cô xoay nắm cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, rồi ấn nút thang máy đi xuống, sau đó cô bực bội cào tóc mình.

Cô vậy mà có phần lo lắng lúc gần tối anh có thể đón được xe taxi hay không… Trời à, cô có phải bị bệnh không?! Hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng!

Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, ngay lúc cánh cửa khép lại, cô quyết định quên hết tất cả những việc liên quan đến Hạng Phong.

“Này! Tuần trước cô đi đâu? Tôi ở công ty mà không hề tìm thấy cô.” Lương Kiến Phi mới vừa bước vào văn phòng, Lý Vi đột ngột xuất hiện.

“Tôi đi làm bảo mẫu cho vị đại tác gia của tạp chí cô.” Kiến Phi tức giận quăng ba lô xuống, bắt đầu sắp xếp văn kiện trên bàn.


“?”

Cô tròn mắt, nói: “Tôi nói chính là Hạng Phong.”

“Tôi đang muốn hỏi cô đây.”

“Hỏi cái gì? Giục bản thảo?”

“Đúng vậy.” Lý Vi trả lời một cách đầy tự tin, như là cấp trên không vừa lòng với cấp dưới.

Nhưng cô căn bản không phải là cấp dưới của cô ta!

“Tại sao cô không tự mình đi?” Lương Kiến Phi ngồi xuống bắt đầu xé mở bức thư.

“Việc này do cô phụ trách.”

“Không,” cô ngẩng đầu trợn mắt nhìn Lý Vi, “Đây không phải là tạp chí của tôi, là của cô.”

“Đây cũng không phải là tạp chí của tôi, là của công ty.” Lý Vi không yếu thế chút nào.

“Mặc kệ là của ai, nếu cô muốn bản thảo, hy vọng cô có thể chú ý đến giọng điệu của mình.” Cô tận lực duy trì nụ cười thân thiện, nhưng giọng nói rất nghiêm túc.

Lông mày Lý Vi giật giật, khuôn mặt của người đẹp núi băng lập tức hạ nhiệt gấp mười: “… Tôi hy vọng tuần sau có thể nhìn thấy những gì tôi muốn.”

Nói xong cô ta xoay người đi ra ngoài, mặc dù cô ta mang một đôi giày cao gót bằng phẳng, cũng có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh va chạm của gót giày với mặt đất, như là mang theo sự bất mãn và phẫn nộ.

Vịnh Thiến bưng cà phê nóng hổi đi vào, Kiến Phi thở phào nhẹ nhõm thật dài, có một số người có lẽ sinh ra chính là kẻ thù, chẳng hạn như cô và Hạng Phong, lại như… cô và Lý Vi.

“Cám ơn.” Mặc dù không muốn uống, Kiến Phi vẫn nói cảm ơn.

“Không có gì. Lúc chị không ở văn phòng, có một số cuộc điện thoại và văn kiện em đã giúp chị xử lý.”

“Thật tốt quá!” Cô ngẩng đầu mỉm cười, “May mắn có em ở đây.”

Vịnh Thiến lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Lương Kiến Phi cầm lấy lịch bàn ở trên bàn, cô bắt đầu gọi điện thoại. Có hai đồng nghiệp ở nhà xuất bản than phiền nói thứ hai tuần trước không tìm thấy cô, phần lớn các tác giả hay bị cô giục bản thảo lại nhiệt tình tiếp điện thoại, cô đoán là do họ được tạm thời giảm bớt áp lực nộp bài, đợi cho những việc trên tay giải quyết xong thì đồng hồ trên bàn biểu hiện thời gian là 2 giờ trưa. Cô mệt mỏi xoa nhẹ đôi mắt, cà phê đã nguội lạnh, nhưng cô lại mong muốn uống chúng vào trong dạ dày.

Thứ tư tuần trước cô giải thích với giám đốc vì sao mình phải ở nhà Hạng Phong, giám đốc chỉ nâng mắt kính lên, nói: “Không cần báo cáo với tôi, Hạng Phong gọi cô làm gì thì cô cứ theo yêu cầu của anh ta mà làm, nếu vượt qua giờ tan tầm cô cũng có thể xin phí tăng ca thoả đáng, tôi hoàn toàn tín nhiệm cô. Đi thôi… À, nhưng mà nhớ kịp thời nhắc nhở anh ta sau năm mới cần phải chuẩn bị sách mới.”

Cô bỗng nhiên cảm thấy mình thấp kém như vậy, chẳng qua là được công ty sử dụng như công cụ để phục vụ Hạng Phong mà thôi, song có lẽ bởi vì loại thấp kém này, cô mới quật cường mà muốn chứng minh điều gì đó…

Chứng minh cái gì nhỉ?

Chứng minh cô cũng có đầu óc thông minh, cũng có kiến thức rộng lớn, cũng có năng lực không thua kém đàn ông?

Thoạt đầu cô nghĩ vậy, nhưng dần dần, cô phát hiện bản thân mình thật sự để ý đến việc không muốn bị Hạng Phong coi thường.

Gương mặt anh thường thường không thay đổi chút nào, gương mặt sáng sủa tươi cười, còn lúc nói chuyện thì bất giác lộ ra giọng điệu hà khắc và khinh miệt, tất cả đều khiến cô cảm thấy bị chèn ép gấp bội. Tuy nhiên điều bực bội nhất chính là, anh không hề đối với mọi người như vậy, cô thấy rằng anh đối xử thân thiện với phần lớn mọi người, mặc dù loại thân thiện này có khoảng cách rõ ràng, giống như anh là một pho tượng tinh xảo mà không phải là người thật.

Nhưng có khi Hạng Phong cũng lộ ra một mặt khác. Nó không chỉ đã từng đối mặt với cô, trên thực tế, cô càng đi nhanh đến nội tâm của anh, đó là một mặt được anh chôn sâu. Đối mặt với gia đình tan vỡ, Hạng Tự cư xử một cách trực tiếp, sự ngang ngạnh, bất mãn và thiếu cảm giác an toàn của cậu ấy, tất cả đều miêu tả trên mỗi biểu cảm của cậu ấy, có lẽ bởi vì có người dung túng cậu ấy, người này chính là Hạng Phong. Nhưng bản thân Hạng Phong thì sao? Theo mức độ nào đó mà nói, Kiến Phi cảm thấy Hạng Phong và quá khứ của Thế Phân rất giống nhau, khống chế, kiềm nén bản thân, cố gắng thay đổi bản thân trở thành người mà mình mong muốn, hơn nữa anh làm được, vô cùng thành công. Nhưng càng quen biết anh, cô lại càng muốn hiểu rõ nội tâm của anh —— trong đó, anh cũng là người bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), tự ràng buộc, nghiêm túc, là trường hợp đặc biệt của sự cô lập sao? Hay là nói, anh cũng có lúc rất dịu dàng, thậm chí yếu đuối?

Cô cảm thấy mình bắt đầu hiểu anh —— không biết từ khi nào đã bắt đầu —— cô cho rằng đôi khi mình có thể xuyên thấu gương mặt không có biểu cảm kia, cái miệng không có giọng điệu thăng trầm, và cặp mắt lạnh nhạt kia, mà nhìn đến chỗ sâu nhất trong tư tưởng của anh, một người… đàn ông có nội tâm cô độc.

Cô thông cảm với anh, có lẽ cái đó cũng không thể gọi là “đồng cảm”, chỉ là một loại thừa nhận sự cảm động mà thôi. Bởi vì cô cũng thường cảm thấy cô độc, không ai có thể hiểu được đầy đủ —— biết đâu anh có thể.

Vì thế đến một ngày nào đó cô có thể hiểu kẻ thù của mình, vậy anh sẽ không còn là kẻ thù của cô nữa, “Phải” lại biến thành “Không”, “Không” cũng sẽ trở thành “Phải”. Đấu tranh vẫn cứ tồn tại, nhưng cũng có thỏa hiệp, thậm chí là giúp đỡ lẫn nhau. Song không thể không thừa nhận, mặc kệ bọn họ là kẻ thù hay bạn bè, loại quan hệ này trở nên phức tạp, rất phức tạp…

Lương Kiến Phi cầm lấy điện thoại di động, mở ra hộp thư tin nhắn, bên trong có một tin nhắn nhận được vào hai ngày trước, trên màn hình hiển thị người gửi “Trì Thiếu Vũ”, nội dung là: “Kiến Phi, có rảnh gọi lại cho anh”.

Cô từng nhận mấy cuộc điện thoại của anh ta, nhưng đều bởi vì bận việc của Hạng Phong mà lập tức cúp máy. Cô biết anh ta muốn nói gì, trên thực tế cô cũng có chuyện muốn nói với anh ta. Do dự trong chốc lát, ngón tay cô quyết định nhấn vào nút gọi điện thoại, cô cầm máy kề sát tai, trong đầu không ngừng chuẩn bị lời nói để lát nữa trả lời anh ta như thế nào. Bên tai truyền đến âm thanh đường dây sắp được nối máy, cô không khỏi bắt đầu khẩn trương, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến thanh âm thế này:

“Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”

***

“Chào buổi chiều, tôi là Ngạn Bằng,” hôm nay Từ Ngạn Bằng mặc áo len trắng, quần thể thao màu trắng, trên cổ đeo một chiếc khăn quàng bằng len màu đỏ, anh ta giống hệt người tuyết trong lễ Noel, “Hoan nghênh các bạn đang lắng nghe tiết mục ‘Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu’ vào mỗi chiều thứ ba từ ba giờ đến sáu giờ, ngồi bên cạnh tôi vẫn là Hạng tiên sinh và Lương tiểu thư. Tiết mục của chúng tôi có mục đích giới thiệu với các hành tinh trong hệ ngân hà về đủ loại cuộc sống của con người trên địa cầu, muốn hoà hợp với tiết mục của chúng tôi rất đơn giản, chỉ cần có hai điều kiện sau đây: một là có radio nhận được tín hiệu sóng vô tuyến điện và… nghe hiểu tiếng Trung.”

Lương Kiến Phi rất bội phục kỹ năng ăn nói của Từ Ngạn Bằng, anh ta là một người chủ trì trời sinh, ngoại trừ một màn lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, cô chưa từng thấy anh ta có lúc đầu óc bị chập mạch. Điều quan trọng chính là, bản lĩnh thay đổi chủ đề của anh ta rất tốt, mặc dù một giây trước mọi người còn sôi nổi thảo luận A, giây tiếp theo anh ta có thể chuyển sang đề tài B, việc này thường luôn khiến cô há hốc miệng trong kinh ngạc.

“Cả mùa đông, địa cầu đều đắm chìm trong không khí đón mừng, mọi người ở khắp nơi đều dùng cách riêng của họ mà ăn mừng sự kiện trải qua năm cũ và đón chào năm mới, làm mà không biết chán. Như vậy tiếp theo chúng ta mời Lương Kiến Phi tiểu thư mang đến tin tức thú vị trong tuần qua.

“Trong tuần qua, tin tức gây sốc nhất là: Ở thành phố Cincinnati, bang Ohio tại Mỹ gần đây đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng, hai cô gái khoảng chừng 12 tuổi dễ dàng quét sạch một số lượng lớn tiền mặt, dàn dựng một phiên bản 《Thelma và Louise》[1] của trẻ em. Hiện nay, cảnh sát Cincinnati đang toàn lực tìm kiếm tung tích tội phạm.”

[1] Thelma & Louise:  là một bộ phim hợp tác sản xuất và đạo diễn bởi Ridley Scott, kịch bản bởi Callie Khouri vào năm 1991. Nội dung về 2 cô gái, 1 cô bị công việc đè, 1 cô bị chồng nén đến quên mất màu của nụ cười, họ quyết làm cuộc nổi loạn nhỏ. Bỏ nhà, đi thật xa, chơi thật sướng, quậy thật đã, hít thở cuộc sống tự do – dù là ngắn ngủi.

“Tôi đã nhìn thấy tấm hình,” trước mặt Ngạn Bằng là màn hình máy tính mở ra tấm ảnh đen trắng mờ nhạt, nhìn qua như là hình ảnh được lấy ra từ máy quay phim của ngân hàng, “Cô xác định đây là hai cô gái ‘12 tuổi’?”

Lương Kiến Phi cười khổ một chút, vóc dáng của cô gái trong ảnh còn cao hơn cô: “Theo tài liệu do cảnh sát cung cấp, giờ địa phương là vào chiều ngày 5 tháng 1, hai cô gái bước vào phòng kinh doanh của một ngân hàng nhỏ nằm tại vùng ngoại ô thành phố Cincinnati, một người trong bọn họ lập tức đứng lặng lẽ ở lối vào, vừa lúc tránh né máy thu hình theo dõi của ngân hàng, người còn lại đi thẳng đến trước quầy, hướng về nhân viên ngân hàng đưa ra tờ giấy, tuyên bố họ có súng ống và yêu cầu nhân viên một túi đầy tiền mặt. Sau khi họ nhận được tiền mình yêu cầu thì nhanh chóng rời khỏi phòng kinh doanh của ngân hàng. Cảnh sát cho biết, tại thành phố Cincinnati trong năm năm gần đây chưa bao giờ xảy ra vụ cướp ngân hàng của những cô gái còn nhỏ tuổi như vậy. Nếu hai cô gái kia bị bắt, họ có thể sẽ phải đối mặt với hình phạt nặng.”

“Lúc 12 tuổi nếu tôi làm ra loại chuyện này thì ba tôi sẽ giết tôi mất.” Ngạn Bằng cười nói.

“Bây giờ thì sao?” Hạng Phong nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Tôi nghĩ có lẽ sẽ vì tôi mà cầu xin thương tình thôi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì hiện tại đã 30 rồi, đứa con nuôi lớn thế này mà làm loại chuyện như vậy thì chỉ có thể cam chịu số phận, nếu 12 tuổi thì chịu đựng xem như không sinh ra đứa con ngỗ nghịch, làm lại từ đầu.” Ngạn Bằng đưa ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Nhưng cướp ngân hàng là một chuyện nghe ra rất điên cuồng.” Kiến Phi nói.

“Nếu chúng ta cẩn thận sắp xếp lịch sử cướp ngân hàng của loài người thì cũng có thể biên soạn thành một quyển sách, trong đó nhất định có rất nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn.”

“Như là ‘hiệu ứng Stockholm’?”

Ngạn Bằng gật đầu: “À, đúng vậy. Thế thì xin mời chuyên gia về tội phạm Hạng Phong tiên sinh giải thích một chút cho người nghe của hệ ngân hà cái gì gọi là ‘hiệu ứng Stockholm’.”

Hạng Phong khẽ rung động lông mi, anh khoanh tay, tiến đến trước microphone: “Cái gọi là ‘hiệu ứng Stockholm’, tâm lý học gọi là ‘hội chứng Stockholm’, là chỉ người bị hại nảy sinh tình cảm với thủ phạm, thậm chí quay lại giúp đỡ thủ phạm, đó là một loại tình cảm phức tạp. Cảm xúc này khiến cho nạn nhân sinh ra thiện cảm với thủ phạm, ỷ lại trái tim, thậm chí trợ giúp làm hại người khác.”

“Câu chuyện này là từ một vụ cướp ngân hàng.” Kiến Phi nói thêm.

“Đúng vậy,” thanh âm của Hạng Phong có một sức hấp dẫn sâu xa, “Vào những năm 1970, tại một ngân hàng ở thủ đô Stockholm, Thụy Điển đã lọt vào hai tên cướp, trong quá trình, bọn họ bắt cóc bốn nhân viên ngân hàng, sau vài ngày đối phó với cảnh sát, bọn cướp cuối cùng đầu hàng. Thế nhưng nhân viên ngân hàng sau khi được thả ra lại thể hiện sự đồng tình với kẻ cướp, không muốn trợ giúp cảnh sát tố cáo bọn họ, hơn nữa trong đó có một nữ nhân viên còn yêu kẻ cướp, cuối cùng hai người đính hôn.”

“Các người không cảm thấy chuyện này nghe ra rất lãng mạn…” Ngạn Bằng không khỏi cảm thán.

“Phải không?” Kiến Phi dở khóc dở cười.

“Phải! Nhưng tôi vẫn không hiểu, khi mạng sống của một người trong thời điểm bị uy hiếp, cô ta (anh ta) sao vẫn còn tâm tư để yêu người khác?”

Hạng Phong nói: “Điều kiện quan trọng nhất của ‘hội chứng Stockholm’ là, nạn nhân phải chịu ân huệ của thủ phạm.”

Kiến Phi trừng mắt nhìn anh, rốt cuộc biết vì sao mình mắc phải “bệnh” này —— đây là sở trường của Hạng Phong a, khi người khác cần giúp đỡ, anh sẽ đúng lúc làm chút gì đó —— thỉnh thoảng cô thậm chí cảm thấy một số hành động của anh đã bất ngờ thay đổi cuộc sống của cô!

“Có nghĩa là anh vừa dùng súng chĩa vào tôi, vừa mời tôi ăn tiệc buffet sashimi [2]?” Ngạn Bằng hỏi.

[2] Sashimi là một món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống.

“Không sai.” Vẻ mặt Hạng Phong dở khóc dở cười.

“Nhưng tôi sẽ không biết ơn anh đâu, so với mạng sống, sashimi coi như cái rắm.”

Kiến Phi nhịn không được mà nói chen vào: “Chờ đến lúc anh thật sự bị người ta chĩa súng vào, nói lại những lời này cũng chưa muộn.”

“Cám ơn lời nhắc nhở thiện ý của cô…”

“Thực ra,” Hạng Phong còn nói, “Rất nhiều tiểu thuyết hoặc tác phẩm điện ảnh đều miêu tả về ‘hội chứng Stockholm’.”

“Ví dụ như?”

Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ví dụ như trong 《The Shawshank Redemption》, Morgan Freeman đóng vai một tù nhân lâu năm nói với người mới tới, lúc đầu anh chán ghét nhà giam, tiếp theo anh dần dần quen với nó, sau một thời gian duy trì anh bắt đầu ỷ lại vào nó, cuối cùng anh tìm kiếm niềm vui tại cuộc sống ở đây, thậm chí trở nên không muốn rời khỏi nó —— đây là thể chế hoá. Trên thực tế, việc này cũng là quá trình hình thành ‘hội chứng Stockholm’, giải thích một số điểm chính: bị lực lượng nào đó ép buộc, bị cô lập, không thể trốn thoát, phải chịu ơn.”

Lương Kiến Phi cảm thấy lời nói kia càng giống mình.

“Cho nên, con người có thể bị thuần phục.”

“Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề!” Ngạn Bằng nói.

“?”

“Trong hai người, ai có khả năng thuần phục người kia?”

Hai người ăn ý liếc nhìn nhau, chỉ trong một giây đồng hồ, hai bên đạt được một sự nhất trí: trong bọn họ ai cũng không có khả năng thuần phục người kia!

Thế nhưng… Kiến Phi không khỏi cúi đầu suy nghĩ, nếu một người trong bọn họ nhất định muốn người kia phục tùng, nhưng vậy người bị thuần phục chính là cô.

Là cô chưa đủ kiên nghị sao? Hay là anh quá thủ đoạn?

Có lẽ là cả hai. Có lẽ ngay từ đầu cô đã rơi vào vị trí phải bị thuần phục.

“Chúng tôi không ai phục tùng ai cả,” lúc Hạng Phong trả lời, khuôn mặt mang theo ý cười, “Cô ấy không phục tùng tôi, đương nhiên, tôi cũng không có cách nào phục tùng cô ấy.”

“Ồ?” Ngạn Bằng cảm thấy hứng thú nhìn anh nói, “Tôi rất ít khi nghe được anh nhận thua.”

Tiểu thuyết trinh thám gia vẫn tươi cười khả ái, nhưng trông thấy người có loại nụ cười này không biết vì sao cảm thấy rất lạnh.

“Cái này không phải là nhận thua,” anh nói, “Anh chưa từng nghe qua một câu danh ngôn của Emerson [3] sao?”

[3] Ralph Waldo Emerson (25/5/1803 – 27/4/1882) là nhà viết tiểu luận, nhà thơ, triết gia người Mỹ, và là người đi đầu trong phong trào Tiên nghiệm vào khoảng giữa thế kỷ 19.

“?”

“… Ruồi bọ khó thuần hoá như là linh cẩu.”

“Ha!” Lương Kiến Phi xoay lại nhìn anh, cô không cam lòng yếu thế mà kéo khoé miệng, “Vậy anh nói xem, trong chúng ta ai là ruồi bọ, ai là linh cẩu?”

Hạng Phong đứng trước máy bán hàng tự động, cố sức lấy tiền lẻ trong ví da, hôm nay anh vừa đổi thạch cao trên tay phải, băng vải mới tinh, tựa như cái bao tay màu trắng. Lương Kiến Phi đi qua, từ trong ví mình lấy ra tiền xu đã sớm chuẩn bị nhét vào máy:

“Lần này tôi mời anh.”

Anh nhìn cô, gật đầu: “Cà phê nóng, cám ơn.”

Cô lắc đầu: “Đã qua sáu giờ, hay là đừng uống cà phê, uống trà sữa đi.”


Anh cũng lắc đầu. Anh là một người kỳ quái, rõ ràng thích ăn đồ ngọt, ngay cả uống sữa phải thêm đậu ngọt, rồi lại có tình ý với cà phê.

“Tôi cần cà phê.” Anh nói.

“?”

“Buổi tối phải tranh thủ viết bản thảo.”

Cô mấp mấy môi: “Ăn cơm xong tôi giúp anh đánh chữ.”

Anh nhìn cô chằm chằm vài giây, có lẽ trong lòng đang suy nghĩ, cuối cùng anh rủ mắt xuống, nói: “Được rồi, vậy thì trà sữa nóng.”

Cô từ cửa chuyển đồ lấy ra một cái bình ấm áp đưa cho anh, nhưng anh không nhận.

“?”

Anh không nói lời nào, nhìn cái bình.

“À…” Cô giúp anh mở ra, đưa qua, lúc này anh mới nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.

“Anh thật xem tôi là người hầu!” Lúc này cô mới nhớ tới bèn nghiến răng nghiến lợi.

“Làm người hầu của tôi đối với cuộc sống của cô mà nói chính là một kinh nghiệm rất có ý nghĩa giáo dục.”

“…Nói quá lời.”

“Buổi tối ăn gì?” Anh hỏi như là dĩ nhiên.

“Ăn mì đi.” Cô cố ý nói.

Anh ngồi xuống băng ghế dài, trừng mắt liếc cô một cái: “Không ăn.”

Cô suy nghĩ, bỗng nhiên nói: “Ưu điểm của anh là có nguyên tắc của mình, khuyết điểm là anh rất có nguyên tắc.”

“?”

“Trong lòng anh lúc nào cũng cân nhắc tôi nên làm chuyện này, tôi không thể làm chuyện kia, anh chưa từng vì ai hoặc là vì việc gì miễn cưỡng chính mình sao?”

Anh cười khổ: “Đương nhiên là có, mỗi người cũng có lúc bất lực, chỉ có thể mặc cho số phận.”

“Lúc nào?” Cô nhìn chằm chằm vào anh.

“Ví dụ như… Vận mệnh của cô nằm trong tay của người khác.”

“Làm sao có thể…” Hạng Phong sao lại có thể để vận mệnh của mình nằm trong tay của người khác?

“Giống như bây giờ cô lấy súng chĩa vào tôi, vận mệnh của tôi không phải ở trong tay cô sao?”

Cô kéo khoé miệng: “Vậy xem ra đời này cơ hội để tôi nắm giữ vận mệnh của anh coi như bằng không.”

Anh nghe được cô nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn cô, anh cười mà như không cười, như là có điều gì muốn nói.

Di động trong túi bỗng nhiên rung lên, Lương Kiến Phi lấy ra, là Trì Thiếu Vũ.

“A lô?…” Cô nghiêng người,  muốn tránh ra một cách tự nhiên.

“Làm việc xong chưa?” Tiếng nói của Trì Thiếu Vũ so với Từ Ngạn Bằng còn có từ tính hơn.

“Ừm.” Cô liếc nhìn Hạng Phong, phát hiện anh đang nhìn cô, vì thế cô vội vàng chuyển dời tầm mắt.

“Buổi tối có rảnh cùng nhau ăn cơm không?”

“Việc này…” Cô suy nghĩ, nói, “Anh chờ một chút.”

Cô che điện thoại, khẽ hỏi Hạng Phong: “Tôi mua thức ăn bên ngoài cho anh được không?”

Anh nhìn cô thật lâu cho đến khi ánh mắt trở nên lạnh lẽo mới im lặng gật đầu.

“Được rồi,” cô nói với Trì Thiếu Vũ ở đầu dây bên kia, “Chờ tôi gọi lại cho anh hẹn thời gian và địa điểm.”

Cúp máy, Lương Kiến Phi không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, sau đó quan sát Hạng Phong. Anh không nhìn cô nữa, tự mình uống hết trà sữa, sau đó anh đứng dậy đi vào văn phòng của Ngạn Bằng lấy áo khoác, cô cũng vội vàng đi theo.

Trên đường đưa anh trở về, trong radio đang phát ra tiết mục sau họ, người chủ trì là đôi nam nữ trẻ tuổi lần trước kính cẩn đến chào bọn họ, nói chuyện rất thú vị. Thoạt đầu bởi vì Hạng Phong không chịu nói nên cô mở radio, nhưng khi lắng nghe, cô đã quên đi cảm giác xấu hổ kia, ngược lại theo người chủ trì mà cười rộ lên.

“Này,” Hạng Phong bỗng nhiên nói, “Cô hẹn anh ta?”

“?” Trong thời gian ngắn cô không thể phản ứng lại.

“Đừng giả khờ.” Anh như là không còn nhẫn nại, trực tiếp quay đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cái gì chứ…” Cô nhíu đầu lông mày.

“Cô dự định gây khó dễ cho tên kia sao?”

“… Tôi cũng không thể từ chối trả lời?”

“Không được.”

“Cho dù anh coi tôi là người hầu, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến anh thì phải!”

Anh trầm mặc, một lát sau, anh dùng giọng điệu bình thản nói: “Lương Kiến Phi, cô có thể không ngu ngốc một chút chứ.”

Cô nhịn không được có phần nổi nóng: “Được rồi, tôi đã biết, theo ý của anh tôi chính là một đồ ngu ngốc —— Hạng Phong tiên sinh, tôi đã hiểu rõ ý của anh, phiền anh câm miệng!”

“…” Lần đầu tiên anh nghẹn lời trước mặt cô.

Cô dùng khoé mắt nhìn thấy anh nhíu mày lườm cô, nhưng cô không để ý chút nào, thầm nghĩ nhanh chóng đưa người phiền toái này về nhà.

Cô đạp chân ga đến tốc độ 80 km/h chạy đến dưới lầu nhà anh, sau đó dừng tại đây, ngay cả cô cũng cảm thấy như sắp bay ra ngoài cửa sổ.

May mắn Hạng Phong luôn có thói quen buộc dây an toàn khi vừa lên xe, nhưng anh vẫn không khỏi rùng mình rồi trừng mắt nhìn cô. Đợi đến khi cô chạy tới chỗ có bảng P (parking) rồi kéo thắng tay, anh mới ấn mở khoá bên hông, khẽ nói với cô: “Cởi dây an toàn ra.”

“?” Cô quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, quả thực không hiểu gì cả.

“Tôi bảo cô cởi dây an toàn.” Anh gằn từng tiếng, vẻ mặt lạnh lùng cùng với một loại bình tĩnh không biết miêu tả như thế nào.

Cô giận dỗi chau mày, suy nghĩ một chút, vẫn nghe theo.

Anh bỗng nhiên vươn tay trái giữ lấy chiếc cằm của cô, Lương Kiến Phi thật sự tức giận, cô quay đầu muốn mắng người, nhưng phát hiện gương mặt anh gần trong gang tấc, hơn nữa… Anh đang hôn cô?!

Tuy rằng rất nhẹ, chỉ có vài giây, nhưng trên đôi môi khô khốc của cô lại có thể cảm giác được độ ấm của anh… Đó là độ ấm đặc biệt mang theo hơi thở của Hạng Phong.

“Ách…” Cô vội vàng lùi ra phía sau, trực giác của cô cho rằng đây là việc ngoài ý muốn, vì thế cô xin lỗi, “Tôi xin lỗi…”

Có lẽ anh chỉ lại gần muốn nói gì đó với cô, mà theo góc độ cô quay đầu —— cô chỉ có thể nghĩ như vậy —— cho nên không cẩn thận chạm vào bờ môi của anh.

Nhưng anh khẽ hừ một tiếng, không làm gì cả, cũng không nói gì.

Cô không biết làm sao, tâm trạng ngượng ngùng đã lâu không thấy nay tràn ngập trong ý thức của cô, trời à! Cô gần như đã quên loại cảm giác này!

Nhưng cô cứng cỏi làm ra vẻ bình tĩnh mà ngẩng đầu, chỉ dựa vào ngọn đèn ngoài cửa sổ, cô nhìn không rõ đôi mắt của anh, nhưng cô có một loại trực giác, cho dù trong bóng đêm trực giác này vẫn nhạy bén —— anh đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phức tạp.

Radio mở lên, vẫn là tiết mục vừa rồi, đôi nam nữ chủ trì cười khanh khách, nhưng một chữ cô cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan, cô không biết nên làm gì bây giờ.

Một lát sau, Hạng Phong xoay người nhìn phía trước, hỏi cô: “Tại sao em xin lỗi?”

Thanh âm của anh hơi khàn khàn, giọng điệu cũng không giống như Hạng Phong bình thường ngạo mạn, cô chớp mắt, cảm thấy ngượng ngùng, vậy vẫn nên nói không ——

“Bởi vì… bởi vì tôi không cẩn thận đụng phải anh…”

Anh quay đầu, kinh ngạc nhìn cô, giống như là anh đang viết một tiểu thuyết nào đó, vẻ mặt của những nhân vật phụ lúc cuối cùng công bố hung thủ. Rồi anh chợt mỉm cười, ngay từ đầu chỉ mỉm cười, sau đó khẽ cười, cuối cùng quả thực cười to —— mặc dù chỉ là đôi mắt cong lên, khoé miệng nhếch lên lộ ra hàm răng hoàn chỉnh trong miệng —— nhưng cô chưa từng thấy qua anh cười như vậy, giống như vừa rồi xảy ra chuyện rất vui.

“Nghe này!” Anh cười đủ rồi mới quay đầu nhìn cô, anh có một nếp nhăn nơi khoé mắt, thế nhưng ngược lại anh có vẻ hơi… đáng yêu.

“?”

“Tôi cho em nửa giờ, tôi nghĩ cái này cũng đủ cho em đi mua hai bát vằn thắn và giải quyết một số… việc cần phải giải quyết.”

“…”

“Nửa giờ sau,” anh nhìn cô, ánh mắt trong suốt tựa như lần đầu tiên anh gặp cô ở hành lang bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp, “Tôi hy vọng có thể nhìn thấy em mang theo thức ăn xuất hiện trước mặt tôi. Được không?”

Cô ngạc nhiên mà gật đầu, cảm thấy chính mình không còn lựa chọn nào khác.

Anh như là rất vừa lòng với câu trả lời của cô, anh mở cửa xe, đi xuống. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác ngoài ngắn, vẫn là màu đen, còn có quần đen, giày đen… Cho nên bóng dáng của anh nhanh chóng tan biến trong đêm đông, đợi đến lúc cô phục hồi lại tinh thần, tất cả đều yên lặng như vậy, bình thường như vậy, giống như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì.

Cô tựa lưng vào ghế, bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ, nụ hôn ban nãy thực ra không phải ngoài ý muốn…

Đồng hồ trên tường rất cũ, Lương Kiến Phi hơi lo lắng thời gian trên kia có chuẩn hay không, vì thế cô lấy di động ra đối chiếu, cuối cùng sự thật chứng minh đồ cũ chưa hẳn là không dùng được. Bây giờ là 7 giờ 20 phút tối, cách lúc Hạng Phong và cô tạm biệt đã trôi qua 15 phút, cô ngồi trong góc cửa tiệm hồi hộp chờ người phục vụ đóng gói thức ăn đem lại đây. Do dự nhiều lần, cô gọi điện thoại cho Trì Thiếu Vũ.

“A lô?” Anh ta nhanh chóng nhận máy, như là luôn đợi chờ.

“Đêm nay tôi không rảnh ăn tối với anh…”

“À…” Anh ta thất vọng thở dài.

“Nhưng mà,” cô đứng dậy đi ra ngoài cửa tiệm, gió thổi trên mặt hơi lạnh, nhưng cô phớt lờ tất cả, “Tôi có điều muốn nói với anh.”

“…Ừm.”

Cô đi tới đi lui thong thả, tâm tình khẩn trương, nhưng cô bắt buộc mình phải bình tĩnh: “Còn nhớ lúc chúng ta kết hôn, anh đã từng thề không?”

“…”

“Tôi nghĩ anh hẳn là nhớ rõ.”


“Đúng vậy, cho đến tận bây giờ đó là hôn lễ duy nhất của anh, sao lại không nhớ?” Anh ta cười khổ.

“Nhưng anh đã làm trái lời thề của chính mình.”

“…”

“…”

“…Anh xin lỗi.”

“Không, tôi không phải muốn anh xin lỗi, tôi chỉ muốn… tôi chỉ muốn…” Cô cắn môi, “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết là tôi cũng có chỗ sai.”

“?”

“Không, không, tôi không phải nói chuyện chúng ta ly hôn, mà là lần trước anh nói với tôi…” Cô dừng một chút, cảm thấy mình ngốc như vậy, “Lúc anh hỏi tôi chúng ta còn có thể ở cùng nhau hay không…”

“…”

“Tôi nên lập tức từ chối anh, nhưng tôi không có.” Mãi đến khi nói xong câu đó, cô chợt bình tĩnh trở lại.

“Kiến Phi…”

“Sự thật thì,” giọng nói cô nghiêm túc, “Hạng Phong nói đúng, tôi đang trả thù anh, tôi thật sự có ý đó hay là một loại tiềm thức, tóm lại tôi không từ chối anh, bởi vì trong lòng tôi có ác ý, không phải bởi vì tôi thật sự đang suy nghĩ.”

Trì Thiếu Vũ trầm mặc trong chốc lát, ngăn cách bởi điện thoại anh ta khẽ nói: “Kiến Phi, em gọi điện đến là muốn nói cho anh biết chuyện này sao?”

“Đúng vậy.” Dưới đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm.

“… Đôi khi anh tình nguyện để em có ác ý đối với anh.” Anh ta cười khổ.

“Nhưng tôi không hy vọng bản thân mình trở thành như vậy.”

“…”

“Tôi không thể bởi vì anh làm chuyện có lỗi với tôi, mà mượn cớ cũng để mình phạm sai lầm —— vậy là không đúng!”

“Kiến Phi,” Trì Thiếu Vũ thấp giọng gọi tên cô, “Tại sao em vẫn không thay đổi?”

“…”

“Em càng làm như thế, anh lại cảm thấy bản thân mình càng ngu ngốc…”

Người phục vụ mở cửa, nói cho cô biết thức ăn đã đóng gói xong.

“Chuyện tôi muốn nói đều đã xong…” Lúc này cô mới cảm thấy lạnh, tay đã đông cứng, “Bây giờ tôi có chút chuyện cần làm…”

“…Được. Nếu anh lại gọi cho em, em sẽ không ngắt điện thoại của anh chứ?”

“Sẽ không,” cô mỉm cười, “Tôi tiếp nhận sự giáo dục rất tốt của gia đình, cho dù miễn cưỡng tôi cũng cố gắng duy trì sự nho nhã lễ phép.”

Trì Thiếu Vũ ở đầu dây bên kia khẽ cười.

Bọn họ nói một tiếng tạm biệt với nhau rồi cúp máy.

Lương Kiến Phi đứng ở trong gió một lát rồi mới xoay người trở lại lấy thức ăn.

Năm phút sau cô xuất hiện trước cửa nhà Hạng Phong, anh mở cửa cho cô, đứng ở cửa cười mà như không cười.

Nhưng cô chỉ đem cái túi đưa cho anh, sau đó nói: “Tôi cảm thấy bây giờ tốt nhất tôi nên về nhà. Tạm biệt.”

Anh hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng cô cười cười, không nói gì rồi xoay người đi.

Về đến nhà tắm rửa xong, cô nằm trên giường, không khỏi suy nghĩ: đây là một buổi tối kỳ lạ biết bao…

Miên man suy nghĩ một lúc, cô quyết định gọi điện thoại cho Thang Dĩnh.

“Thế nào, có chuyện gì nhờ chị?” Thang Dĩnh liền hỏi.

“Không có việc gì thì không thể gọi điện cho chị sao?”

“Well, rốt cuộc là chuyện gì?” Thang Dĩnh có lẽ đang giận dỗi.

“… Thật sự không có việc gì.” Thanh âm của Kiến Phi nghe ra có chút nặng nề.

“Đừng nói cho chị biết có liên quan đến tên Trì Thiếu Vũ kia.”

“Không, không liên quan tới anh ta.”

“Cám ơn trời đất! Bằng không em nhất định sẽ bị mắng…” Thang Dĩnh chợt thay đổi chủ đề, “Đúng rồi, chiều nay chị đã nghe tiết mục của em và Hạng Phong.”

“…”

“Chị cảm thấy anh ta nói chuyện rất thú vị, ‘ruồi bọ khó thuần hoá như là linh cẩu’, ha ha ha ha…”

“Đúng vậy, đúng vậy,” Kiến Phi đành chịu, “Anh ta rất hay nói móc người khác.”

“Em cũng không tốt hơn nha.”

“…Cám ơn, chị nói thế này em rất cảm động.” Cô cắn răng chịu đựng.

“Anh ta có thể có tình ý với em không?”

“…Ai?” Cô rùng mình.

“Hạng Phong đó, bằng không còn ai vào đây? Toàn bộ địa cầu đều biết có một người đàn ông rất muốn tranh luận với em.”

Cô ngồi dậy, không yên lòng mà cào tóc mình, có vẻ hơi buồn bực. Mặc dù như thế, cô vẫn mạnh miệng trả lời: “Được rồi, chị đừng đoán mò…”

“…”

“…”

Lúc trò chuyện qua điện thoại với Thang Dĩnh hiếm khi nhạt nhẽo thế này, cho nên khi đầu dây bên kia trở nên hoàn toàn trầm mặc, Lương Kiến Phi bắt đầu đứng dậy.

“Ha ha,” Thang Dĩnh bỗng nhiên nói, “Em nhận ra cái gì sao?”

“…”

“Hai người đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

“… Không có.” Cô kinh ngạc phát hiện mình lại trả lời như đinh đóng cột.

Nhưng Thang Dĩnh không buông tha cho cô, vẫn một mực chắc chắn: “Em biết anh ta có tình ý với em? Anh ta thật sự có tình ý với em?”

Kiến Phi thở dài: “Em phát hiện gọi điện thoại cho chị thật sự là một sai lầm, tạm biệt!”

Nói xong cô hung hăng nhấn nút tắt cuộc gọi, cô tựa vào đầu giường, trong lòng không hiểu sao cảm thấy sợ hãi…

Cô sao lại không biết?!

Vào đêm giao thừa, khi anh đứng ở cửa nhà cô mang theo một bát ma lạt năng(một món ăn vặt có nguồn gốc từ Tứ Xuyên), cô đã biết!

***

Sáng hôm sau, Lương Kiến Phi ngủ thẳng đến 9 giờ mới thức dậy. Gần đây cô có đầy đủ lý do không cần mỗi ngày đến công ty báo cáo, cô nghĩ quỹ đạo cuộc sống của mình càng ngày gắn bó với công việc không thể phân chia, có một người lấp đầy trong công tác của cô, vì thế anh cũng tràn ngập trong cuộc sống của cô.

Cô cảm thấy nhức đầu, hơn nữa bụng lại kêu lên. Cô đã dành 10 phút để thuyết phục bản thân mình ra khỏi ổ chăn rồi đi đến phòng bếp tìm một chút gì đó ăn, cô tìm được túi bánh mì đã mua từ tuần trước, cô liền pha một ly ca cao nóng rồi ăn cả hai thứ ở trên bàn.

Sau đó cô đánh răng, rửa mặt, rồi mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài giống như mỗi ngày bình thường. Nhưng mà vừa đến ga ra, cô dừng lại bước chân, trong lòng bỗng nhiên có một thắc mắc:

Đây là cuộc sống sao? Đây là tất cả cuộc sống của cô sao?

Lịch làm việc lấp kín, nhưng cô nhận được gì? Ngoài đủ tiền sinh sống ra thì cô còn nhận được những gì?

Cô hạnh phúc không?

Câu trả lời là không xác định. Cô có thể tìm được niềm vui, nhưng không thể khẳng định mình cảm thấy hạnh phúc.

Mẹ luôn thúc giục cô nên bắt đầu một mối quan hệ khác, thế nhưng nó có thể cam đoan cô sẽ hạnh phúc à? Hoặc đơn giản là để ba mẹ nghĩ rằng cô “hạnh phúc”?

Cô thường xuyên gặp phải một loại ánh mắt, không phải ác ý, nhưng loé lên trong đó, giống như đang nói: cô còn muốn thế nào?

Đúng vậy, đã ly hôn một lần, phụ nữ 30 tuổi còn muốn thế nào nữa? Đây là sự hiểu biết của họ về cuộc sống? Đây là nhận thức của bọn họ về cuộc sống?

Cô lúc nào cũng giả vờ như không nhìn thấy những ánh mắt đó, nhưng sâu trong đáy lòng, cô bị tổn thương gấp bội.

Cô đã gặp một người đàn ông làm chuyện sai lầm, sau đó cô kiên trì với lòng tin của mình —— vậy thôi. Chẳng lẽ bởi vì điều này mà cô nhất định mất đi rất nhiều thứ?

Lương Kiến Phi hít một hơi thật sâu, cô mở cửa xe, ngồi vào trong, rồi đeo dây an toàn.

Dây an toàn…

Cô nhớ tới cái “hôn” của tối hôm qua —— nếu có thể gọi là “hôn” —— anh giữ lấy chiếc cằm của cô, môi của bọn họ chạm vào nhau trong nháy mắt rồi tách ra. Trời à! Cô nghĩ rằng, chuyện này rất phù hợp với tính cách của Hạng Phong, ép người, nhưng “công bằng” cho bạn quyền lựa chọn.

Cô như ngồi trên kim châm, cảm thấy trái tim mình như đang ngâm trong đồ uống có ga… Mặc kệ nói như thế nào, người kia là Hạng Phong, là Hạng Phong chuyên sống cô độc!

Cô lại cảm thấy nhức đầu, hơn nữa vô cùng đau đớn, nhưng cô vẫn lên đường. Ánh sáng mặt trời rất tốt, tuyết cũng đã sớm tan từ mấy ngày trước, đến nỗi cô cho rằng mọi người đã quên đi trận tuyết kia.

Nếu có thể, cô cũng muốn quên đi cái gọi là “hôn” kia.

“Cách hành lang thật dài anh nhìn thấy cô, dùng ánh mắt chạm đến ánh mắt của cô…”

“Chạm đến?” Lương Kiến Phi lên tiếng thắc mắc, nhưng ngón tay cô vẫn gõ trên bàn phím một cách nhanh chóng.

“… Đây là một loại so sánh.” Hạng Phong dựa vào sô pha, trả lời không nhanh không chậm.

“Được rồi.” Cô nói thầm một tiếng, cho rằng mình không có lập trường nghi ngờ cách dùng từ của anh.

Sáng nay lúc anh mở cửa, kỳ tích đã xảy ra —— anh điềm nhiên như không, thật giống như tối hôm qua bọn họ không làm gì cả (mặc dù trên thực tế, bọn họ quả thực không làm cái gì), đồng hồ của ông trời nhảy vọt qua 24 giờ, thời gian bộ phim được cắt ra 24 giờ, lịch sử nhân loại thiếu hụt 24 giờ —— tóm lại, anh chẳng nói gì, bình tĩnh nhìn cô một cái, rồi quay về phòng bếp ăn bữa sáng của anh.

Sau đó bọn họ bắt đầu làm việc, anh ngồi trên sô pha, cô ngồi trước máy tính, bọn họ như là một cặp đối tác đã ăn ý với nhau từ lâu.

Anh tiếp tục đọc ra, cô cũng tiếp tục đánh chữ, nhưng suy nghĩ của cô không khỏi lại trôi nổi, trở về một ngày nào đó của mùa đông năm ngoái, đó là tiệc tân niên của công ty cô, địa điểm là một khách sạn nào đó ở Sheshan, anh là “khách hàng quan trọng” của công ty, vì vậy anh tất nhiên được mời tham dự. Tối hôm đó, bởi vì đã sớm sắp xếp ngủ đêm lại khách sạn, cho nên trong bữa tiệc tất cả mọi người đều thả lỏng, cảnh tượng như vậy không tránh khỏi mọi người kính rượu với nhau, mặc dù Hạng Phong vẫn trong bộ dạng nghiêm túc, nhưng anh không từ chối những người đến kính rượu. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh uống rượu, tửu lượng thật đáng kinh ngạc.

“Này,” thừa dịp ông chủ lên sân khấu nhảy nhót, Lương Kiến Phi kéo tay áo của Hạng Phong, cô thấp giọng hỏi, “Anh say chưa?”

Anh trả lời rõ ràng: “Không có.”

“… Uống ít thôi,” cô không thể không nói, “Những người này cũng không dễ chọc đâu, anh tỏ ra yếu thế một chút, bọn họ sẽ không chuốc rượu anh.”

Hạng Phong nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt không giống với ngày thường: “… Bây giờ cô đang quan tâm tôi sao?”

Cô kéo khoé miệng, hậm hực nói: “Nếu anh uống say, ngoài tôi ra thì không có ai sẽ giúp anh đâu.”

Anh khẽ cười một tiếng, không nói nữa.

Nhưng anh vẫn không từ chối ai, cô nhìn thấy anh đã toát mồ hôi. Nhưng may mắn những người kia đã say khướt trước anh, cho nên mặc dù sau bữa tiệc tinh thần của anh có chút mơ hồ nhưng vẫn không đến nỗi thất lễ.

“Tôi đưa anh đi lên nhé.” Cô đến gần lặng lẽ ghé vào bên tai anh nói.

“Được…” Anh gật đầu, sau đó bèn chuẩn bị đứng dậy, nhưng bước chân anh không vững lại ngã ngồi trên ghế.

“Anh có sao không?” Cô kinh ngạc. Cô không muốn đỡ một vũng bùn lên lầu.

Anh mở to mắt, xua tay nói: “Không có việc gì.”

Sau đó anh liền đứng lên, lúc này bước chân có vẻ vững chắc. Cô cũng đứng lên đi theo, trong lòng cô buồn bực, rốt cuộc anh có say rượu không?

Nhưng bước chân của anh rất thong thả, bọn họ mất 5 phút ra khỏi hội trường đến thang máy của đại sảnh khách sạn.

Cửa thang máy mở ra, anh lảo đảo từng bước,  cô vội vàng đỡ lấy anh, ai ngờ anh vươn cánh tay khoác trên vai cô, xem cô như cái nạng.

Cô ấn nút, ngẩng đầu nhìn anh, cô cảm thấy buồn cười: “Anh thật đúng là chết vì sĩ diện.”


Anh liếc nhìn cô, như đã ngủ say.

Thang máy vừa dừng lại, cô vội vàng đỡ anh đi ra, tay cô chạm vào lưng anh, cảm thấy bất ngờ: “Thắt lưng của anh vẫn khá tốt đấy.”

Anh cố dùng một chút sức lực cuối cùng trợn mắt nhìn cô, nói: “Cám ơn cô đã trêu chọc, nhưng đây không phải lúc, bởi vì bây giờ tôi có thể nôn ra toàn bộ thức ăn ban nãy bất cứ lúc nào…”

“…” Cô vội vàng đi nhanh hơn, bên tai lại truyền đến tiếng cười nhẹ của anh.

May mắn là, cho đến lúc cô đặt anh lên giường ở trong phòng khách sạn, anh đều không nôn ra thứ gì cả, chỉ là hừ vài tiếng một cách yếu ớt. Cô mạnh tay giúp anh cởi áo khoác, anh chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng.

“Tôi nhức đầu…” Anh chỉ vào huyệt thái dương bên trái của mình.

Cô đi vào phòng tắm giặt khăn mặt trong nước ấm, vắt khô rồi đặt lên trán anh: “Như vậy sẽ giúp tuần hoàn máu, rất có hiệu quả đối với chứng đau nửa đầu.”

Anh không hề động đậy, cô cũng chẳng muốn để ý đến anh nữa.

“Muốn uống nước không?” Kiến Phi mở ấm nước điện bắt đầu nấu nước.

“Uhm…” Anh như đang thở dài, chẳng biết là muốn uống hay không uống.

Cô khoanh tay đứng bên cạnh ấm nước nhìn anh, cô rất muốn xoay người rời đi, nhưng một chân lại không sao di chuyển được.

Vì thế cô cởi áo khoác, đi đến cửa sổ kéo bức màn ra, rồi tắt ngọn đèn lớn sáng ngời, cô chỉ mở chiếc đèn nhỏ trong toilet và đầu giường. Cuối cùng nước đã sôi, cô rót nửa ly, từ trong tủ lạnh lấy ra một cục đá bỏ vào ly, lung lay vài cái, cho đến khi trên ngón tay truyền đến nhiệt độ vừa phải, cô mới đi qua, giơ ly lên nói: “Uhm, nước ở trong này, muốn uống thì tự mình ngồi dậy.”

Anh quả thực chậm rãi ngồi dậy, hai tay chống sau người, không có ý muốn cầm ly.

Cô thở dài, gần như khẳng định người đàn ông ở trước mặt, hiện tại tinh thần đã mơ hồ —— rất thú vị không phải sao, tinh thần Hạng Phong lại mơ hồ!

Kiến Phi vươn ngón tay bắn vào trán anh một cái, ngoại trừ cơ thể nhúc nhích một chút, anh không có phản ứng gì khác. Cô lại vỗ hai má anh, véo mũi anh, Hạng Phong chỉ nhìn cô với đôi mắt lờ mờ, cô không khỏi cười to dưới đáy lòng:

Hạng Phong, anh cũng có một ngày như vậy!

“Nước…” Anh than nhẹ.

Cô cầm ly thủy tinh, cục đá đã hoà tan, khoé miệng cô kéo ra một nụ cười, sau đó nâng ly lên hướng về mặt anh rồi đổ xuống.

Đôi mắt anh bởi vì dòng nước mà không mở ra được, nhưng môi không tự giác mà mấp máy, như đang uống nước.

Lương Kiến Phi đặt ly trên bàn, cô xoay người muốn thưởng thức hình ảnh Hạng Phong bị trêu chọc, nhưng bên tai có tiếng vang nhỏ vụn, sau đó cô bị người ta đè thắt lưng ném lên giường.

“A…” Cô sợ tới mức quên thét lên. Nhưng mà chờ đến lúc cô nhớ tới thì lại kêu không ra tiếng ——

Bởi vì Hạng Phong đã chặn miệng cô lại.

Cô muốn giãy dụa, nhưng một bàn tay anh giữ lấy đầu cô làm cho cô không thể động đậy.

Trên mặt anh ướt sũng, mái tóc rũ xuống gò má của cô khiến cô rất ngứa ngáy. Có một cái gì đó chống lại khớp hàm của cô, Kiến Phi không khỏi há miệng thở dốc, một mùi vị rượu đỏ nồng nặc trượt vào, ngọt ngào, mang theo rượu cồn, pha trộn thành một loại… hương vị của Hạng Phong. Hoá ra đó là đầu lưỡi của anh.

Bàn tay anh đặt trên lưng cô không an phận mà di chuyển khắp nơi, dịu dàng và mạnh mẽ. Cô cảm thấy tay anh di chuyển lên phía trên, cô muốn thét lên, muốn giãy dụa nhưng bị cơ thể anh đè chặt lại.

Bàn tay kia rốt cục đến trước ngực cô, vẽ vòng tròn lên ngực cô, bên trong áo len dệt kim màu đen của cô là một chiếc áo sơ mi trắng, lúc này nó đã không còn chỉnh tề, ngón cái của anh xuyên qua khe hở giữa hai nút áo sơ mi, nhẹ nhàng phủ trên làn da của cô, sau đó phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ…

Thình lình, cô giống như bị điện giật đẩy cơ thể anh ra, đầu gối hướng đến bụng anh, theo bản năng anh nới lỏng buông tay, cô thừa dịp có khoảng trống mà ra sức trở mình xuống giường.

Ngọn đèn trong phòng mờ mịt, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể cảm giác được anh duỗi tay muốn bắt lấy cô, vì thế cô vội vàng cúi người né qua, rồi đứng lên cầm áo khoác, cô lảo đảo mở cửa đi ra ngoài.

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, cả hành lang không có một bóng người, phòng cô sát vách phòng anh, cô bối rối lấy thẻ ra mở cửa, cô cà thẻ sai phương hướng, vì thế lấy ra lần nữa, lật mặt kia lên rồi cà lại.

Đèn xanh trước cửa sáng lên, cô chạy ào vào phòng, trở tay đóng cửa lại, lồng ngực cô không ngừng phập phồng.

Cô xoay người khoá cửa phòng, đi vào phòng tắm, mở ra vòi nước lạnh tạt vào mặt mình. Khi đó cô không khỏi suy nghĩ, cho dù đứng đắn như Hạng Phong, sau khi uống rượu cũng vẫn là một gã sắc lang…

Sáng hôm sau cô ăn sáng ở nhà ăn, Hạng Phong xoa tóc ngồi đối diện với cô: “Hôm qua tôi uống đến mấy giờ?”

“…” Cô hạ ánh mắt, ăn trứng tráng mà đầu bếp vừa rán xong.

“Sau đó là cô đưa tôi trở về à?” Anh vẫn còn xoa huyệt thái dương.

“…” Cô cầm ly nước chanh, uống một hớp.

“Tôi không nôn ra chứ?”

“…” Cô lấy bơ trét lên bánh mì, ăn vào một miếng to.

“?” Hạng Phong rốt cục nhận ra sự khác thường của cô, anh khó hiểu cho nên nhìn chằm chằm vào cô.

“…” Cô dùng khăn giấy lau khoé miệng, không nói lời nào mà đứng dậy rời đi.

Ngày đó trên xe buýt quay về Thượng Hải, bọn họ vẫn ngồi cùng nhau, cô phớt lờ anh, hoặc là chính xác hơn, hai tuần sau đó cô không để ý tới anh. Đến mức về sau bọn họ “hoà thuận” như thế nào, cô đã không nhớ rõ, bởi vì chuyện này cô cũng là vừa mới nhớ tới.

“Này! Này!”

Lương Kiến Phi khôi phục lại tinh thần, Hạng Phong đang nhíu mày nhìn cô.

“?”

“Vừa rồi tôi nói em có ghi lại không?”

Cô ngoảnh đầu nhìn màn hình máy tính, trên kia quả thực ghi lại một ít lời văn, nhưng cô lại không có ấn tượng với những lời văn này.

“Chúng ta ăn trưa trước đi.” Hạng Phong lạnh lùng nói.

Tiệm vằn thắn ở chỗ rẽ dưới lầu vẫn cũ như vậy, nhưng ông chủ không có ý muốn sửa chữa chút nào, cái bàn, cái ghế đều có thể lung lay ra tiếng, như là bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, điều may mắn duy nhất chính là, đồ ăn vẫn không thay đổi, hương vị ngon miệng trước sau như một.

“Giám đốc nói, qua năm mới anh nên chuẩn bị sách mới…” Lương Kiến Phi thừa dịp trong lúc thêm gia vị.

“… Đừng mở miệng ngậm miệng đều là công việc.” Hạng Phong không kiên nhẫn mà nhíu mày.

“Gần đây anh hình như trở nên tiêu cực.” Cô mím môi, dùng thìa bỏ một chút dấm chua vào trong nước lèo.

“Em thử xem có người cứ lải nhải dài dòng những việc này bên tai.” Anh dùng tay trái ăn cơm, bộ dáng cũng không có gì bất tiện

“Tôi nghĩ anh sớm đã thành thói quen, tôi thúc giục anh giao bản thảo cũng đã hai năm rồi…”

Anh nhướng mày: “Khoan nhượng không hề đại diện cho thói quen.”

“Vậy khoan nhượng hai năm để làm chi mà không tiếp tục khoan nhượng nữa.”

Anh lườm cô: “Bởi vì tôi không muốn nhịn.”

Cô nhún vai, quyết định chiến đấu với bát vằn thắn nóng hổi trước.

“Em không cảm thấy mệt sao?” Anh hỏi.

“Công việc.” Giọng nói cô không rõ.

“Ừ.”

“Tôi quen rồi.”

“… Trước khi em ly hôn, trong cuộc sống tất cả đều là công việc sao?”

Cô dừng lại động tác nhai nuốt, do dự nhìn anh: “Không phải…”

“…”

“… Đương nhiên cũng bao gồm những thứ khác.”

“Ví dụ như?”

“Anh hỏi việc này để làm chi?”

Anh bĩu môi, thái độ ngạo mạn: “Không có gì, chỉ là muốn biết em không phải luôn nhàm chán như vậy.”

Cô cúi đầu tiếp tục ăn vằn thắn, nghĩ thầm, dường như người không thú vị phải là anh mới đúng chứ!

Hai người lại lặng lẽ ăn trong chốc lát, Hạng Phong đột nhiên hỏi: “Công ty các người năm nay tổ chức tiệc ở đâu?”

“?” Trong lòng cô rùng mình.

“Không có gì,” anh nhìn cô, không hề có chút khác thường, “… Cảm thấy tiệc năm ngoái khá tốt.”

“…” Cho nên, năm nay anh còn muốn tham dự?

Hay là tha cô đi!

“Vậy nếu năm nay anh nhất định phải biểu diễn tiết mục anh còn đến không?” Kiến Phi cố ý hỏi.

“Đến.” Anh thấp giọng trả lời.

“Anh sẽ biểu diễn tiết mục?” Cô không tin.

“Rất nhiều,” vẻ mặt Hạng Phong bình tĩnh, “Phóng phi tiêu vào quả táo, biến người sống lại, cưa điện kinh hồn… Đều có thể.”

“Thật hay giả!” Lương Kiến Phi cười rộ lên, “Chiều nay tôi liền gọi cho bộ hành chính đăng ký giúp anh. Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần điền vào đơn đăng ký là được.”

“À, vậy em tiện thể điền luôn tên mình vào.”

“Tại sao?” Cô kinh ngạc.

“Bởi vì tôi cần trợ thủ khi biểu diễn.”

“… Trợ thủ làm những gì?”

Anh tươi cười khả ái, ánh mắt giống như ánh trăng uốn cong:

“Rất đơn giản, chính là đặt quả táo lên đầu, chui vào trong thùng sẽ bị cưa thành mấy khối mà thôi.”

“…”

【 hai người không giống nhau, thậm chí hoàn toàn trái ngược quyết định cùng nhau sống qua quãng đời còn lại, đây là một việc mạo hiểm cỡ nào? Thế mà rất nhiều người trước khi quyết định làm như vậy, chưa từng nghĩ tới khó khăn trong đó, chúng ta chỉ có thể dựa vào tình yêu để kết hôn, nhưng không thể dựa vào tình yêu để duy trì hôn nhân

Mỗi một đoạn tình yêu chỉ có hai người, chính là “bạn” và “tôi”. Tình yêu tách biệt chúng ta với những người khác, chúng ta có thế giới của mình, có lẽ chúng ta hy vọng vĩnh viễn ở trong thế giới nho nhỏ này, không muốn thoát khỏi.

Mỗi một đoạn hôn nhân không chỉ có hai người, ngoại trừ “bạn” và “tôi”, còn có rất nhiều người khác. Hôn nhân khiến chúng ta hoà hợp vào trong thế giới của bọn họ, có lẽ chúng ta không thích thế giới của bọn họ, nhưng chúng ta không thể trốn thoát.

Cho nên, tình yêu và hôn nhân cũng là quá trình của một loại phục tùng và bị phục tùng.

Nếu bạn không yêu tôi, đừng thử phục tùng tôi, bởi vì bạn không gánh nổi loại trách nhiệm này. Nhưng mà nếu bạn yêu tôi…

Như vậy, tôi không ngại bị bạn phục tùng.

Alpha】

“Tôi đau nửa đầu…” Lương Kiến Phi ngã trên sô pha trong phòng khách nhà Hạng Phong, cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên có ý nghĩ không muốn làm việc.

Hạng Phong không để ý tới cô, lập tức đi vào phòng tắm. Một lúc sau, anh đi tới, đặt cái gì đó trên trán cô.

Cô mở to mắt —— là một chiếc khăn mặt nóng hổi.

“Chính em đã nói,” anh chậm rãi mở miệng, “Như vậy sẽ giúp tuần hoàn máu, rất có hiệu quả với chứng đau nửa đầu.”

“…” Vẻ mặt của cô đóng băng, ngay cả đôi mắt cũng không chớp, chỉ kinh ngạc nhìn anh.

Anh nhún vai, phớt lờ cô, rồi đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy đồ.

“Vậy, nói như thế…” Lương Kiến Phi cảm thấy tất cả máu trong cơ thể mình đều dồn lên não, “Anh nhớ rõ tối hôm đó…?”

Hạng Phong đổ sữa vào trong nồi, anh mở công tắc hẹn giờ của lò vi ba rồi đặt nồi sữa lên, sau đó anh quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nói:

“Thế nào, em nghĩ rằng tôi say rượu sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui