Nhất Kiếp Tiên Phàm


Trời đổ cơn mưa, nước mưa tí tách rơi trên lá cây, trên phiến đá, phát ra thanh âm rào rào.

Nước mưa đọng trên lá cây, đọng trên hốc đá, hình thành từng vũng nước lớn, thỉnh thoảng tràn xuống phía dưới.
Đại Việt vốn khí hậu đặc thù, rừng mưa nhiều vô số, thỉnh thoảng mưa trút xuống hình thành không ít vũng lầy.

Bầu trời tối đen, chỉ có đôi khi xẹt qua tia chớp mới chiếu rọi mảnh đất này rõ ràng trong phút chốc.
Sấm chớp cuồn cuộn đến rồi lại đi vang vọng không ngừng trong đêm khuya.
Sâu trong Hải Vân Lĩnh có một gò núi ẩn giấu tại bóng đêm.

Gò núi không cao, không thể so sánh với Thiên Sơn, tuy thấp bé nhưng cũng không phải quá thấp.
Bấy giờ có hai tia chớp xé rách tầng không, chiếu rọi khiến mặt đất thoáng chốc sáng ngời, có thể mơ hồ thấy được dưới gò núi có một cái hang, trong hang nằm một người.
Người này đã ở đây vài ngày, cũng không biết người này làm sao xuất hiện.

Trên người y mặc một bộ trường bào rách nát, trên người chi chít những vết cháy xém, khiến người ta có cảm giác chật vật vô cùng.
Nằm đó không động đậy là một thanh niên, thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mũi rất đẹp, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài màu lam xõa tung, nhịp thở yếu ớt, hiển nhiên vẫn còn chưa chết.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, lại qua vài ngày mới từ từ dừng lại.

Mây đen tán đi, ánh mặt trời len lỏi qua các kẽ lá, chiếu xuống bên dưới.
Thời gian này đang là mùa hè.

Mưa qua đi, mặt đất dần bốc lên từng đoàn khói trắng, cảm giác nóng cháy thiêu đốt tất cả sinh linh.
Thanh niên nằm tại cửa hang, lúc này nhịp thở đã ổn định lại, thỉnh thoảng còn thấy ngón tay y giật giật mấy cái.
Lại đi qua nửa ngày, cuối cùng gã thanh niên mới mở mắt.

Đôi con ngươi màu lam không mang theo một tia tình cảm, chòng chọc nhìn lên nóc hang.
"Tại sao ta lại ở đây? Tại sao ta lại bị thương? Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?" Gã thanh niên mở miệng lẩm bẩm, cố gắng ngồi dậy.

Cám giác đau đớn từ khắp nơi truyền về đại não khiến y muốn gào lên, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn được không phát ra tiếng.
Y dựa vào thành động nhìn ra bên ngoài cửa hang, mắt tràn đầy mờ mịt, đó chẳng phải Thiên Vân còn ai.
"Vết cháy đen trên người ta rõ ràng không phải do lửa đốt, chín phần mười là do thiên lôi oanh kích.

Đêm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không thể nhớ được gì cả?" Thiên Vân cố gắng nhớ lại những chuyện đã qua, chỉ tiếc đầu óc hắn lúc này quá hỗn loạn, nhớ không nổi thứ gì nữa.
— QUẢNG CÁO —
Một lúc lâu sau Thiên Vân mới bỏ qua, hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận chuyển linh lực, khôi phục thương thế.

Thiên Vân dùng một ngày thời gian chữa trị vết thương, hiện tại nhục thân của hắn rất mạnh, cho dù không vận công chữa thương cũng không tốn mấy ngày liền tự chữa khỏi.


Hắn là muốn nhanh rời đi nơi đây, bởi vậy mới chuyên tâm chữa thương một phen.
Thiên Vân hiểu được, đêm hôm đó đã có biến cố nào đó diễn ra.

Chẳng qua trí nhớ của hắn như bị một bàn tay vô hình xóa đi, lại nhớ tới 16 năm đầu đời, Thiên Vân nội tâm càng là siết chặt.

"Không cần biết ngươi là ai.

Không cần biết ngươi là kẻ nào.

Món nợ này ta sẽ ghi nhớ"
Khôi phục thương thế cũng chỉ tiêu tốn của Thiên Vân thời gian một ngày.

Sau khi chữa thương xong, hắn liền đứng dậy, rời khỏi nơi này.
Cũng không biết dãy sơn lĩnh này đã xảy ra chuyện gì, trên đường đi Thiên Vân không hề thấy một con yêu thú nào xuất hiện.

Cả một buổi chiều Thiên Vân chỉ gặp vài ba con hung thú, hơn nữa cấp độ còn rất thấp.

Hắn không biết đã có chuyện gì diễn ra, nhưng cũng lờ mờ đoán rằng, có lẽ có liên quan tới chuyện xảy ra đêm đó.
Đã không có yêu thú chặn giết, Thiên Vân mở hết tốc độ, một đường lao nhanh.

Đến khi trời tối hẳn, Thiên Vân cuối cùng cũng ra khỏi Hải Vân Lĩnh.

Hắn quay đầu nhìn về phía dãy sơn lĩnh, nội tâm hiện lên vô số suy đoán.
Thừa Thiên Thành nằm cách Hải Vân Lĩnh hơn 10 dặm đường, đối với Thiên Vân chẳng qua chỉ là một lần dạo chơi mà thôi.

Hắn nhanh chóng đánh lên mình vài đạo thủy cầu, lại lấy ra một bộ lam y mặc vào, lúc này mới sải bước tiến về phía trước.
Thiên Vân mất nửa cái canh giờ tiến về Thừa Thiên Thành, cũng không phải hắn không thể đi nhanh hơn, chẳng qua hắn vừa đi vừa sắp xếp một chút suy nghĩ trong đầu, không có vội vàng sử dụng phi hành pháp khí bay trên cao.
Thừa Thiên Thành là một trong những thành thị lớn nhất Đại Việt, nằm chếch về phương nam, nơi này giao thương tấp nập, người đến người đi đủ loại thành phần, có điều lúc Thiên Vân đi tới đã là đêm muộn, cổng thành đã đóng chặt.

Cổng thành đóng cũng không ảnh hưởng tới những người tu tiên như Thiên Vân, hắn nhún nhẹ một cái, thân ảnh đã xuất hiện trên một nóc nhà trong thành.

Ánh mắt hơi quét xung quanh một chút, rất nhanh tìm được địa điểm cần đến.
Ninh gia, Hải gia cùng Uông Gia là ba gia tộc lớn nhất Thừa Thiên Thành.

Ba nhà này đối với cái nhìn của thành chủ cùng quan lại triều đình, ngoại trừ giàu nứt đố đổ vách ra cũng không có cái gì quá đặc biệt.

Ngoại trừ những lúc đất nước gặp khó khăn, chiến tranh loan lạc cần tiền bạc, những thời điểm khác đều không quan tâm tới đám phú hộ này lắm.
Kì thực thành chủ cũng như quan lại địa phương không ai hay biết, ba gia tộc này lại là tu tiên thế gia.


Trong giới tu tiên Đại Việt, ba nhà này cũng có một chút tiếng nói.

Thiên Vân nghe qua, lão tổ tông ba nhà này đã từng là tu sĩ Phong Thân cảnh, uy vọng trọng tu tiên giới cũng không nhỏ chút nào.

Chỉ là con cháu đời sau của ba nhà này càng ngày càng kém cỏi, một đời so với một đời yếu đi, hơn 100 năm trở lại đây ba nhà này chỉ xuất hiện ba bốn tộc nhân đản sinh linh căn mà thôi.
Lúc này ngoài đại môn Uông gia thình lình xuất hiện một thanh niên chắp tay sau lưng mà đứng.

Người này tuấn mĩ tới cực điểm, đôi con ngươi cùng mái tóc màu lam nhạt, trường bào màu lam, duy chỉ có thanh đao y dắt bên hông là có màu đen.

Thanh niên này đúng là Thiên Vân.

Hắn lặng nhìn đại môn sơn son thiếp vàng, hai con kì lân bằng đá khí thế hung hung, không khỏi mỉm cười gật đầu.

"Quả đúng phú hào một phương, xa hoa bậc này so với hầu phủ năm xưa cũng không kém hơn là bao"
Hai gã hộ viện nhìn thấy có người tới liền cảnh giác lên, tay lăm lăm mộc côn, một người ánh mắt nghiêm nghị quát.

"Người tới là ai? Biết nơi này là đâu không? Còn không mau cút"
Gã hộ viện có lẽ thấy Thiên Vân tuổi trẻ, lại đi bộ tới đây liền đoán rằng thanh niên này bối cảnh không lớn, giọng nói cũng mang vẻ khinh miệt.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân cũng chỉ nhàn nhạt hướng hắn quét mắt, vứt tới cho tên còn lại một miếng lệnh bài.

"Thông báo với Uông gia chủ một tiếng, nói có người từ Lạc Diệp Tiên Tông tới chơi, bảo hắn mau ra đón tiếp"
Gã hộ viện từ đầu tới cuối chưa nói cái gì, lúc này mới giật mình, nhìn miếng lệnh bài hình lá cây trên tay, thầm đổ mồ hôi lạnh, lại nhìn gã đồng bạn một chút lắc lắc cái đầu, vội vàng chạy vào trong.
Gã hộ viện vừa rồi còn quát tháo ầm ĩ, lúc này răng đánh vào nhau, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống van xin.

"Tiên gia tha mạng, tiên gia tha mạng.

Là tiểu nhân mắt mù mạo phạm ngài.

Ngài làm ơn thả ta một con đường sống, ta nhà còn mẹ già con dại, mong ngài từ bi bỏ qua cho ta"
Nhìn gã hộ vệ gào khóc như cha mẹ chết, Thiên Vân khóe miệng không khỏi co quắp.

Từ đầu tới cuối hắn cũng không có ý định so đo tính toán cái gì, không ngờ chỉ vì biết mình là người tu tiên, y lại có thể làm ra bực này sự tình.

Thiên Vân nhàn nhạt lắc đầu, đang tính bảo y đứng lên.

Đúng lúc này đại môn Uông gia mở lớn, một lão già râu tóc bạc trắng đi tới, không nói không rằng đạp gã hộ viện một cái khiến y ngã dúi dụi.

Lão già lúc này mới hướng Thiên Vân ôm quyền chắp tay, mở miệng xin lỗi.

"Tiên nhân lượng thứ, bọn hộ viện này thường ngày không có tiếp xúc với tiên nhân, không biết thân phận ngài cao quý, Uông Quý ta sẽ cho ngài một cái công đạo, mong ngài không nên trách phạt Uông gia chúng ta"
Trước khi tiến về Thừa Thiên Thành, Thiên Vân cũng đã điều tra ba gia tộc này một lần, biết được ba vị gia chủ hiện tại có tên Ninh Phong Vũ, Hải Thiên Dương, Uông Quý.

Người đang đứng trước mắt Thiên Vân, hiển nhiên chính là Uông Quý, gia chủ Uông gia.
Thiên Vân vốn không muốn so đo, lạnh nhạt lắc đầu nói.

"Không quan trọng, cũng chỉ là một câu vô nghĩa mà thôi, sắp xếp cho ta một căn phòng, ta muốn nghỉ ngơi một chút"
Uông Quý thấy Thiên Vân khí độ bất phàm, nho nhã dễ gần, không vì một gã hộ viện mạo phạm mà trách phạt không khỏi sinh lòng hảo cảm, quay sang nhìn gã hộ viện lúc này còn đang co quắp nằm một chỗ quát.

"Còn không mau đa tạ tiên trưởng tha mạng"
"Đa tạ tiên trưởng tha mạng, đa tạ tiên trưởng tha mạng".

Gã hộ viện nghe được hai từ tha mạng, vội vàng ngồi dậy, dập đầu liên tục.
Thiên Vân cũng lười quản mấy việc này, sải bước tiến vào trong đại viện Uông gia.
"Ta tới Thừa Thiên Thành mục đích là gì chắc Uông gia chủ cũng hiểu.

Ngày mai ngươi phái người đi tới hai nhà Ninh, Hải báo với họ một tiếng.

Sau ba ngày ta sẽ tiến hành kiểm tra thế hệ trẻ của ba nhà, người nào không tới coi như mất quyền lợi.

Trong ba ngày này ta muốn nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì quan trọng đừng quấy rầy ta".

Thiên Vân vốn ít tiếp xúc với người ngoài, cho dù rất nho nhã lễ độ, nhưng cũng không có ý muốn nhiều nói chuyện dông dài.
Uông Quý nghe vậy cũng không có phản cảm.

Thiên Vân tới Thuận Thiên Thành sớm vài ngày, lại lựa chọn Uông gia làm nơi dừng chân, như vậy đã là nể mặt mũi lão rồi, lão cũng không dám đòi hỏi cái gì thiên vị.

"Tiên trưởng yên tâm, ta sẽ cho người thông báo, bảo đảm không xuất hiện bất kì sơ sót gì"
Thiên Vân nghe vậy cũng gật đầu, hai người đi tới một tiểu viện vô cùng u nhã, bên trong còn đốt trầm hương, mùi thơm thoang thoảng.

Tiến vào trong phòng chỉ thấy phong cách cổ kính, bàn trà ghế dựa, chăn mềm ngay ngắn, còn có một ít giá sách bên trên chứa đầy điển tịch.
— QUẢNG CÁO —
"Tiên trưởng, ngài xem tiểu viện này thế nào? Nếu ngài cảm thấy không tốt, ta liền mang ngài tới một tiểu viện khác".

Uông Quý mỉm cười, kinh cẩn hỏi.
"Rất tốt, ngươi có thể lui ra".

Thiên Vân vốn không phải hạng người ưa thích xa hoa cái gì, gian phòng này rất hợp ý hắn.
Uông Quý gật đầu một cái, chắp tay lui ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ.


"Vị tiên trưởng này nhìn tuổi rất trẻ, vậy mà khí độ lão thành không kém.

Không bù cho vị tiên sứ lần trước tới chơi, không nói không rằng đã mang đi không ít khuê nữ nhà họ Ninh"
Sáng sớm hôm sau, một tiểu viện nhỏ lằm chếch hướng bắc Uông gia.

Một gã thiếu niên gương mặt có chút tuấn dật đang đứng trước sân nhà luyện quyền, kẻ này tuổi tầm 14, tuy thân thể rất cân xứng, không quá lực lưỡng nhưng mỗi quyền đánh ra hổ hổ sinh phong, lực lượng mười phần.
Đúng lúc này bền ngoài chạy tới một thiếu nữ, tuổi tác nàng này có lẽ nhỉnh hơn tên thiếu niên một chút.

Nàng này da thịt tuyết trắng, khuôn mặt như trứng ngỗng, môi hồng răng trắng, mày liễu mắt phượng, điển hình mĩ nhân bại hoại.

Chỉ có điều nàng này cách ăn mặc khá đơn giản, hiển nhiên không phải tiểu thư khuê các gì, mà là một nha hoàn.
"Thiếu gia! Ta nghe Vương quản sự nói đêm qua Tiên sứ đã tiến về Thừa Thiên Thành, hiện tại đang nghỉ lại tại chúng ta Uông gia.

Gia chủ sáng nay cũng đã cho người báo với hai gia tộc còn lại, định ra ba ngày thời gian tập hợp các đệ tử tuổi trẻ tiến về chúng ta Uông gia sàng lọc tuyển chọn mầm tiên".

Nàng nha hoàn chạy tới tiểu viện thở dốc mấy cái, lúc này mới nói.
Gã thiếu niên nghe vậy không khỏi tâm tình biến ảo, có vui vẻ, lại có lo lắng.

5 năm trước hắn vừa tròn 9 tuổi, cũng đã tham gia một lần khảo nghiệm linh căn, đáng tiếc không có dấu hiệu đản sinh.

Lần này chính là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu trong thể nội hắn còn không diễn sinh linh căn, vậy cơ hội đạp vào tiên lộ của hắn xem như chặt đứt.

Nếu muốn mưu cầu, chỉ có thể đạp vào con đường luyện võ.

Con đường luyện võ sao mà gian nan, nguy hiểm trùng trùng không nói, chỉ riêng cánh cổng tiên kiều sao mà khó tìm.
"Mục tỷ vất vả rồi".

Gã thiếu niên mỉm cười gật đầu, tuy nhiên nụ cười của y không thể giấu được nội tâm y ý nghĩ, nhìn vô cùng gượng gạo.
Nha hoàn thấy thiếu gia nha mình tâm tình trập trùng, vội vàng động viên nói.

"Thiếu gia an tâm, ngươi những năm này tu luyện khắc khổ, ta tin ngươi chắc chắn sẽ thành công"
Tên thiếu niên nghe thế cũng chỉ biết gật đầu, trong lòng lại nghĩ.

"Linh căn đâu phải muốn có liền có, ta ba tuổi đã bắt đầu tu luyện "Linh dẫn thuật", 9 tuổi khảo nghiệm cũng không có cái gì linh căn.

Chỉ có 1 năm cuối cùng tu luyện, muốn xuất hiện linh căn, sao mà khó"
Nha hoàn thấy thiếu gia nhà mình không nói gì, lúc này chỉ biết tiến vào trong nhà, chuẩn bị điểm tâm.

Chỉ là lúc đi qua bên người chủ tử, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, có chút quỷ dị.
Tin tức Tiên sứ đã tiến về Thừa Thiên Thành rất nhanh truyền tới tai đám đệ tử trẻ tuổi, trưởng bối ba gia tộc lúc này cũng khẩn trương cực kỳ.

Cả ba nhà ai cũng mong muốn tử đệ nhà mình xuất hiện người tu tiên, dù sao hơn trăm năm nay cả ba nhà rất ít xuất hiện người tu tiên, cho dù có thành tựu cũng vô cùng thấp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui