Cuộc đời này, tại sao luôn luôn có người được sống hạnh phúc ?
Tại sao luôn luôn có người phải chịu đủ mọi loại đau khổ ?
Làm sao mới có thể bỏ mặc bóng đen của quá khứ, mà can đảm nắm lấy một tương lai tốt đẹp.
Tình yêu đối với tôi, đã từng là tất cả, và cũng đã từng không là gì cả.
Tôi yêu anh ấy, yêu điên cuồng, yêu đậm sâu.
Anh ấy có yêu tôi không ? Dĩ nhiên là có. Nhưng nhiều hay ít, tôi không bao giờ biết được.
Chúng tôi, đã từng vì một nỗi đau, mà buông tay nhau.
Chúng tôi, đã vì tuổi trẻ mà yêu thương nhau.
Chúng tôi làm tất cả, cũng chỉ vì hạnh phúc của nhau.
Nhưng ông trời, lại không vì chúng tôi, mà mang đến một kết thúc có hậu.
_____________
Một người nhà báo với mái tóc màu hạt dẻ, bộ âu phục chỉnh tề, đang chỉnh lại micro để chuẩn bị bắt đầu buổi phỏng vấn.
Một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt có chút đượm buồn, đang cẩn thận xem lại kịch bản trong ngày hôm nay.
Buổi phỏng vấn mà rất nhiều fan hâm mộ mong chờ đã bắt đầu.
"Chào Bảo Trân. Bạn có thể gửi lời chào đến khán giả tại trường quay và các khán giả đang xem qua màn hình ti vi không ?"
Trân khẽ mỉm cười, cô cúi chào.
"Chào mọi người. Tôi là ca sĩ Bảo Trân, rất vui khi được làm khách mời trong chương trình ngày hôm nay."
"Được rồi. Câu hỏi đầu tiên rất thú vị, và tôi chắc là các fan của bạn đều nóng lòng muốn biết được đáp án."
Bảo Trân gật đầu, cô đã sẵn sàng.
"Rất nhiều người thắc mắc rằng: Khi trình diễn live trên sân khấu, bạn luôn luôn ngồi bên piano, mà chưa từng đứng trên đôi chân của mình. Tại sao lại như vậy ạ ?"
Câu hỏi có chút đường đột, khiến Bảo Trân đơ ra. Nhưng với sự chuyên nghiệp vốn có của mình, cô đã lấy lại sự bình tĩnh như trước.
"Thật ra, để đưa được cảm xúc nhiều hơn vào bài hát, thì tôi nghĩ là ngồi bên piano sẽ hợp hơn. Một phần cũng là do chân tôi trước đây từng bị thương, nên không thể nào đứng một chỗ quá lâu trên sân khấu được."
Vết thương vốn tưởng đã lành lặn từ lâu, nhưng nó vẫn ngày một âm ỉ. Như nhắc nhớ cho cô về một quá khứ đầy ám ảnh và bi thương.
"Bị thương sao ? Tôi chưa từng nghe bạn nói tới điều này."
"Vâng. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Nhưng để lại khá nhiều di chứng. Mọi người cũng thấy tôi hay đi giày thay vì cao gót là vậy đó ạ."
Người nhà báo gật gù.
"Hóa ra là vậy. Câu hỏi tiếp theo đó là ở bài hát mới nhất của bạn. Nhiều người nói là bạn phải trải qua một mối tình sâu đậm, đau khổ mới có thể viết ra lời bài hát day dứt đến như thế. Không biết là, Trân đã từng yêu ai chưa ?"
Cô đã từng yêu ai chưa ?
7 năm rồi, mới có người hỏi cô.
Có, tôi đã từng yêu một người. Yêu rất nhiều, hơn cả chính bản thân mình.
"Dĩ nhiên là rồi ạ. Ai trong chúng ta chắc hẳn đều đã có vài mối tình khi tới độ tuổi này rồi."
"Người đó, bây giờ thế nào rồi ?"
Người đó ư ? Sống rất tốt. Tốt hơn cả cô nữa.
"Tôi cũng không rõ. Chắc đang sống hạnh phúc ở một nơi nào đó."
"Mối tình đó của bạn, chắc là đau thương lắm?"
Bảo Trân bật cười, cô vội xua tay.
"Không phải đâu ạ. Câu chuyện thực tế thì nó không đến mức bi tráng như vậy. Chỉ là khi tôi đặt bút viết, có quá nhiều cảm xúc nên mới thành ra như thế thôi."
Người nhà báo đẩy gọng kính lên, cẩn trọng cho câu hỏi tiếp theo.
"Sao lại chia tay ?"
Bảo Trân trầm mặc trong vài giây, sau đó nở nụ cười tươi.
"Tuổi trẻ...rất dễ mắc phải sai lầm. Tôi nghĩ chúng ta sẽ đều như vậy. Còn về lý do, tôi sẽ giữ cho riêng mình. Dù sao cũng chỉ là một cuộc tình đã qua, tôi cũng không còn nhớ về nó nữa."
Cô nói dối.
Suốt 7 năm qua, không có ngày nào là cô không nhớ về nó.
Mối tình ấy, nó dày vò cô trong đau đớn. Đêm đêm gặp ác mộng. Ngày ngày thì phải kiên cường.
Nếu như được quay lại từ đầu, cô sẽ lựa chọn ở bên người khác. Cô sẽ không yêu anh, bởi vì cô không muốn chịu sự tủi nhục nữa.
Buổi phỏng vấn kết thúc, Bảo Trân được quản lý đưa về.
"Em xem đi. Hình như Phong vừa gọi cho em đấy."
Người quản lý tên Hùng đưa cho Trân điện thoại của cô. Cô cầm lấy, ấn vào dãy số quen thuộc.
Bên đầu dây, một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Alo. Anh nghe đây."
"Nãy anh gọi cho em có việc gì không ? Vừa hay kết thúc buổi phỏng vấn, em qua chỗ anh luôn nhé ?"
Phong bỏ tập hồ sơ xuống bàn, mỉm cười.
"Không cần đâu. Anh xong công việc rồi. Anh qua đón em ngay đây."
"Vâng."
Bảo Trân cúp máy, cô quay sang nói với quản lý.
"Anh về trước đi. Tí anh Phong sẽ qua rước em."
"Được thôi. À, mai có buổi thu âm đấy, nhớ nghỉ ngơi cho sớm đi."
"Em biết rồi."
Quản lý Hùng lái xe ra về. Giờ chỉ còn lại một mình Bảo Trân, cô đi vòng vòng để giết thời gian.
Chợt bên đường, có đôi bạn học sinh đang rất vui vẻ.
"Này, cậu thấy hôm nay tớ ngầu không ? Trái cuối tớ đã dùng hết sức lực để đá vào khung thành đấy."
Cô bạn nữ đi kế bên cười tít mắt.
"Ừ ừ cậu ngầu. Mà tớ phải lo một phen rồi. Sau trận ngày hôm nay, chắc sẽ có nhiều fan nữ đến gặp câu lắm."
Cậu bạn trai hiểu ra vấn đề, nhanh chóng khoác vai người con gái của mình, như đánh dấu chủ quyền.
"Yên tâm. Cậu là bông hoa duy nhất mà tớ chọn giữa một rừng hoa, nên tớ sẽ không bỏ cậu đâu."
Cậu là bông hoa duy nhất.
Nghe thật là lãng mạn. Tiếc rằng, cô đã qua cái tuổi có thể đón nhận những lời nói tình cảm như thế rồi.
Những năm tháng trung học, cô cũng đã từng yêu một người con trai như thế, chỉ tiếc là không thể bên nhau tới cuối cùng.
"Em đợi anh có lâu không ?"
Một chiếc SUV bóng loáng đậu trước mặt Bảo Trân lúc nào không hay, kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
"Không lâu lắm."
"Lên xe đi. Anh đưa em đi ăn."
Chiếc xe phóng đi, biến mất khỏi màn đêm.
Một người đàn ông lạ mặt, khẽ khàng xé nát tấm hình người con gái xinh đẹp trong tay, khóe miệng khẽ cong lên.
_______________
"Buổi phỏng vấn hôm nay thế nào ?"
Phong bỏ dao nĩa xuống, khẽ chùi miệng. Bảo Trân nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi nói:
"Rất ổn. Lần này nhà báo khá có kinh nghiệm. Không hỏi ép như những lần trước."
Phong mỉm cười.
"Vậy sao ? Xem ra tâm trạng em hôm nay rất vui."
"Có sao ? Em vẫn luôn luôn vậy mà."
Đột nhiên, trong một lúc nào đấy, cô cảm nhận được một mùi hương quen thuộc. Cảm giác này rất lạ kì, có ai đó đang ở đây.
Một người nào đó, cô đã quen từ lâu.
Người đàn ông mặc bộ comple tối màu, được ủi phẳng phiu, khẽ tiến tới phía Bảo Trân.
Là anh. Cô không hề nhìn nhầm.
Hình bóng ấy, khuôn mặt ấy, cả nụ cười ấy. Cả đời này cô không bao giờ quên.
"Đã lâu không gặp."
Bảo Trân đặt ly rượu vang phản chiếu gương mặt ngỡ ngàng của mình xuống. Cô suýt nữa không kiềm chế được biểu cảm của mình.
Tại sao, anh ấy lại xuất hiện ngay lúc này ? Tại sao anh ấy lại quay về sau hơn 7 năm chứ ?
"Gíam đốc Khải Phong cũng ở đây à ? Trùng hợp thật đấy, tôi đang tính bàn chuyện làm ăn với anh đây."
Tình huống hiện tại trở nên khó xử với Bảo Trân. Gặp lại người yêu cũ, trớ trêu hơn anh ta lại là đối tác làm ăn với bạn mình.
Sao Phong chưa một lần đề cập chuyện này với cô ?
Nguyên Vũ quay sang Bảo Trân, anh nhìn cô. Vẫn là ánh mắt của năm nào, đầy ấm áp yêu thương.
"Em...vẫn khỏe chứ ?"
Bảo Trân cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười thật tươi.
"Dĩ nhiên. Em rất khỏe."
Dứt lời, cô quay sang Khải Phong.
"Chúng ta về thôi, em thấy hơi mệt."
Phong hiểu cô đang có tâm trạng như thế nào, anh cũng nhiệt tình phối hợp.
"Anh đưa em về. Đi thôi."
Cô quay lưng bỏ đi, nhưng bị Nguyên Vũ kéo lại. Bàn tay anh khác trước nhiều, đã có vài vết chai sạn, nhưng hơi ấm vẫn còn đó.
"Không biết, chúng ta có thể gặp lại nhau không nhỉ ? Anh...rất nhớ em."
Bảo Trân cẩn thận gạt tay ra, cô nở nụ cười nhiều ý đồ.
"Chúng ta, từ khi nào có quan hệ có thể gặp gỡ vậy. Không lẽ, trí nhớ anh tồi vậy sao ?"
Ánh mắt của Nguyên Vũ nhìn cô sâu hơn.
"Đừng tuyệt tình như vậy."
"Em không hề tuyệt tình. Chỉ là không muốn dây dưa với nhau thôi."
Rồi cô kéo tay Khải Phong đang trơ mắt nhìn hai người.
"Đi thôi anh."
Nguyên Vũ lặng lẽ nhìn cô, cho đến khi họ khuất dạng sau cánh cửa.
Cô vẫn xinh đẹp và tự tin như trước. Nhưng tâm hồn thì vẫn còn đau thương, được thể hiện qua đôi mắt u sầu.
Nhớ lại chuyện cũ, anh vô cùng xót xa.
Nếu như năm đó, anh đến sớm hơn một chút, có lẽ cô sẽ không vô tình với anh như bây giờ.
Nếu như năm đó, anh có đủ bản lĩnh bảo vệ cô, thì giờ chắc cả hai đang hạnh phúc bên nhau.
7 năm rồi, anh chưa từng dám quên. Anh luôn cố gắng hết sức, để đền bù cho tuổi thanh xuân của cô.
Chỉ tiếc là, tất cả đã quá muộn.
______________
Ssu khi thu âm xong một bài hát mới, Bảo Trân tới phòng tập để chuẩn bị cho buổi hát live vào ngày mai.
Cô nhẹ nhàng đến bên cây piano quen thuộc, nó đã đồng hành cùng cô suốt 4 năm qua.
Ngồi xuống, hít thở sâu một chút. Bàn tay đặt lên từng phím đàn, Bảo Trân cảm thụ từng nốt nhạc, và bắt đầu chơi say sưa.
Cô cất lên khúc ca do chính mình sáng tác. Về mối tình đầu tiên của mình.
Mối tình vừa hạnh phúc, vừa bi thương.
Tình yêu là gì ? Anh có thể nói cho em nghe không ?
Tại sao ta yêu nhau, mà không thể đến được với nhau ?
Em vẫn còn nhớ vòng tay ấm áp của anh, nụ cười hiền dịu của anh.
Những đêm ta bên nhau, những nụ hôn trao nhau nồng nàn.
Anh có còn nhớ không anh ?
"Đương nhiên là nhớ. Sở dĩ là anh chưa bao giờ quên."
Vẫn là giọng nói ấy, xé tan sự yên tĩnh vốn có nơi đây.
Nguyên Vũ xuất hiện từ trong bóng tối, có vẻ anh đã ngắm nhìn cô từ lâu.
Bảo Trân ngưng đàn, cô đứng lên, đi về phía anh.
"Sao anh lại ở đây ?"
"Anh nhớ em, muốn đến nhìn em một chút."
"Ý em là, sao anh lại tìm đến em ? Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi mà."
Nguyên Vũ giữ chặt bả vai của cô, anh nói.
"Trân, chúng ta làm lại từ đầu đi. Hãy cho anh thêm một cơ hội, để yêu em, để bảo vệ em, được không ?"
Anh muốn quay về sao ? Yêu thương ngọt ngào như trước kia ?
Dĩ nhiên là không thể.
Bảo Trân gạt mạnh tay anh ra, đôi mắt đỏ ngàu, cổ họng thì khô khốc.
"Quay lại ? Anh không hiểu sao, chúng ta làm gì còn cái cơ hội yêu nhau thêm một lần nữa chứ ? Anh đã quên chuyện năm đó rồi sao ? Một người con gái đã từng bị làm nhục như em, làm sao mà có thể tiếp tục được. Em dơ bẩn lắm, em xấu xa lắm, gia đình anh, mẹ của anh, đời đời sẽ không chấp nhận em."
Nguyên Vũ ôm chặt lấy cô. Anh vẫn nhớ chứ, cơn ác mộng năm đó, đã đè nén sự khổ tâm và tội lỗi lên trái tim anh.
"Anh không quên chuyện đó. Anh luôn trách bản thân mình không che chở được cho em. Nhưng Trân à, giờ anh có thể rồi, anh trưởng thành rồi, anh có sự nghiệp rồi, anh có thể chăm sóc cho em cả đời. Tin anh được không ?"
Cô gục đầu khóc trên vai anh.
"Em tin anh. Nhưng em không tin tình yêu anh dành cho em. Tất cả đã quá muộn rồi, chúng ta dừng lại ở đây thôi. Em quá mệt, em đau lắm, vậy nên xin anh, buông tay em đi."
"Không, anh sẽ không buông tay em đâu. Dù cho mẹ anh không chấp nhận em, anh vẫn sẽ bên cạnh em. Vì thế, xin em đừng đẩy anh ra xa nữa."
Cô đẩy anh ra, gạt đi giọt lệ vương trên hàng mi của mình.
"Anh không sai, em cũng không sai. Cái sai ở đây là chúng ta yêu nhau quá sớm. Bây giờ khác rồi, trái tim em đã chai sạn rồi."
"Vậy thì em nhìn thẳng vào mắt anh, nói là không yêu anh nữa đi. Em nói đi."
Bảo Trân nghẹn ngào.
"Được thôi. Vậy anh cũng nhìn thẳng vào mắt em đi. Nói em nghe, năm đó anh có thật sự yêu em không ?"
"Anh có. Anh có yêu em, rất nhiều là đằng khác. Và dù cho thời gian có trôi qua như thế nào, tình cảm anh dành cho em là thật. Đến giờ vẫn không thay đổi."
Cô gật đầu, cười khổ.
"Em hiểu rồi. Tiếc là em đã không còn yêu anh nữa. Anh đi đi, chúng ta hết rồi."
Bảo Trân thu dọn đồ đạc, cô dứt khoát bỏ đi. Nguyên Vũ nói vọng theo.
"Vậy anh sẽ theo đuổi em, giống như trước đây em đã theo đuổi anh."
Cô khẽ dừng bước.
"Năm đó. Em đơn phương anh hai năm, cuối cùng cũng được đáp lại. Nhưng không phải cứ yêu là sẽ được thành quả. Em sẽ không yêu thêm một ai nữa, kể cả anh."
Tiếng giày cao gót vang lên, âm thanh nghe thật lạnh lẽo và cô độc.
Người con gái anh yêu thương, vĩnh viễn không bao giờ quên được quá khứ.
Anh phải làm sao đây ? Phải làm sao thì mới có thể mang cô về bên anh.
_______________
Bảo Trân mệt mỏi bước vào nhà. Xung quanh thật trống trải, giống như trái tim của cô vậy.
Thả mình trên sofa, cô dần hồi tưởng về quá khứ.
Một quá khứ đẫm máu và nước mắt.
Năm lớp 10 trung học, cô được xếp ngồi chung với anh. Và ở cái tuổi đó, rất dễ có tình cảm với bạn khác giới.
Cô thích anh, âm thầm theo đuổi anh. Anh biết chứ, nhưng anh vẫn để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Sự kiên trì của cô cũng được đền đáp. Năm lớp 12, cả hai chính thức quen nhau.
Lúc đó, cô rất hạnh phúc. Cô luôn nghĩ rằng, chỉ cần hai người cố gắng vì nhau, thì bao nhiêu khó khăn thử thách cũng sẽ vượt qua được.
Khi còn trẻ, chúng ta đều cho rằng có thể thay đổi được thế giới, nhưng sau này mới nhận ra, sống thôi cũng đã là một điều rất khó rồi.
Và, bi kịch ập tới.
Trong đêm mưa bão đó, cô bị người ta bắt đi. Cô bị xâm hại, cô cố gắng gào tên anh. Nhưng anh không đến kịp.
Rất may, có người nhìn thấy nên báo cảnh sát. Nhưng cũng chẳng được nữa, tên hung thủ đã bỏ trốn từ lâu, để lại cô nằm trơ trọi ở đó, không một mảnh vải che thân.
Sau vụ đó, cô chia tay anh. Dù anh đứng đợi cô dưới nhà rất lâu, ngày nào cũng đem thuốc thang tới cho cô. Gọi điện nhắn tin dặn dò cô đủ kiểu.
Nhưng cô có cách nào đối diện với anh nữa.
Cô lâm vào trầm cảm, và quyết định đi tới một thành phố khác. Ở đó, cô gặp được Khải Phong, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Vết thương ở chân của cô, cũng từ vụ đó mà ra...
Bây giờ nhớ lại, trái tim cô vẫn nhói đau. Tên hung thủ ấy, vẫn chưa bị bắt. Và 4 năm qua, cô luôn sống trong lo sợ.
Và khi cô dần mạnh mẽ, dần rũ bỏ được vỏ bọc của mình. Thì anh lại xuất hiện.
Sự xuất hiện của anh, khiến cô nhớ về quá khứ đen tối của mình. Khiến cô phải khổ sở đấu tranh với nó thêm một lần nữa.
Cô không trách anh, chỉ trách bản thân quá vô dụng, không bảo vệ được chính mình.
Cô phải buông đoạn tình cảm này đi thôi. Sống trong đau khổ vậy là quá đủ rồi. Quên anh đi, quên đi quá khứ, để sống một cuộc đời tốt đẹp hơn bây giờ.
______________
"Trân, tối nay công ty anh có một buổi tiệc rượu. Em có thể đi cùng anh không ?"
"Thư ký của anh đâu ? Nếu em đi chung với anh, báo chí sẽ giật tít lên đấy. Em sắp ra mv rồi, gặp scandal sẽ không hay đâu."
Khải Phong giở giọng nài nỉ.
"Thư ký của anh bận rồi. Lần này nữa thôi mà. Anh sẽ giải thích rằng chúng ta là bạn bè."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...