Nhất Kiếp Tiên Phàm


Thiên Vân cố gắng đè nén nỗi bất an, tay nắm một viên linh thạch, vận chuyển Bách Luyện Bảo Thể bắt đầu hấp thu linh lực từ linh thạch.
Nội lực thông qua Bách Luyện Bảo Thể giống như một đầu giao long, từ lòng bàn tay phát ra lực hút chậm rãi cắn nuốt linh lực.

Chỉ một thoáng viên hạ phẩm linh thạch đã thành bột phấn.
Thiên Vân vẻ mặt ngưng trọng, vận chuyển luồng nội lực chạy một vòng kinh mạch, huyệt vị.

Chỉ thấy luồng nội lực đang bao chọn lấy đoàn linh lực, bắt đầu chạy một vòng quanh kinh mạch, 108 đầu chính huyệt, cuối cùng mới quay trở lại đan điền.
Cứ tiếp tục như thế, Thiên Vân tiêu hao linh thạch ngày một nhiều.
300 linh thạch hạ phẩm mất một ngày thời gian, đã bị hấp thu không còn một viên.

Thiên Vân nhớ tới túi trữ vật của Lăng Hàn còn chưa kiểm tra qua, lúc này liền mở ra.

Bên trong linh thạch hạ phẩm có hơn 200 viên, trung phẩm có 10 viên, cuối cùng là một ít đồ vật tạp toái.
Thiên Vân tìm thấy một cái bình sứ, nhớ tới cái bình này Lăng Hàn dùng để chứa Bồi Nguyên Đan liền lấy ra xem.
"Nhiều như vậy?" Trong bình sứ có tất cả 10 viên bồi nguyên đan, phẩm chất không rõ, có lẽ không thấp.

Mười viên đan dược này linh tính cực kỳ, mùi thuốc rất nồng, chỉ sợ tu sĩ cấp thấp ăn vào sẽ không hấp thu được mà nổ tung.
Thiên Vân cũng không có ý nghĩ ăn nó, càng không có điên dùng nó tu luyện Bách Luyện Bảo Thể.

Dù sao chất dẫn vẫn chỉ là nội lực, chỉ sợ vừa chạm tới liền bị đan dược đánh tan.
Thế nhưng đan dược này bản thân chứa linh tính a, còn vô cùng mạnh mẽ đây.
Thiên Vân mỉm cười, Hạ Thi Phệ Linh Kinh điên cuồng hấp thu.

Chỉ chốc lát sau viên Bồi Nguyên Đan đã bị hấp thu sạch sẽ.

Một đoàn quang cầu màu lam to lớn xuất hiện bên trong thể nội.

Thiên Vân vui vẻ, đang tính thử vận dụng Bách Luyện Bảo Thể hấp thu một chút linh tính, dị biến lần nữa phát sinh.

Lực hút lần nữa xuất hiện, đoàn linh tính to lớn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rút đi, đầu óc Thiên Vân nổ vang, một mảnh mê muội.
Thiên Vân đang tính hỏi thăm tình hình bên trong thân thể, không ngờ chỉ vừa nghĩ nhìn vào thể nội, tầm mắt hắn liền chìm vào trong.
Trong khí hải đan điền lúc này xuất hiện một đoàn quang cầu màu lam, quang cầu này bị vài căn thanh tuyến xỏ xuyên, hấp thu.
— QUẢNG CÁO —
Lần theo những đầu thanh tuyến liền thấy trước mặt là hai viên cầu hình tròn.
Một viên cầu màu trắng, một viên cầu màu lam.

Đám thanh tuyến kia vậy mà từ viên cầu màu lam này chui ra.
"Linh căn?" Thiên vân vẻ mặt chấn kinh.

Hắn nhớ rất rõ, mình không có tu luyện công pháp tiên gia a, tại sao lại xảy ra chuyện này.

Nếu vật này cũng là linh chủng, vậy chẳng phải hắn có hai linh chủng hay sao?
Thiên Vân vẻ mặt cổ quái, hắn chưa từng nghe ai nói, một người liền có hai linh chủng a.
Thiên Vân thử dùng nội lực điều khiển một chút, đáng tiếc không có tác dụng.
Thiên Vân lại âm thầm vận chuyển Bách Luyện Bảo Thể, lần này thế mà tinh thần lực của hắn bị hút đi, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Thiên Vân cả người co quắp, đau đớn không thể tả, tựa như linh hồn bị chém thành hai nửa, loại đau đớn này không thể diễn tả.
Thiên Vân giống con tôm không ngừng co quắp, giãy giụa, toàn thân rỉ máu nhuộm đỏ quần áo.
Không biết đã trải qua cảm giác đau đớn đó bao lâu, có lẽ không ngắn cuối cùng cảm giác kia mới từ từ giảm bớt.

Thiên Vân cả người vô lực, không đề nổi một điểm sức.
Thiên Vân chưa từng thấy ai xuất hiện tình trạng giống mình, lại hỏi Cổ Thi Điệp, nàng cũng là không biết gì cả.
Thiên Vân chỉ có thể tự cầu phúc, tinh thần một lần nữa nhìn vào thể nội.
Lúc này đây thể nội hắn biến đổi long trời nở đất.

Kinh mạch vậy mà lại rộng thêm một phần, huyệt vị cũng đã đả thông 152 đầu, khắp nơi trong cơ thể bị linh căn chiếm cứ, chằng chịt như mạng nhện.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân lại nhìn vào linh chủng màu lam, chỉ thấy lúc này nó đang có dấu hiệu nứt ra.


Lần này tinh thần Thiên Vân thế mà có thể dung nhập vào linh chủng, không có bài xích, không có đau đớn.

Tuy linh chủng còn chưa nảy mầm, nhưng Thiên Vân có thể cảm nhận, cái này linh chủng cùng mình một thể.
Thiên Vân mừng như điên, biết có lẽ đây là cơ duyên của mình.

Nếu có ngày cả hai đầu linh chủng đều nảy mầm, chuyện gì sẽ xảy ra.
Không dám nói tốc độ tu luyện sẽ nhanh gấp đôi nhưng nhất đinh sẽ không chậm.
Thiên Vân cố gắng giữ bình tĩnh, hắn thi triển thân pháp rời đi Dạ Vũ sơn trang.
Thiên Vân tìm một hồ nước gần đó, nhảy xuống tắm rửa một trận.

Hắn không có lập tức lên bờ, chỉ im lặng nội thị từng tấc thân thể.
Thiên Vân cảm nhận rất rõ, bản thân thể chất tăng lên, tuy không nhiều như lúc vận dụng Long Huyết Luyện Thể nhưng cũng không kém nhiều.

Dù sao một loại là bộc phát lực, một lại là tích lũy.
Thiên Vân nhảy lên bờ, lại từ trong túi trữ vật lấy ra một viên bồi nguyên đan.
Hạ Thi Phệ Linh Kinh cấp tốc vận chuyển, rất nhanh viên bồi nguyên Đan đã hoá thành bột phấn.
Thiên Vân tiếp tục điều động Bách Luyện Bảo Thể, không ngoài dự đoán vài đầu linh căn lại đâm tới đoàn linh tính.

Rất nhanh đoàn linh tính đã bị hút khô, lần này không hề có một chút đau đớn nào truyền tới cả.
Thiên Vân lại lần nữa hấp thu một viên Bồi Nguyên Đan.

Cứ như vậy đến viên thứ tư linh căn liền không hấp thu nữa.

Thiên Vân cũng không bận tâm, mặc kệ cho đoàn linh tính dung nhập vào bản thân nội lực cùng trái tim.
Thiên Vân tập trung tinh thần, dung nhập vào viên linh chủng màu lam.

Lúc này hắn có cảm giác mình hóa thành một mầm cây nhỏ, mong muốn phá lớp vỏ bọc mà nảy mầm.


Thiên Vân không dám lãnh đạm, tâm thần tập trung nhìn xung quanh.

Hắn thấy trên cao là một màn sáng màu lam, màn sáng này bảo vệ hắn, nhưng cũng giam cầm hắn.
Thiên Vân tập trung tinh thần, chỉ có một ý niệm vươn ra ngoài màn sáng.

Mầm mống theo ý niệm mà động, chậm rãi chồi lên.
— QUẢNG CÁO —
Một tiếng oanh minh nổ vang, Thức hải Thiên Vân như trang giấy mỏng bị vô hình đâm thủng, thế giới quan bỗng dưng thay đổi.
Thiên Vân ý thức rút lui khỏi thế giới linh chủng, tiến về thức hải.

Chỉ thấy trước mắt một vùng biển rộng mênh mông vô bờ, cũng không có khí tức sinh mệnh, hoang vu trống rỗng.

Nhìn lên cao một mảnh trời xanh, không có mặt trời nhưng lại sáng tỏ như ban ngày.

Nơi Thiên Vân đứng là một mảnh đất nhỏ, ngoài ra không thấy gì nữa.

Lại nhìn xuống thân thể, Thiên Vân chỉ thấy một mảnh trong suốt, giống như một quả cầu đang trôi nổi.

Thiên Vân không có nghiên cứu nữa, ý thức bay lên cao, biến mất.
Thiên Vân ý thức trở về thực tại, đảo mắt nhìn quanh.

Tầm nhìn của hắn vậy mà phóng đại không ít, một số động vật nhỏ bé dù rất xa có thể nhìn rõ ràng.

Lại ngưng thần lắng nghe, vậy mà có thể nghe thấy từng chuyển động của bày kiến, từng cái đập cánh của ong bướm bay qua.
Lại lần nữa nội thị thân thể.

Chỉ thấy viên linh chủng màu lam đã nứt ra, từ khe nứt một mầm cây trồi lên.
"Ta trong lúc vô tình, vậy mà chính thức bước vào con đường tu tiên, cái này cũng quá vô lý đi".

Thiên Vân vẻ mặt không khỏi khiếp sợ, hắn nhớ rất rõ mình còn chưa từng học qua một môn công pháp tu tiên nào a.
Thiên Vân suy nghĩ một hồi, tìm được hai đáp án có khả năng nhất.


Thứ nhất Bách Luyện Bảo Thể vốn là công pháp tu tiên, chính vì thế trong lúc Thiên Vân tu luyện môn công pháp này, dù muốn hay không vẫn sẽ xuất hiện linh chủng cùng linh căn.

Trường hợp này tỉ lệ rất thấp, nó cũng chỉ là một đáp án Thiên Vân suy nghĩ tích cực mà thôi.

Thiên Vân đã 17 tuổi, đã qua thời kỳ tiên thiên 7 năm, việc xuất hiện tiên thiên chi khí là điều không thể.

Cũng vì không có tiên thiên chi khí, việc cô đọng tiên thiên chi khí trở thành linh chủng hoàn toàn không có khả năng.
Suy đoán thứ hai, cũng là suy đoán có khả năng xảy ra nhất, cũng nguy hiểm nhất.

Bách Luyện Bảo Thể từ những ghi chép để lại, vốn dĩ không trợ giúp người tu luyện ngưng tụ linh chủng.

Thế nhưng trong lúc tu luyện, Bách Luyện Bảo Thể lại vô tình hấp thu linh tính mà phát sinh cải biến.

Vậy vấn đề ở đây không phải Bách Luyện Bảo Thể mà phải là Hạ Thi Phệ Linh Kinh.

Hạ Thi Phệ Linh Kinh từ trước tới nay vẫn rất thần bí, nó có thể hấp thu linh tính sinh linh.

Có thể trợ giúp người luyện mở rộng kinh mạch, thậm chí thu hút Hạ Thi Điệp tìm tới.

Môn công pháp này rất kén võ kỹ, hầu như không có võ kỹ nào phủ hợp với nó, trừ khi người luyện tự sáng tạo.
Từ những phân tích trên có thể thấy, người tạo ra Hạ Thi Phệ Linh Kinh không phải kẻ bình thường.

Người này kiến thức phải vô cùng sâu rộng, thứ hai là phải hiểu rõ đặc tính của Hạ Thi Điệp.

Tiếp theo cũng là cuối cùng, người này có lẽ chính là người đứng sau màn giật dây toàn bộ.

Có lẽ nhân sinh của Thiên Vân từ khi sinh ra tới giờ, đều do người này điều khiển.
Nếu đúng như những gì Thiên Vân suy đoán, vậy hắn chẳng khác gì một quân cờ, rất có thể người đánh cờ đang theo dõi từng nhất cử nhất động của hắn.
"Hừ! Bất kể ngươi là ai, muốn tính toán gì, chỉ cần ngươi xuất hiện ta liền dám giết ngươi".

Thiên Vân nắm đấm xiết chặt, hừ lạnh nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui