"Tiên kiều là vật gì ta cũng chưa từng thấy, nghe nói nó chỉ xuất hiện khi người tu võ thành đạo, muốn chứng minh bản thân có tư cách bước vào tiên cảnh mà mở ra".
Ngưng Hương suy nghĩ một chút liền trả lời.
"Ta thấy cô nương tuổi còn rất trẻ, vậy mà tu vi cũng không phải nông cạn, lại tính toán cũng không giống người tu võ, không biết cô nương có thể giải đáp nghi hoặc?" Thiên Vân lại hỏi.
"Ai nói tu tiên cần phải tu võ nha?" Ngưng Hương hỏi lại.
"Cái này? Từ trước tới nay chẳng phải ai cũng nói như vậy sao?" Thiên Vân nghi hoặc đáp.
"Người tu tiên vốn dĩ cầu một chữ duyên phận, chỉ cần có duyên dù không tu võ cũng có thể tu luyện".
Ngưng Hương mỉm cười đáp.
"Cô nương xin nói rõ một chút".
Thiên Vân chắp tay nói.
"Công tử đã từng nghe qua câu "Mười năm là tiên thiên, phía sau là hậu thiên" chưa?" Ngưng Hương không đáp ngay mà hỏi sang một vấn đề khác.
Thiên Vân nội tâm kịch liệt run lên, câu này chẳng phải từng xuất hiện trong khẩu quyết ghi chú của Hạ Thi Phệ Linh Kinh hay sao? Tuy hắn vô cùng kinh hãi, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh.
"Đã từng nghe qua, nhưng không biết nó có ý gì"
Ngưng Hương hài lòng gật đầu, mở miệng giải thích.
"Con người từ khi sinh ra đến năm mười tuổi sẽ mang theo "tiên thiên chi khí".
Loại khí này sẽ bồi dưỡng và phát triển thành một hạt giống, hạt giống này mọc rễ bên trong thân thể kinh mạch.
Người ta gọi hạt giống này là linh chủng, rễ của nó gọi là linh căn"
Ngưng Hương nói đến đây liên dừng lại, sắp xếp từ ngữ một chút liền nói tiếp.
"Con người dù là ai đi chăng nữa, trong mười năm đầu đời chắc chắn sẽ xuất hiện linh chủng, thế nhưng rất nhiều linh chủng không thể mọc rễ, xuất hiện linh căn.
Sau mười năm đầu đời, do con người thường xuyên ăn hoa màu, ngũ cốc, các loại động thực vật, khí tiên thiên dần trở thành nhạt, cuối cùng bị chướng khí che lấp trở thành hậu thiên chi khí.
Hậu thiên chi khí không thể bồi dưỡng linh chủng, cuối cùng lặn sâu xuống dưới, dung nhập vào cơ quan sinh sản trở thành dinh dưỡng.
Khi nhân loại giao hợp hai loại hậu thiên chi khí sẽ dung hợp, tẩy lễ, hình thành một cái mới tiên thiên chi khí.
Vòng tuần hoàn này sẽ mãi mãi xoay vòng"
Thiên Vân cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn là cái hiểu cái không, cũng không tiện hỏi quá chi tiết mà chuyển rời sang vấn đề khác.
"Vậy tỉ lệ nảy sinh linh căn là bao nhiêu phần trăm?"
"Nếu là người bình thường tỷ lệ là một phần vạn".
Ngưng Hương mở miệng đáp.
— QUẢNG CÁO —
"Một...!Một phần vạn, vậy cũng quá thấp đi".
Thiên Vân sợ hãi than.
"Là rất thấp, thế nhưng nếu là gia tộc tu tiên tỉ lệ sẽ lớn hơn rất nhiều, ít nhất cũng có một phần trăm".
Ngưng Hương mỉm cười gật đầu, lại tiếp tục cho một kết quả khác.
"Vậy một khi người xuất hiện linh căn, liền có thể tu tiên?" Thiên Vân hỏi tiếp.
"Đúng thế, chỉ cần người xuất hiện linh căn, liền có thể tu tiên.
Nhưng tu tiên cần phải có công pháp, nếu không có công pháp người đó cũng chỉ khỏe mạnh, cường tráng hơn người bình thường một chút mà thôi.
Lại nói, dù xuất hiện linh căn, nó cũng chỉ ảnh hưởng tới tốc độ hấp thu linh khí, cái quan trọng nhất vẫn là linh chủng.
Linh chủng càng mạnh tiềm lực càng cao, sức bật càng lớn một chút, ngược lại..." Ngưng Hương mỉm cười không có nói tiếp.
"Tỉ lệ thấp như vậy, quả thực muốn người ta phát sầu a.
Ông trời cũng quá bất công".
Thiên Vân không khỏi than thở.
"Trên đời làm gì có cái gì là bình đẳng đây, người có sang hèn, tư chất cũng có mạnh yếu nha.
Lại nói chẳng phải tất cả còn có một hi vọng đó sao? Nếu đủ nghị lực, đủ may mắn chẳng phải còn có thể lấy võ bước vào con đường tu tiên hay sao?" Ngưng Hương lại không cho là đúng, chất vấn.
"Thế nhưng tiên kiều cũng quá khó tìm đi, không biết ngoài những cách này còn có con đường nào đạp vào trường sinh nữa không?" Thiên Vân thở dài, lẩm bẩm.
"Có! Nghe đồn giới tu luyện Đại Chu có một con đường khác, thế nhưng đám người này vô cùng ích kỷ, chỉ biết bo bo giữ mình không chịu chia sẻ".
Ngưng Hương gật đầu, lại có chút mỉa mai nói.
"Ừm! Dù sao cũng phải cảm tạ Ngưng cô nương, nhờ có cô nương giải đáp thắc mắc tại hạ mới biết được những thứ này".
Thiên Vân mỉm cười, nói lời cảm tạ liền tiếp tục dùng bữa.
"Vân công tử có lẽ đã nhìn ra, ta cũng là người tu tiên rồi a? Ngươi không tò mò muốn biết, linh căn, linh chủng của ta là gì sao?" Ngưng Hương miệng mang ý cười hỏi lại.
Thiên Vân nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt không mang một tia tạp niệm, được một lúc thấy nàng đỏ mặt hắn liền mỉm cười.
"Thật không có ý tứ, ta sợ nếu ta hỏi sẽ bị diệt khẩu"
— QUẢNG CÁO —
"Ha ha.
Vân công tử thật thú vị, nào ăn cơm".
Ngưng Hương nụ cười tỏa sáng, lại tiếp tục gắp thức ăn cho Thiên Vân.
Bữa cơm rất nhanh liền qua, Thiên Vân cũng cáo từ rời khỏi Thiên Long đấu giá hội.
Ngưng Hương có chút lưu luyến, liên tục dặn hắn nhớ năm ngày sau Thiên Long đấu giá hội sẽ tổ chức.
Thiên Vân cũng rất cảm kích nàng, liên tục gật đầu lúc này mới lưu luyến bước đi.
"Không thể không nói, nàng này thật biết hiểu lòng người".
Thiên Vân âm thầm cảm khái, hắn đi tới bên đường, thuê một chiếc xe ngựa chuẩn bị tiến về Dạ Vũ sơn trang làm khách.
Dạ Vũ sơn trang cách kinh thành hai dặm về phía nam, cũng khá là xa Thiên Vân vì không muốn bị người phát hiện mình có võ công, chỉ có thể cưỡi xe ngựa mà đi.
Xe ngựa chạy một mạch ra khỏi thành, lại đi được hơn dặm đường Thiên Vân liền kêu phu xe dừng lại, móc tiền ra trả.
Gã phu xe tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có nói gì thêm, dù sao Thiên Vân cũng trả thừa rất nhiều tiền.
Thiên Vân không phải vì muốn tản bộ mới xuống xe, mà hắn phát hiện có người theo dõi mình, lại không chỉ một người.
Thiên Vân vừa đi vừa huýt sáo, tay phải không ngừng bấm đốt, trong lòng không khỏi một mảnh băng hàn.
Hắn tính được lần này mình có họa sát thân, thật không biết thần thánh phương nào lại có năng lượng đến thế, hắn dù gì thân thể cũng đã chạm tới Hóa Cảnh nha.
Có thể gây ra họa sát thân cho Thiên Vân, nghĩ thôi cũng đủ biết tồn tại này không phải người tu tiên, cũng là Hóa Cảnh võ giả.
Đúng lúc này thân hình Thiên Vân chợt lóe, một đạo kình phong đánh về hướng hắn vừa đứng, mặt đất nổ tung, cỏ dại bay khắp nơi.
Thiên Vân thân ảnh lần nữa xuất hiện sau một gốc đại thụ, sống lưng phát lạnh, âm thầm hô.
"Thực là mạnh"
"Tiểu tử, ngươi trốn không thoát, mau cút đi ra nhận lấy cái chết".
Một đạo thanh âm từ xa truyền tới, lương theo hướng thanh âm, chỉ thấy một gã thanh niên 25, 26 tuổi thong dong đứng chắp tay.
Kẻ này một thân áo trắng như tuyết, mặt mũi cũng rất soái, khí tức lại cùng Hóa Cảnh võ giả không yếu hơn chút nào.
"Các hạ là ai? Ta với ngươi không thù không oán, vì sao lại muốn chặn giết ta?" Thiên Vân nghĩ mãi không ra mình và người này có gì khúc mắc, liền mở miệng hỏi thăm.
— QUẢNG CÁO —
"Hừ! Không thù không oán? Ngươi lại dám cùng Ngưng tiểu thư ăn cơm chung, đã thế còn dùng phòng riêng.
Ngưng cô nương là người thiếu gia ta nhìn trúng, ngươi dám cùng nàng ăn cơm chung, lại còn nói không thù không oán sao?" Một lão đầu tuổi ngoài 60 từ một hướng khác bước ra, hừ lạnh nói.
Lão đầu này nhìn như gần đất xa trời, thế mà tu vi cũng cùng Hóa Cảnh không khác.
Thiên Vân nội tâm không khỏi siết chặt, âm thầm chửi thề.
"Con mẹ nó, là nàng mời ta ăn cơm a, các ngươi nhìn trúng nàng liền mời nàng ăn cơm, mắc mớ gì đến ta?"
Thiên Vân vốn không hiểu mấy thứ nhi nữ tình trường, trong lòng vô cùng biệt khuất.
"Kẻ này không phải người tu tiên, chắc là Hóa Cảnh cường giả.
Nghe đồn Hóa Cảnh cũng rất mạnh, ta liền muốn thử sức một phen".
Gã thanh niên áo trắng ánh mắt rất độc, thoáng cái liền nhìn ra nội tình của Thiên Vân.
Thiên Vân âm thầm kêu khổ, lại thấy đối phương có hai người, hắn dù có tự tin đánh một trận, thế nhưng song quyên khó địch tứ thủ a.
Thiên Vân khách khí chắp tay, lễ phép nói.
"Tại hạ cùng Ngưng cô nương lần đầu gặp mặt, nàng và ta cũng chỉ là kết giao bằng hữu mà thôi.
Bằng hữu mời nhau ăn cơm, chuyện thực chỉ có vậy thôi, mong huynh đài đừng để bụng"
"Đánh rắm, ngươi nghĩ Ngưng Hương là ai mà muốn mời cơm liền mời cơm? Ta năm lần bảy lượt tới tìm nàng mời cơm nàng không đáp ứng, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?" Thanh niên lúc này nổi nóng, ngôn từ bắt đầu khó nghe.
"Thiếu gia, tên này ỷ mình có khuôn mặt đẹp liền phách lối, để lão nô vạch cho hắn vài đao liền tốt".
Lão già kia càng nhìn Thiên Vân càng cảm thấy khó chiu, mở miệng nói.
Thanh niên cũng nhìn kĩ Thiên Vân, nội tâm cũng là đắng ngắt, âm thầm chửi rủa.
"Ngưng Hương, hóa ra ngươi cũng là cái loại trông mặt mà bắt hình dong.
Tốt! Vậy cũng đừng trách ta giết kẻ này"
"Minh lão, giết hắn".
Tên công tử áo trắng hừ lạnh quát.
Thiên Vân rất là khó chịu, thế nhưng không có cách nào khác, khinh công bắt đầu vận chuyển, thân hình lao đi như tên bắn, nhanh không thể tưởng tượng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...