Nhật ký A - B

【12.21 lý thuyết về hạnh phúc
Có khi sẽ xuất hiện tình huống như thế này: bạn chỉ mua hoa quả tại một cửa hàng trái cây nhất định, hơn nữa không biết vì sao luôn cho rằng cửa hàng này là tốt nhất, nhưng bỗng nhiên có một ngày, một cửa hàng trái cây khác tung ra quảng cáo mua một thùng táo sẽ tặng một chai nước trái cây, bạn liền không chút do dự mà tới ngay cửa hàng kia, kết quả là bạn mua một thùng táo mà không biết bao giờ mới có thể ăn xong, đồng thời nước trái cây lại là vị dứa mà bạn ghét nhất. Bên cạnh đó còn bao gồm cả kem đánh răng, nước hoa, tạp chí, thậm chí là băng vệ sinh.
Đương nhiên, cũng có thể xuất hiện một loại tình huống: ngay từ đầu bạn đã ghét vị dứa, một hôm nào đó bạn tình cờ nhìn thấy trong cửa hàng chuyên bán trái cây lại bày ra những tượng cậu bé bằng vải nhung rất đáng yêu, vì muốn những bức tượng nhỏ xinh đó mà bạn mua mấy bình nước trái cây, về nhà lại nhủ thầm trong lòng dù sao cũng đã mua nếu không dùng thì thật lãng phí, cho nên bạn kiên trì uống hết, cuối cùng lại phát hiện ra vị dứa không khó uống như trong tưởng tượng của mình, thậm chí còn thích vị này…
Tôi nghĩ những hiện tượng kì diệu trên đây là muốn nói để mọi người rõ: con người trong lúc vui vẻ có thể thay đổi thói quen của mình, quảng cáo để thúc đẩy tiêu thụ cũng được, những tượng nhung cũng được, điều đó có thể làm cho người ta sinh ra tâm tình sung sướng, khiến bản năng của con người có cảm giác đạt tới mức hạnh phúc, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản trạng thái của anh ta (cô ta) phát triển.
Điều này được gọi là “Lý thuyết về hạnh phúc”, một loại… nguyên lý chứa nhiều yếu tố rất thú vị. Hơn nữa nguyên lý này có thể giải thích được nhiều hiện tượng, ví dụ như - ngoại tình.
Alpha】
Sáng thứ hai, Lương Kiến Phi mất rất nhiều sức lực mới có thể đi ra khỏi ổ chăn ấm áp, đầu cô vẫn hơi đau, nhưng so với sáng hôm qua đã tốt hơn rất nhiều… Nghĩ đến đây, đầu của cô lại bắt đầu đau âm ỷ.
Lúc gọi điện thoại quấy rầy Hạng Phong cô đã uống say đến chuếnh choáng - a, đúng vậy, là quấy rầy, đích thực là quấy rầy mà!
Tách cà phê do Vịnh Thiến pha đang ở trên bàn làm việc tỏa ra làn khói nghi ngút, Kiến Phi ngẩn người, suy nghĩ không thể khống chế trở về hai ngày trước.
Nếu câu nói “Trì Thiếu Vũ đã trở lại” của Lâm Bảo Thục làm cô kinh ngạc, thì lúc người thật đứng trước mặt cô, ngoài kinh ngạc ra trong lòng cô còn dấy lên cảm giác khủng hoảng.
Anh ta vẫn còn nụ cười mê người kia, dùng một loại giọng điệu khiến cho người khác không thể chống cự nói: “Em có rảnh không, chúng ta cùng đi dùng cơm?”
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt, vì lúc ấy cô mặc áo ngủ cực kì lôi thôi, cũng chưa đánh răng chứ đừng nói rửa mặt, tóc tai vô cùng bù xù… Nhưng câu cự tuyệt còn chưa kịp nói ra, Trì Thiếu Vũ đã tự mình quyết định, nói:
“Anh chờ em dưới lầu, cho em nửa tiếng.”
Nói xong anh ta nghênh ngang bước đi, không thấy mặt cô vẫn lưu lại cảm giác kinh ngạc…
Nói thật, anh ta đối với phụ nữ nào cũng giống nhau.
Cuối cùng nửa giờ sau cô vẫn đi xuống lầu. Anh ta rất hiểu thói quen của cô, cho nên có thể tính toán thời gian chuẩn xác.
Anh ta đã đổi xe, không phải chiếc xe màu đỏ phô trương, mà là một chiếc màu đen khiêm tốn - cũng giống như màu xe của Hạng Phong.
Cô giật mình, tại sao là Hạng Phong?
“Lên đi.” Trì Thiếu Vũ từ ghế lái nhoài người mở cửa xe cho cô.
Cô ngồi lên, đã sớm chuẩn bị tư tưởng nên bình tĩnh nói: “Đi đâu?”
Anh ta quay đầu sang mỉm cười với cô, sau đó không nói lời nào mà xuất phát. Lúc này cô mới có thời gian cẩn thận đánh giá anh ta, anh ta đen hơn, để ý kĩ thì tóc cắt ngắn hơn, hình dáng thân thể không có gì thay đổi nhưng đường nét trên mặt trở nên ôn hoà hơn.
Cô và Trì Thiếu Vũ quen biết nhau từ mười sáu năm trước, sau khi tốt nghiệp trung học họ mến nhau, tốt nghiệp đại học được một năm thì họ kết hôn. Mọi chuyện xảy ra như lẽ tự nhiên, xét về vẻ bề ngoài, gia thế, học lực đều ngang nhau, họ tìm được ước mơ của mình ở đối phương, vì thế quyết định chung sống cùng nhau.
Anh ta rất khôi ngô tuấn tú, cô ít dùng từ này đề hình dung người nào, nhưng nếu đó là anh ta thì cô sẵn lòng dùng từ này miêu tả. Dáng người anh ta chuẩn, lại thích vận động, khi còn đi học, mỗi lần anh ta đánh bóng rổ đều có rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ; anh ta cũng chăm chỉ hiếu học, thành tích tuy không thể nói là đứng đầu nhưng cũng coi là xuất sắc, quan trọng là, khi anh ta muốn làm chuyện gì thì đều dốc hết sức lực thực hiện, ví dụ như anh ta nói sau khi lớn lên sẽ lái máy bay đưa người mình thích về nhà, sau đó anh ta thật sự trở thành phi công; anh ta cũng có thể nói là một người chồng lãng mạn, luôn săn sóc, nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Đúng vậy, lúc đó với cô mà nói, Trì Thiếu Vũ là một người đàn ông hoàn mỹ, cô không thể kiềm chế mà yêu anh ta sâu sắc, cho đến khoảnh khắc đó, thế giới trước mắt cô sụp đổ hoàn toàn.
Một người hoàn mỹ, nếu không thể duy trì sự chung thủy, như vậy không nên coi anh ta là bất cứ thứ gì cả - kể cả không khí đi chăng nữa.
Cho nên nói việc gì cũng có tính hai mặt, khi cô cho rằng anh ta là người không có khuyết điểm, có rất nhiều người phụ nữ khác cũng nghĩ như thế, lúc cô si mê anh ta, cũng có rất nhiều phụ nữ khác vì anh ta mà mê mẩn, mà anh ta chưa từng cự tuyệt những người phụ nữ này - sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Với anh ta mà nói, cô chính là cửa hàng bán trái cây ban đầu hay ghé mua, không có gì không tốt, nhưng mà khi những cảm xúc mới mẻ đã trôi qua, sẽ muốn đi cửa hàng khác xem thôi.
Cô đã thử tha thứ cho anh ta rất nhiều lần. Nhưng cuối cùng không thành công.

Lúc cô quyết định ly hôn, mẹ cô khóc, cô biết bà không phải vì cô được giải thoát mà là lo lắng đến đoạn đường sau này của cô. Một người phụ nữ 26 tuổi, đã từng ly hôn, đoạn đường tiếp theo nên đi như thế nào?
Nhưng cô không hề chần chừ, không hề lo lắng nhiều như vậy, cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải kiên trì giữ lại niềm tin của chính mình, trung thành với lòng mình.
Anh ta nói anh ta không muốn ly hôn, vẫn còn yêu cô, nhưng anh ta cũng không dây dưa lâu. Bởi vì anh ta biết một khi cô hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Vì thế họ chọn lấy phương thức hòa bình để kết thúc đoạn hôn nhân này. Nhưng chỉ có hôn nhân chấm dứt sao?
Sau khi ly hôn, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn rời khỏi thành phố, cô chuyển tới chi nhánh khác của công ty, anh ta thì đi huấn luyện phi công ở Đức, từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Vì vậy, khi anh ta xuất hiện trước mặt cô, cô không biết phải làm sao, giống như một loại ăn ý nào đó, một loại cân bằng nào đó bị phá vỡ.
Anh ta chở cô đến nhà hàng trước kia họ thường xuyên đến, tiệm ăn đã hoàn toàn thay đổi cách trang trí, nhìn qua không thể nhận ra hình dạng lúc ban đầu, nhân viên phục vụ mặc đồng phục mới tinh, mỉm cười với bọn họ, gật đầu chào hỏi. Bọn họ chọn vị trí cạnh cửa sổ, Kiến Phi cảm thấy hơi lo lắng, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm ình trông tự nhiên một chút.
“Vẫn chọn đồ ăn như cũ chứ?” Trì Thiếu Vũ cầm thực đơn, hỏi ý cô.
“Tùy anh.” Kỳ thật cô ăn không vào.
“Tùy anh?” Anh ta nhướng lông mày, giống như đang nói “Điểm này thật không giống em.”
Nhưng cô không để ý, đem vấn đề nan giải giao cho anh ta còn mình thì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Một lát sau, cô nghe thấy anh ta gọi tên mình nên quay đầu nhìn.
“Gần đây em… sống tốt không?”
Cô nhíu mày, sau đó hậm hực cười rộ lên. Đây là một vấn đề rất khó có thể trả lời, tốt hay không tốt, dù trả lời thế nào cũng không phải là đáp án tốt nhất.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Cho nên cô không trả lời, trực tiếp hỏi ngược lại anh ta.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Trì Thiếu Vũ lộ ra nụ cười khổ, khóe mắt dường như đã xuất hiện nếp nhăn không quá rõ ràng, đương nhiên điểm này chẳng tổn hại gì đến sức hấp dẫn của anh ta: “Anh nghĩ sau bốn năm, em sẽ không còn hận anh như trước.”
Lương Kiến Phi nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói: “Dù anh tin hay không, tôi không hận anh, tôi không phải loại người nếu không còn yêu nhau nữa thì quay ra hận nhau.”
“…” Lời Kiến Phi vừa nói thiên về phía Trì Thiếu Vũ nhưng anh ta chẳng nói ra lời.
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì,” anh ta vẫn mỉm cười, “Chỉ là… muốn nhìn thấy em, xem em có thay đổi gì không.”
“À, đương nhiên là có,” cô hơi nhếch khóe môi, hơi có ý tự giễu mà trả lời, “Làn da đen hơn, ánh mắt tối tăm hơn, trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, dáng người cũng không còn đẹp như trước kia, thậm chí cả chức năng của ruột dạ dày cũng bắt đầu thoái hóa…”
Anh ta kinh ngạc bật cười: “Em vẫn luôn thẳng thắn như vậy.”
“Ừ,” cô gật đầu, “Điểm ấy chỉ sợ không bao giờ thay đổi.”
“Như vậy…Em…”
“?”
“Em có bạn trai chưa…” Vẻ phong lưu phóng khoáng của anh ta bỗng nhiên biến mất, như cậu bé đang chờ đợi điểm số của bài thi.
Lương Kiến Phi chần chừ một lúc, rốt cục vẫn thành thật trả lời: “Không có.”
“Ồ…” Anh ta nhẹ nhàng thở ra.
“…”
“Em có hay về thăm ba mẹ không?”

Lúc anh ta nói hai chữ “ba mẹ”, cô bỗng nhiên có một loại ảo giác, giống như bây giờ họ vẫn là một đôi vợ chồng, chưa từng chia lìa.
“Ừm,” cô hạ ánh mắt, “Tôi đã có chút…không quen với việc nghe mẹ tôi lải nhải.”
Anh ta cười rộ lên như là rất hiểu ý cô, rồi lại không nói thêm gì nữa.
Cô mím môi, toàn tâm toàn ý chờ đợi đồ ăn.
“Em không muốn hỏi tình hình bây giờ của anh sao?” Anh ta nhìn cô, bỗng nhiên nói.
Kiến Phi lắc đầu: “Tôi cảm thấy chúng ta tốt nhất làm một đôi ‘người quen xa lạ’.”
Trong mắt anh ta dấy lên một tia bi thương, nhưng mà vô cùng ngắn ngủi đến nỗi cô hoài nghi rằng mình đã nhìn nhầm.
Anh ta gãi đầu, cười khổ nói: “Anh có nên lý giải rằng, tuy em không hận anh nhưng cũng không tha thứ cho anh?”
“…Có thể.”
“Như vậy,” anh ta nhìn vào mắt cô, mang theo một sức quyến rũ đặc biệt, “Anh cũng có thể lý giải rằng vì em ‘không tha thứ’ cho anh nên em vẫn chưa quên anh?”
Cô suýt nữa thốt ra “có thể”, nhưng cô lại ương ngạnh nhịn xuống.
“Nếu anh quay về tìm tôi chỉ là để nói mấy lời nhàm chán đó, thì tôi phải đi về.”
Nói xong, cô đứng dậy định đi, nhưng anh ta nhanh chóng bắt được cổ tay cô.
“Được rồi, anh cam đoan không nói lung tung nữa, được không?”
Anh ta nhìn cô, trong ánh mắt có ý khẩn cầu làm cô mềm lòng.
Ăn bữa cơm này thực sự vất vả, trong thời gian còn lại, cô hầu như không nghe được Trì Thiếu Vũ nói cái gì. Cô chỉ là không thể khống chế lòng mình hồi tưởng lại vấn đề anh ta vừa nói hết lần này tới lần khác, nhưng cũng không dám trả lời.
Ăn cơm xong, anh ta đưa cô trở về, hai người chia tay ở dưới lầu nhà cô.
“Này,” Trì Thiếu Vũ nhìn cô, thật cẩn thận nói “Về sau chúng ta còn có thể giống như hôm nay cùng nhau ăn cơm không?”
“Ừm…” Cô hàm hồ trả lời, hoặc căn bản chính là trả lời cho có lệ, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi, nếu ở đây thêm chắc cô trở nên ngốc nghếch mất.
Về đến nhà, cô cuộn mình trên ghế sô pha, cứ cách một lúc lại ấn điều khiển ti vi, cho đến khi cao hứng muốn uống rượu.Vì thể cô lục tung căn nhà, rốt cục cũng phát hiện ra một chai rượu nho chưa mở ở góc tủ bếp, mất một lúc mới mở được nắp chai, vì vậy cô cho phép mình uống nhiều một chút.
Kỳ thật cô sợ hãi, cực kì sợ hãi, một ý tưởng đáng ghét mà dại dột xuất hiện trong đầu cô, không thể nào xua đi được.
Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên nghĩ đến một người, cô muốn gọi điện thoại cho người kia, để anh mắng ình tỉnh táo lại….
Cuối cùng, cô thực sự làm vậy, người kia chính là Hạng Phong. Sáng hôm sau khi cô mở to mắt nhìn điểm ố vàng trên trần nhà, nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc ảo não dần dần bao phủ cô -
A! Vì sao lại là Hạng Phong?!
Giờ phút này, ngồi trong văn phòng, tay cầm tách cà phê nóng hổi, nhưng tâm tình của cô vẫn không thể tốt hơn được. Trên bàn làm việc có một quyển tạp chí, trên đó có dán tờ giấy nhớ màu vàng, là chữ viết rất đẹp của Vịnh Thiến, liếc mắt có thể thấy rõ: chủ nhiệm, đây là bản mẫu do Lý chủ biên đưa tới, nói là cho chị tham khảo.
Cô giật tờ giấy ra, một loạt chữ rất to đập vào tầm mắt nhưng cô cái gì cũng không nhìn thấy được, chỉ nhìn đến hai chữ “Hạng Phong”.

“Ôi…” Cô thống khổ lấy tay che mặt ai oán kêu một tiếng, tâm tình rơi xuống đáy cốc.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng làm việc của cô, do cửa không đóng nên cô vừa ngước đầu nên đã nhìn thấy Lý Vi đứng ở cửa.
“Bản mẫu thế nào?”
“À…được.” Lương Kiến Phi rủ đôi mắt xuống, cô cảm thấy như lời nói của mình đang nịnh nọt cấp trên.
“Khi nào xem xong phiền cô chuyển tới cho Hạng Phong, thứ tư tuần sau có thể xuất bản.”
“Được…” Sau hai giây đầu tiên giữ vẻ mặt buồn rầu, Kiến Phi mấp máy môi, lộ ra nụ cười nhìn qua hơi ngượng ngùng.
Lý Vi xoay người định bước đi, nhưng bỗng nhiên quay lại nhìn cô, mặt không hề thay đổi hỏi: “Bản thảo kỳ tiếp theo khi nào mới có thể nhận? Chu kỳ chế tác tạp chí rất ngắn, vì anh ta là tác giả lớn nên tôi mới bằng lòng đáp ứng nhận bản thảo theo từng kỳ.”
Lương Kiến Phi nhíu mày, cô rất muốn nói: tôi cũng không phải là biên tập của tạp chí, nếu muốn thì tự cô đi giục bản thảo đi!
Nhưng cô vẫn nhịn xuống, chỉ bình thản trả lời: “Tôi biết rồi.”
Trên khuôn mặt “núi băng” của Lý Vi xuất hiện tia nghi hoặc - hay có thể nói là thái độ hoài nghi, chẳng qua cô ta không biểu lộ thái độ này ra, nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn” rồi xoay người bước đi.
Lương Kiến Phi ngồi ngây ngốc trên ghế trong chốc lát, bỗng nhiên cô lấy quyển tạp chí che mặt, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ:
“Ông trời ơi… tha cho tôi đi!”
Tối hôm nay, Kiến Phi về nhà một mình, yên lặng ăn mì gói xong cô bỗng nhiên không muốn làm bất cứ việc gì, thầm nghĩ tìm người bạn tốt nào đó tâm sự. Cô rút di động ra, chọn vài dãy số rồi ấn từng cái, nhưng bạn thân của cô hoặc là tăng ca, hoặc là bận nấu bữa tối, thậm chí có người còn đang luống cuống tay chân giúp con tắm rửa. Cô hơi nhụt chí, phụ nữ độc thân ba mươi tuổi, ngay cả tìm một người bạn thân nói chuyện cũng không thể tìm thấy sao? Nhưng cô không trách móc bạn mình, một khi đã kết hôn, hơn nữa có con, tinh thần và thể lực sẽ trở nên rất có hạn. Tìm bạn bè để nói chuyện phiếm đã sớm bị xếp vào vị trí cuối cùng.
Cô tìm kiếm danh bạ điện thoại một hồi, mới bất đắc dĩ nhớ tới một dãy số.
“Alô?” Điện thoại của Thang Dĩnh hiếm khi không có nhạc nền.
“Chị đang làm gì vậy?”
“Đọc sách, ngây người, tóm lại rất nhàm chán.”
Lương Kiến Phi lập tức ngồi thẳng lên, tựa như phát hiện đồng loại người sao Hỏa ở trên địa cầu: “Em cũng vậy - ý em là, cũng rất nhàm chán.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc trong giây lát, tiếp theo là một tiếng thở dài thật dài: “Thật đáng buồn, chị thế mà suy bại đến mức… có hoàn cảnh giống em!”
“…”
“Nói đi, chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn tâm sự thôi.”
“Lương Kiến Phi, đừng gạt người, em không phải là người cảm tính như vậy, em tất nhiên muốn nói ra suy nghĩ của mình.”
Kiến Phi nâng lông mi, chuyện này cùng với việc cô có cảm tính hay không có liên quan tới nhau sao?
“…Được rồi,” Cô hạ quyết tâm, “Nhưng chị trăm ngàn lần không thể nói với mẹ chị, bằng không bác ấy nhất định sẽ nói ẹ em biết.”
“Ừ.” Đã có chuyện để buôn, Thang Dĩnh đáp ứng ngay không chút do dự.
Kiến Phi bắt đầu lưỡng lự không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn đem chuyện Trì Thiếu Vũ trở về và bọn họ cùng nhau đi ăn cơm nói cho chị họ, nhưng cô không kể tới cuộc điện thoại với Hạng Phong - bởi vì căn bản không cần thiết.
“Em muốn nói em lại động lòng với anh ta sao?” Thanh âm của Thang Dĩnh ở đầu bên kia nghe ra rất lạnh.
Kiến Phi không ngờ chị họ mình lại nói trúng trọng tâm như vậy, bỗng nhiên cô không biết tiếp tục thế nào, thậm chí không biết phải thừa nhận hay phủ nhận.
“Chị cảm thấy người té ngã hai lần ở cùng một chỗ rất ngu xuẩn, chẳng lẽ em quên mình đã chịu bao nhiêu tổn thương sao?”
“Không có…”
“Chị biết, anh ta rất quyến rũ, nói thật trước kia chị cũng rất thích anh ta, nhưng anh ta phản bội em, tổn thương em không phải một lần mà rất nhiều lần - Kiến Phi, vì sao em còn cố chấp như vậy?”

“Em không biết,” Kiến Phi hít sâu một hơi, “Có đôi khi em cảm thấy… anh ta đối với em mà nói giống như một giấc mộng.”
“?”
“Anh ta đại diện cho khoảng thời gian tốt đẹp nhất của em, sau khi ly hôn, khoảng thời gian tốt đẹp đó càng ngày càng cách xa em.”
“Vì sao?”
Cô cười khổ: “Vì sao? Đừng quên, tuy chúng ta đều là ‘hoàng kim thừa nữ’, nhưng em đã ly hôn một lần, còn chị vẫn là đối tượng theo đuổi của những người đàn ông, cho nên… em ít nhiều biết vị trí của mình.”
Cô nghĩ đến Thang Dĩnh sẽ cười đắc ý, có lẽ còn muốn an ủi cô vài câu mang tính tượng trưng, nhưng Thang Dĩnh không như vậy mà lấy giọng the thé nói: “Con mẹ nó, tất cả những điều này là ai nói với em hả?”
Cái này còn phải cần người khác nói với cô sao?
“Kiến Phi, chị em mình chẳng có gì khác nhau,” Thang Dĩnh nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung “Cùng lắm mà nói, bề ngoài của chị xinh đẹp hơn em, dáng người có thể khiến cho em thấy tức giận, cũng được nhiều đàn ông thích hơn.”
“...”
“Thất bại trong hôn nhân thì sao? Chẳng qua chỉ nói lên em bị một người đàn ông lừa gạt hoàn toàn, anh ta không thích hợp với em, anh ta không phải là người đàn ông em muốn, anh ta cũng không cho em được cuộc sống em muốn - chỉ thế thôi!”
“Nhưng mà…” Nhưng mà có bao nhiêu người thực sự nghĩ được như vậy?
“Em không cần phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào, rốt cuộc đây là cuộc sống của em hay của bọn họ? Nếu có người vì em đã từng ly hôn mà kỳ thị, em không cần kiêng dè cứ phun nước miếng vào hắn.”
“…” Điều này chỉ sợ cô chẳng bao giờ làm được.
“Vì vậy quên Trì Thiếu Vũ đi, anh ta không phải là giấc mộng đẹp, mà là ác mộng.”
Thang Dĩnh dùng những từ kịch liệt, hơn nữa có điểm cố chấp, nhưng Kiến Phi vẫn nhẹ giọng cười rộ lên, tự đáy lòng nói: “Cám ơn.”
“Đúng rồi,” Thang Dĩnh chuyển hướng câu chuyện, “Chỗ em có tất cả sách của Hạng Phong không?”
“…Trong tay em giờ chỉ có mấy quyển đã xuất bản.” Cô kinh ngạc, sao lại nhắc tới Hạng Phong rồi.
“À… Theo em, anh ta sẽ thích người phụ nữ như thế nào?”
Kiến Phi ngẩn người, không nói ra lời, vấn đề này thật sự làm khó cô.
“Em cũng không biết sao?”
“Em làm sao biết được chứ!”
“Được rồi…” Thang Dĩnh miễn cưỡng nhận câu trả lời này “Vậy lần sau em hỏi giúp chị nhé, hơn nữa phải lặng lẽ.”
“Điều này…quả thực quá khó.”
“Em giúp chị hỏi một chút thôi, xin em đấy.”
“Được, được rồi…” Kiến Phi biết nếu bây giờ không đáp ứng, người chị họ phiền toái này sẽ sử dụng mưu mẹo khiến cho cô phải “đi vào khuôn khổ”, so với tự mình chuốc lấy khổ không bằng xuống nước trước đáp ứng cho có lệ.
Hai chị em lại buôn chuyện trên trời dưới đất thêm một lúc nữa mới gác điện thoại.
Kiến Phi thu dọn bàn ăn sạch sẽ, sau đó pha một cốc trà bưởi, tựa mình trên ghế sô pha. Cô không thật sự muốn uống, chỉ là muốn ngửi mùi hương bưởi, cảm nhận hơi nóng bốc lên bồng bềnh trên mặt rất ấm áp.
Hạng Phong sẽ thích phụ nữ như thế nào?
Cái này thật là… vấn đề kì lạ. Mới đầu cô cảm thấy anh có thành kiến với phụ nữ, nhưng càng tìm hiểu, cô thừa nhận điều đó không thể gọi là thành kiến, chỉ có thể nói năng lực quan sát của anh rất sắc bén, cũng không thiên hẳn về hiểu biết phụ nữ. Nhưng anh không chán ghét phụ nữ, ngược lại, có chút sợ hãi phụ nữ, đối với họ kính nhi viễn chi.
Cho nên cô rất khó tưởng tượng anh sẽ yêu người nào hay nói cách khác, phụ nữ như thế nào mới có sức hấp dẫn với anh?
Nếu thực sự có một ngày như vậy, cô vẫn nói câu kia: “Người phụ nữ bất hạnh đó là ai vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận