“Nhưng đồng thời,” cảnh sát Hoàng gật đầu, khoé miệng mang theo nụ cười không thể nhìn thấy, “Còn có một loại khả năng thế này…”
“?”
“Hung thủ đích thực là người hiểu biết cuộc sống của người chết, nhưng hung thủ - xuất phát từ một loại nguyên nhân nào đó - không hề hiểu biết người chết.”
“Một loại nguyên nhân nào đó?”
“Đúng vậy, một loại nào đó.” Cảnh sát Hoàng lặp lại những lời này, “Ví dụ như nói, một người bạn gái mà người chết đã chia tay nhiều năm - về điểm này chúng tôi đã điều tra, ban nãy anh nói người chết trong quá khứ có kết giao với một người bạn gái rất lâu nhưng cuối cùng chia tay?”
“Đúng vậy.”
“Trên thực tế,” cảnh sát Hoàng nhún vai, “Chính là nữ giáo sư kia cử cô sinh viên đến giao đồ cho người chết, đương nhiên lúc đầu cô ta thừa nhận hai người đang kết giao, hoặc là chính xác hơn, thực ra bọn họ là tình cũ phục hợp.”
“…” Nguyễn Sĩ Văn kinh ngạc há hốc mồm, nói không ra lời.
“Hoặc là,” cảnh sát Hoàng tiếp tục suy luận của anh ta, “Hung thủ là thằng nhóc lưu manh gọi là Tôn gì đó - anh thực sự tin người chết viết cậu ta là nguyên mẫu trong sách sao?”
“… Tôi không biết.”
“Thực ra, tôi có chút tin tưởng. Có lẽ trước kia người chết vì để viết quyển sách kia thật tốt mà kết giao với ‘một loại’ người, họ Tôn chính là một trong số đó, vả lại bọn họ có thể rất quen thuộc, đương nhiên, mục đích của người chết làm vậy chỉ là vì sách của mình. Sau đó anh ta viết rất thành công, một khi hoàn thành điều kiện, anh ta chấm dứt ‘tình bạn’ với ‘người bạn’ này.”
Nguyễn Sĩ Văn lắc đầu: “Tôi không thừa nhận Tư Nguyên là người như thế.”
“Vậy được rồi,” cảnh sát Hoàng nhanh chóng buông tha sự đối kháng, anh ta nhấc chân, tay dập thuốc lá, sau đó lại châm một điếu, “Thế thì nói khả năng thứ ba.”
“?”
“Đó chính là… Hung thủ ra nước ngoài, bởi vì trước khi đi đã tranh cãi với người chết, vì vậy mấy năm qua bọn họ vẫn không liên lạc… cho đến gần đây.”
16.
“Anh nói là… tôi?”
“Đúng vậy, anh.” Cảnh sát Hoàng gật đầu.
Nguyễn Sĩ Văn biết rõ, bình thường có người nghe tố cáo thế này hẳn là nhảy dựng lòng đầy căm phẫn mà chửi ầm lên, nhưng anh không muốn làm như vậy. Ngược lại, anh lộ ra một nụ cười bình tĩnh, vứt thuốc lá trong gạt tàn thuốc, không nhanh không chậm nói: “Tại sao là tôi?”
“Đây chỉ là một loại giả thiết,” cảnh sát Hoàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, nhưng không có chút ý tứ thẩm vấn, “Tôi luôn luôn suy nghĩ, hung thủ vì sao hành hung giữa hai giờ rưỡi đến ba giờ rưỡi chứ? Ba giờ rưỡi bà Trần sẽ đến mà. Sau đó tôi nhận ra, việc này cũng không phải lỗi của hung thủ, bởi vì trong khẩu cung của bà Trần cho tôi biết một việc: bà ta vốn không phải đến vào ba giờ rưỡi, nhưng vì yêu cầu của người chủ bất đồng, thời gian bà ta đến chỗ người chết đã điều chỉnh từ nửa năm trước. Nói cách khác, hung thủ không dự đoán đến điểm này, cho rằng mình có đầy đủ thời gian để giải quyết tốt hậu quả. Hung thủ có thời gian lau đi vết máu trên đồ chặn giấy, lại đặt bộ đồ trà ở dưới lầu, tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?”
“?”
“Có hai loại khả năng, một là hung thủ hoàn thành tất cả việc nên làm, sau đó bình an vô sự mà rời khỏi; hoặc là khi hung thủ tiến hành được một nửa, thì bỗng nhiên nghe được dưới lầu có tiếng động, phát hiện là bà Trần đến, vì thế cần phải lập tức nghĩ cách rời khỏi.”
“Nghĩ cách gì? Bà Trần không phải ở dưới lầu sao?”
“Cửa sổ.”
Nguyễn Sĩ Văn nhún vai, đưa ra bộ dáng từ chối cho ý kiến.
“Còn nhớ bụi cây của vườn hoa ở dưới lầu không, một người đàn ông cao hơn 180 cm, nếu hai tay nắm bệ cửa sổ của phòng sách lầu hai, hơn nữa mượn sức của bụi cây dưới chân, muốn thoải mái thoát thân cũng không phải việc khó.”
“Giả thiết này rất sáng tạo.”
Cảnh sát Hoàng đối với tất cả sự ủng hộ dành cho anh ta dường như có thái độ vui vẻ nhận lấy: “Cám ơn. Vì thế chúng tôi còn đến bệ cửa sổ ở lầu hai thu thập dấu vân tay.”
“Kết quả thế nào?”
“Thật đáng tiếc,” vẻ mặt anh ta bất đắc dĩ, “Không thu hoạch được gì. Vào mùa đông thế này có người đeo bao tay đi lại khắp nơi là chuyện rất bình thường, hơn nữa đồ chặn giấy cũng được, bộ đồ trà cũng được, tất cả đều không xét nghiệm ra dấu vân tay.”
“Thế thì thật sự có chút đáng tiếc.”
“Nhưng mà tôi đoán được hung thủ - cũng chính là anh - tại sao phải về hiện trường.”
“?”
“Chính là bởi vì chữ ‘Tình’ kia.”
“… Có ý gì?” Nguyễn Sĩ Văn cố sức làm cho bản thân có vẻ vẫn duy trì sự bình tĩnh.
“Tôi nói rồi, chữ ‘Tình’ viết bằng máu giống như tình tiết trong tiểu thuyết, tuyệt đối không xảy ra trong cuộc sống thực tế. Vì vậy ngay từ đầu tôi đã cảm thấy, chỉ có tiểu thuyết gia như anh mới có thể nghĩ ra loại cách thức này để giá hoạ Chung Tình. Nhưng tôi lại lập tức xoá bỏ ý nghĩ này.”
“Vì sao?”
“Trực giác.” Cảnh sát Hoàng cười đến mức vui vẻ, “Không phải tiểu thuyết gia mới có trực giác, cảnh sát cũng có trực giác. Dùng một câu nhận xét về Chung Tình của anh ban nãy, tôi cho rằng nhìn trên toàn cục, anh cũng là một người không muốn mạo hiểm.”
“…”
“Tôi cảm thấy trên người anh có một loại cởi mở và giản dị của nhà văn, nhưng đồng thời lại có tính cách nhạy bén của tiểu thuyết trinh thám gia. Một vụ án giết người, manh mối để lại hiện trường càng bình thường, càng không chớp mắt, đồng thời lại càng nhiều phức tạp, lại càng mang đến khó khăn khi phá án, cho nên anh sẽ không làm chuyện như lưu lại chữ bằng máu. Ngược lại, tôi cho rằng, điều đó có thể do một vị nhà văn khác làm trong vụ án - cũng chính là bản thân người chết.”
“…” Nguyễn Sĩ Văn kéo ra một nụ cười, tiếp tục trầm mặc.
“Giả sử anh từ phòng bếp dưới lầu dọn xong đồ đạc rồi, có lẽ anh muốn chế tạo hiện trường có càng nhiều manh mối, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng vang dưới lầu, anh phát hiện bà Trần đến, vì thế anh quyết định nhanh chóng rời khỏi. Anh thừa dịp bà ta không chú ý, từ cửa sổ lầu hai leo xuống lầu một, nhưng mà ngay lúc anh đi ra ngoài, anh bỗng nhiên thấy được chữ bằng máu trên cạnh của cái ghế nhỏ kê chân kia, tôi đã nói, chữ bằng máu kia chỉ có thể nhìn thấy ở một góc độ nào đó, như Chung Tình và bà Trần đứng ở cạnh thi thể thì không nhìn thấy, mà tôi có thể khẳng định, từ cửa sổ bên ngoài có thể trông thấy. Vì vậy, sau khi anh rời khỏi, luôn mãi lo lắng, nên vẫn quyết định quay về hiện trường. Vì cái gì chứ?”
“…” Nguyễn Sĩ Văn ngoại trừ khuôn mặt không chút thay đổi thì không định bày ra bất cứ biểu tình nào khác.
“Có thể trái lại anh không chán ghét chị dâu của mình - cũng chính là Chung Tình - như vậy hay không,” cảnh sát Hoàng dừng một chút, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, “Thực ra anh thích cô ta.”
“…”
“À, đúng vậy, một người phụ nữ có vẻ hoàn mỹ, mọi người thường nghi ngờ cô ta có phải trước sau như một hay không? Có lẽ 90% mọi người không giống với bề ngoài hoàn mỹ của họ, nhưng Chung Tình có lẽ hoàn toàn thuộc loại 10% kia - hoặc là cô ta cũng không hoàn mỹ, nhưng anh thích cô ta - như vậy cô ta chính là hoàn mỹ.”
“Có bằng chứng không?” Sau khi trầm mặc một hồi lâu, lần đầu tiên Nguyễn Sĩ Văn hỏi lại.
“Không có, đương nhiên không có, một người đàn ông thích một người phụ nữ, làm sao có bằng chứng - cần bằng chứng thế nào?”
“… Như vậy tố cáo tôi là hung thủ dù sao vẫn cần bằng chứng chứ?”
“Việc này…” Cảnh sát Hoàng sờ mũi, “Đương nhiên là muốn.”
“Anh có không?” Anh nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt hung hăng.
Cảnh sát Hoàng đón nhận ánh mắt, dùng một loại giọng điệu vừa không khẳng định cũng không phủ định trả lời: “Tôi nghĩ, anh hẳn là biết, cho dù trong tiểu thuyết thường xuyên miêu tả ‘phạm tội hoàn mỹ’ gì đó, nhưng trên thực tế, điều đó không có khả năng. Tôi trước sau tin một câu: nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Nguyễn Sĩ Văn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, trước mắt hiện lên cảnh tượng của mình và Nguyễn Tư Nguyên thời niên thiếu cùng nhau chơi đùa trên nóc nhà. Bầu trời đặc biệt xanh thẳm, mây trắng như bông vải hơi mỏng trôi bồng bềnh phía trên, anh rất thích bầu trời như vậy, cho nên sau khi bầu trời tại thành phố này bắt đầu che kín bởi khói mù không tiêu tan, anh quyết định chuyển đến thành phố khác có bầu trời xanh thẳm.
Bọn họ chạy trốn trên nóc nhà, giả vờ chính mình là thủy thủ lang thang, có đôi khi thậm chí là hải tặc. Bọn họ thấy thành phố ở dưới chân là biển rộng của bọn họ, tuỳ ý rong ruổi ngao du. Vào lúc đó bọn họ là hai đứa trẻ vui vẻ không biết gì, chưa từng nghĩ đến thế giới của người trưởng thành đáng sợ cỡ nào…
“Còn nhớ chai rượu Riesling kia không?”
Thanh âm của cảnh sát Hoàng kéo lại suy nghĩ của Nguyễn Sĩ Văn, anh kinh ngạc gật đầu, như đang hỏi: “Sao thế?”
“Đó là rượu mà người chết rất thích, điểm này, anh hẳn là cũng biết chứ.”
“… Đúng vậy.”
Cảnh sát Hoàng cười khổ một chút: “Tôi như người lạc hậu, nghe được ‘rượu Riesling’ gì đó liền nhịn không được lên mạng tìm tòi một chút, hoá ra đây là một loại rượu nho trắng. Thử nghĩ một chút, lâu ngày gặp lại, anh lại đi xuất ngoại mấy năm mới trở về, hơn nữa anh và anh họ lúc trước đoạn tuyệt tình nghĩa vừa mới phục hồi, cho nên nói anh tới gặp anh ta, chắc là muốn mang quà đến - đừng nói với tôi mẹ anh làm vịt quay gì đó, tôi cho rằng anh chỉ là thuận miệng lấy cớ - tôi không biết vì sao anh để lại lời nhắn trong điện thoại, tôi tưởng anh vốn không định đến, nhưng sau đó bởi vì sự việc mà trở lại, anh mang quà đến, nhưng lúc anh đi lại không mang về.”
“Anh muốn nói chai rượu Riesling kia à?” Vẻ mặt của Nguyễn Sĩ Văn bình tĩnh.
“Đúng vậy.”
“Anh có thể chứng minh đó là do tôi mang đến sao?”
“…” Cả buổi chiều, lần đầu tiên cảnh sát Hoàng trầm mặc.
“Nếu không thể được thì anh không có khả năng chứng minh tôi đã đến hiện trường, vì thế anh cũng không thể chứng minh tôi là hung thủ.”
Cảnh sát Hoàng ngồi trên sô pha, lặng lẽ hút thuốc, cho đến khi hút xong mới chậm rãi nói: “Chai rượu này để trong phòng sách quả thực không có vân tay của anh, chúng tôi thậm chí không phát hiện ra bất cứ vân tay của người nào ở trên chai rượu - ngay cả vân tay của chính người chết cũng không có - mà bộ đồ trà đã rửa và lau khô sạch sẽ đặt tại phòng bếp dưới lầu cũng vậy.”
“…”
“Nhưng mà,” anh ta còn nói, “Ở trong tủ lạnh chúng tôi phát hiện một chai rượu Riesling khác chưa mở ra - trên đó - chúng tôi xét nghiệm ra vân tay của anh.”
“Không có khả năng đó!” Nguyễn Sĩ Văn bỗng nhiên đứng lên, trực giác nói với anh, cảnh sát đang sử dụng hai mưu kế thử hoặc là lừa gạt.
“Tại sao nói như vậy?” Cảnh sát Hoàng có đầy hứng thú mà hút điếu thuốc thứ ba.
“Không vì sao, chỉ là không thể nào.”
“Bởi vì anh đã lau toàn bộ dấu vân tay trên chai?”
“… Tôi nghĩ tôi không cần phải…trả lời vấn đề giả thiết của anh.”
“Đây không phải giả thiết, Nguyễn Sĩ Văn,” cảnh sát Hoàng lấy một bản văn kiện từ trên bàn làm việc đặt trên bàn trà ở trước mặt anh, “Đây là sự thật!”
“…” Anh không tính toán xem bản báo cáo kia, đồng thời cũng không dự định nói thêm chữ nào.
“Thông qua sự thật của chuyện này, tôi có giả thiết sau đây: vụ án xảy ra vào buổi chiều cùng ngày, anh mang theo một chai rượu ‘Riesling’ làm quà đến nhà Nguyễn Tư Nguyên, vì thế Nguyễn Tư Nguyên khui rượu, hai người uống với nhau. Trong lúc ấy, có lẽ hai người nổi lên tranh chấp hoặc là có mâu thuẫn, anh tiện tay dùng đồ chặn giấy nện trên đầu anh ta. Đợi đến khi anh gần rửa sạch hiện trường, bà Trần bỗng nhiên đến đó, vì thế anh vội vàng rời khỏi, nhưng anh không thể mang theo chai rượu cùng rời khỏi, vì thế anh lau sạch vân tay sẽ trên chai, sau đó từ cửa sổ đi ra ngoài. Trước khi đi anh nhìn thấy chữ bằng máu kia, vì thế… Cuối cùng anh lại trở về, giả vờ tạm thời thay đổi chủ ý, là bởi vì chuyện nực cười mẹ anh làm vịt quay.”
“…”
“Nhưng có một điểm sai lầm trong tính toán của anh.”
“?”
“Chai rượu mà Nguyễn Tư Nguyên khui ra không phải là của anh mang đến, mà là của anh ta.”
“…” Nguyễn Sĩ Văn há hốc mồm, ngã ngồi vào lưng ghế sô pha.
“Tôi hỏi Chung Tình, Chung Tình nói, chai rượu trong phòng sách đã mở ra, là rượu Riesling của năm nào đó mà người chết trân quý, còn chai kia trong tủ lạnh là của năm nay. Nói cách khác, anh giao chai rượu cho người chết, sau khi hai người quyết định cùng nhau uống, người chết lấy một chai từ trong tủ lạnh phòng bếp dưới lầu mà anh ta cho là rượu trân quý đáng giá để tiếp đãi khách, rồi đem chai rượu anh tặng bỏ vào tủ lạnh, sau đó anh ta cầm bình rượu và bộ đồ trà đi lên lầu…” Cảnh sát Hoàng nhíu mày, phun khói thuốc ra, “Nguyễn Sĩ Văn, anh có thể giải thích một chút, vì sao ở trong tủ lạnh của người chết, chúng tôi phát hiện một chai rượu nho trắng sản xuất năm nay có dấu vân tay của anh bên trên không?”
Trong văn phòng trở nên rất im lặng, trải qua một giả thiết lúc chiều, câu hỏi, trả lời, sau khi giải thích rõ, nơi này bỗng trở nên im lặng, giống như vào lúc này, không có ai ngồi trên sô pha hút thuốc, cũng không có ai kéo cong khoé miệng lộ ra nụ cười ấm áp.
“Anh có một điểm sai lầm rồi.” Nguyễn Sĩ Văn nói.
“?”
“Mẹ tôi quả thực làm vịt quay, bởi vì đó là món ăn mà Tư Nguyên thích nhất.”
“…” Cảnh sát Hoàng kinh ngạc nhìn anh, gãi đầu như là cảm thấy rất ảo não bởi vì suy đoán sai lầm này.
Nguyễn Sĩ Văn nhấc chân lên, ung dung kể rõ.
17.
Ngày đó tôi sở dĩ quyết định không đi là bởi vì sự chênh lệch thời gian. Trên đường từ sân bay về nhà, tôi cảm thấy mình thật không mở mắt ra được, vì thế tôi gọi đến nhà Tư Nguyên nói với anh ấy tôi không đến.”
“Như vậy cái gì thúc đẩy anh đi chứ? Thật là vịt quay sao?”
Nguyễn Sĩ Văn cười rộ lên, cười đến mức giống như một thiếu niên ngây thơ: “Không, không phải - nhưng đương nhiên, vịt quay cũng có thể mau chóng giao cho anh ấy, nhưng tôi đã quên chuyện này. Trên thực tế, tôi quyết định lập tức phải đi, bởi vì tôi phát hiện tủ lạnh của tôi trong thời gian ngắn không thể ướp lạnh.”
“Ướp lạnh?” Cảnh sát Hoàng không nhịn được mà ngắt lời anh.
“Đúng vậy,” Nguyễn Sĩ Văn gật đầu, “Rượu nho trắng phải ướp lạnh mới uống ngon. Khi tôi mua ở sân bay, cửa hàng cung cấp nước đá khô cho tôi có thể giữ lạnh hiệu quả trong mười tiếng. Tôi vốn muốn sau khi về nhà thì đặt trong tủ lạnh, nhưng sau khi về mới nhớ đã ba năm không ở đây, làm sao tủ lạnh vẫn còn hoạt động, muốn lạnh lại e rằng phải chờ lâu, vì thế tôi quyết định đến chỗ anh ấy trước.”
“Tính tình thuận tiện của tiểu thuyết trinh thám gia phát huy tác dụng?”
“Có lẽ là vậy.” Anh cười khổ tự giễu, “Sau đó tôi đi qua đấy, Tư Nguyên rất vui khi nhìn thấy tôi, tâm tình của tôi cũng tốt, tôi để anh ấy khui rượu, cùng nhau uống một chén, rồi anh ấy xuống phòng bếp dưới lầu.”
“Tại sao muốn dùng bộ đồ trà để uống rượu?”
“Tôi nghĩ việc này thuần tuý là một ý nghĩ đột phá của anh ấy, hoặc là…” Nguyễn Sĩ Văn bỗng nhiên loé lên một ý tưởng, “Hoặc là anh ấy vốn không muốn uống rượu, mà định mời tôi uống cà phê… bởi vì anh ấy biết tôi còn chênh lệch thời gian…”
“…”
Sĩ Văn cố nén tâm trạng khác thường bắt đầu trào dâng trong lồng ngực, tiếp tục nói: “Sau đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau.”
“Nói chuyện gì?”
“Bàn… về hôn nhân của anh ấy và Chung Tình.”
“Vì sao anh ta nói việc đó với anh?”
Sĩ Văn lắc đầu: “Lúc đầu tôi cũng thấy rất kỳ lạ, bởi vì một tháng trước anh ấy chủ động gọi điện thoại cho tôi, nói anh ấy đã suy nghĩ thông suốt, nói lúc ấy tôi phản đối hôn nhân của bọn họ là đúng. Vào chiều hôm đó, chúng tôi ngồi trong phòng sách của anh ấy, anh ấy nói… Anh ấy nhận ra cuộc hôn nhân với Chung Tình là sai lầm, bọn họ cũng không yêu nhau, bọn họ đều yêu người khác…”
“Sau đó thì sao?”
“Anh ấy nói anh ấy gặp lại người yêu cũ, anh ấy quyết định ly hôn với Chung Tình, sau đó…” Nguyễn Sĩ Văn hít một hơi thật sâu, “Tôi rất phẫn nộ, thừa dịp anh ấy xoay người, tôi cầm lấy đồ chặn giấy đập trên đầu anh ấy…”
Cảnh sát Hoàng kinh ngạc nhìn về thứ gì đó trên bàn làm việc, có lẽ chính là báo cáo khám nghiệm tử thi của người chết, hoặc là không phải gì cả, anh ta chỉ muốn đôi mắt mình nhìn chỗ khác ngoài Nguyễn Sĩ Văn.
“Chuyện sau đó, gần giống với giả thiết của anh… nhưng tôi làm sao cũng không chu đáo, khoảng thời gian khi tôi ở dưới lầu, anh ấy để lại một chữ tại chỗ đó…” Nguyễn Sĩ Văn dừng một chút mới nói, “Có thể cho tôi một điếu thuốc nữa không?”
“Đương nhiên.” Cảnh sát Hoàng đưa qua.
Hai người lặng lẽ hút thuốc, giống như mùi thuốc lá có thể dẫn họ đến chỗ mà họ muốn đi.
“Tại sao quay về?” Cảnh sát Hoàng hỏi, “Nếu anh không xuất hiện tại hiện trường, có lẽ bây giờ anh vẫn không xuất hiện trong tầm mắt của tôi.”
“… Anh không phải đã đoán rồi sao?” Câu trả lời này có vẻ hơi chua xót.
“Anh thật sự thích Chung Tình?”
Nguyễn Sĩ Văn gật đầu.
“Bắt đầu từ khi nào? Đi dự hội triển lãm của cô ta sao?”
“Không…” Anh nói, “Sớm hơn…”
Từ buổi vũ hội tại trường đại học, anh đã rơi vào trong đó…
Cảnh sát Hoàng như là ngượng ngùng mà sờ mũi, tiếp tục hỏi: “Như vậy, anh có nghĩ tới vì sao Nguyễn Tư Nguyên muốn viết chữ ‘Tình’ kia không?”
“…” Ánh mắt của Nguyễn Sĩ Văn rời rạc mà nhìn ngoài cửa sổ, qua thật lâu, mới nói, “Tôi nghĩ anh ấy biết tôi có cảm tình với Chung Tình, cho nên… Nếu cô ấy bị hoài nghi, tôi nhất định sẽ đứng ra… Đây là điều anh ấy muốn.”
“…”
“…”
“Có phải chỉ có dùng ý nghĩ đầy ác ý để giải thích Nguyễn Tư Nguyên, anh mới có thể sống dễ chịu một chút hay không?”
“?” Sĩ Văn quay đầu lại, nhìn người đàn ông đối diện thấp bé nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự chính trực.
“Anh có nghĩ tới, có lẽ Nguyễn Tư Nguyên làm như vậy là muốn giúp anh thoát khỏi tình nghi hay không… Mặc dù anh giết anh ta, nhưng anh là em họ duy nhất của anh ta, mà Chung Tình… chẳng qua là người vợ mà anh ta sắp ly hôn. Vì vậy trước khi chết, anh ta lựa chọn bảo vệ anh.”
“Có lẽ vậy,” khoé miệng Nguyễn Sĩ Văn hiện ra một nụ cười, “Có lẽ như lời anh nói… Tư Nguyên không hề cho là Chung Tình quan trọng cỡ nào đối với anh ấy…”
“…”
“Nhưng có lẽ, tôi cũng bởi vì một điểm đó nên vẫn không thể tha thứ cho anh ấy.”
18.
Một tháng sau, Nguyễn Sĩ Văn nhận được một bức thư, lúc giám ngục giao cho anh, anh đang đọc tiểu thuyết bán chạy của Tư Nguyên, là về một người đàn ông trẻ tuổi sống trong tầng lớp thấp nhất của xã hội làm sao trèo lên đỉnh cao của quyền lợi.
Anh liếc nhìn bức thư, nhịp tim không khỏi tăng nhanh - anh nhận ra, đó là chữ của Chung Tình. Anh có thể đoán được nội dung của bức thư, nó đối với anh mà nói là một loại tra tấn, nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy mình phải chịu sự khiển trách của cô, phải chịu loại tra tấn này, bởi vì anh phạm tội không thể tha thứ.
Anh nhờ ngọn đèn, mở bức thư ra, bên trong chỉ có tờ giấy được gấp lại ngay ngắn, loại ngay ngắn này đến mức hoàn mỹ, có thể so với bản thân Chung Tình.
Nguyễn Sĩ Văn:
Sau khi biết hành động của anh đối với Tư Nguyên, tôi rất thất vọng, vô cùng thất vọng.
Anh ấy quả thực đề ra ly hôn với tôi, tôi đồng ý. Không phải bởi vì anh ấy phản bội tôi, mà là anh ấy nhận ra tôi không thương anh ấy, mà anh ấy cũng không yêu tôi như trong tưởng tượng. Việc này rất ích kỷ, anh nhất định sẽ hỏi, vì sao muốn kết hôn với người không yêu?
Bởi vì tôi và anh ấy không chiếm được tình yêu mà mình mong muốn, cho nên xung động mà lựa chọn một người khác để nhận được sự ấm áp. Tư Nguyên như vậy, tôi cũng như thế.
Cho dù nói thế nào, tôi muốn nói với anh, tôi rất hối hận, hai lần đều quyết định sai lầm. Tôi cũng không kiên định như khi nhìn qua, một khi gặp phải cản trở, cuối cùng tôi theo bản năng bảo vệ chính mình, mà không phải thành thật đối diện bản thân.
Nguyễn Sĩ Văn, anh còn nhớ chúng ta quen biết lần đầu tiên tại buổi vũ hội ở trường đại học không? Trên thực tế, lúc ấy tôi đi qua là muốn mời anh nhảy đôi điệu thứ nhất trong cuộc đời của tôi.
Không biết, lời mời này, bây giờ còn kịp không?
Chung Tình
-Toàn văn hoàn-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...