Nhất Kiếp Tiên Phàm


Thiên Vân ngồi chờ chưa được vài phút, Ngưng Hương liền đi ra, trên tay nàng còn mang theo một cái túi nhỏ, cùng một khối lệnh bài.
"Vân công tử nếu đã biết tới lần đấu giá hội này, chắc cũng là người phụ thuộc tu tiên gia tộc, nếu không cũng bước vào Hóa Cảnh võ tu đi?" Ngưng Hương đi tới, lại không đưa đồ vật cho Thiên Vân ngay, chỉ mỉm cười lễ phép hỏi.
"Cô nương đoán không sai, ta cũng chỉ vừa chạm tới Hóa Cảnh".

Thiên Vân biết một khi võ giả bước vào Hóa Cảnh, nội lực liền chuyển hóa sang một dạng năng lượng khác.

Loại năng lượng được chuyển hóa này có tên linh lực, cũng là loại năng lượng người tu tiên sử dụng.

Tuy Thiên Vân chưa từng tiếp xúc tới loại năng lượng này, thế nhưng trong người hắn có một con Cổ nha.

Thiên Vân hàm hồ đáp cho qua, cũng không thể nói, mình cái gì cũng không phải.
"Không biết công tử là người ở đâu? Năm nay niên kỷ thế nào?" Ngưng Hương đáy mắt chợt lóe dị sắc, mỉm cười mà hỏi.
"Tại hạ là người Đại Việt, vừa qua tuổi 17.

Cô nương muốn biết những thứ này làm gì? Phải chăng muốn có lệnh bài này, phải bổ sung đầy đủ thông tin?" Thiên Vân cũng có chút nghi vấn, lại hỏi Cổ Thi Điệp, đáng tiếc nàng tiếp xúc với thế giới phàm tục rất ít, cũng không biết mấy vấn đề này.

Cuối cùng Thiên Vân chỉ có thể trả lời thành thật, dù sao lần này Thiên Sinh Ngọc hắn bắt buộc phải có, nếu đắc tội Ngưng Hương tiểu thư, hắn sợ mình sẽ không được tham gia đấu giá hội.

Nếu thật xảy ta chuyện như vậy, Thiên Vân cũng chẳng còn mặt mũi gặp lại Cổ Tuyết Ngọc.
"A! Cái này...!Thật ra tiểu nữ chỉ muốn kết giao bằng hữu mà thôi, về phần lệnh bài tham gia đấu giá hội, kì thực cũng không có những yêu cầu này".

Ngưng Hương khuôn mặt hơi đỏ, có chút khó xử.
"Thì ra là vậy.

Cô nương cũng không cần tự trách, ta và cô nương vừa gặp đã thân, nếu chúng ta có thể làm bạn, Thiên Vân cũng rất vui vẻ".

Thiên Vân mồm thì nói không sao, nhưng trong lòng thì mười cái dấu hỏi trên đầu.
"Xem ra sau này vẫn nên cẩn thận một chút, nếu tung tích bị lộ, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới người thân".

Thiên Vân âm thầm ghi nhớ giáo huấn.
Ngưng Hương nghe Thiên Vân nói vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, lại đẩy cái túi cùng tấm lệnh bài về phía Thiên Vân, nói.


"Vân công tử mời kiểm tra linh thạch, tấm lệnh bài này người cũng nên cất kỹ, năm ngày sau đấu giá hội sẽ được tổ chức"
Cổ Thi Điệp đã nói cho Thiên Vân biết, cái túi nho nhỏ kia chính là "túi trữ vật", cũng cùng loại với nhẫn trữ vật trên tay hắn.

Thiên Vân cầm lấy chiếc túi, làm bộ chăm chú dò xét, kì thực việc kiểm kê tài sản này toàn dựa vào Cổ Thi Điệp.
"Tiểu tử, đúng là 100 vạn trung phẩm linh thạch".

thanh âm Cổ Thi Điệp vang lên trong đầu.
"Linh thạch không sai.

Ngưng cô nương, không có việc gì nữa, tại hạ liền cáo từ trước".

Thiên Vân làm bộ như đã kiểm kê xong, đứng người dậy chắp tay thi lễ nói.
"Vân công tử từ xa mà tới, hay là ở lại đây dùng bữa, thế nào?" Ngưng Hương thấy Thiên Vân đứng dậy liền có chút thấp thỏm, đánh bạo mời hắn ở lại dùng bữa.
"Cái này.

Có chút không tiện a, mọi người đến đây đều được mời cơm sao?" Thiên Vân có chút nghi hoặc hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Ngưng Hương nghe Thiên Vân hỏi trong lòng không khỏi thầm cười trộm, mặt lại không hề đổi sắc nói.

"Chỉ cần là bằng hữu, tiểu nữ nhất định sẽ mời cơm.

Công tử phải chăng không muốn cùng người bằng hữu như ta ăn một bữa cơm?"
Thiên Vân vốn là thằng ngốc, tuy một năm trở lại đã không còn khờ khạo, thế nhưng đối với việc giao tế hắn vẫn còn rất non nớt, nghe nàng nói vậy cũng không tiện từ chối, gật đầu đáp.

"Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, cám ơn Ngưng Hương tiểu thư đã mời khách"
Ngưng Hương âm thầm cười trộm, lại không lộ vẻ gì lên mặt.

Nàng gọi một nữ tiếp đãi khác đến thay mình quản lý sinh ý, sau đó dẫn theo Thiên Vân lên trên lầu.
Thiên Vân đi theo sau nàng, mặt càng ngày càng đỏ, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, thất lễ đi sóng vai với nàng.

Trong lòng hắn lúc này chỉ muốn hô to.


"Cô nương, trời rất lạnh nha"
Ngưng Hương thấy hắn đỏ mặt đi bên cạnh, cũng không nhịn được cười lên.

Nàng cười rất xinh đẹp, tựa như một đóa hoa hồng mới nở, kiều diễm mà ướt át.
Thiên Vân vô cùng lúng túng, thế nhưng hắn không có cách, nếu cho hắn chọn lại, hắn quyết sẽ từ chối không ăn bữa cơm này.
Sóng vai đi cùng Ngưng Hương, Thiên Vân âm thầm cảm thấy, thân phận nàng này có lẽ rất cao.

Một đường đi từ lầu hai tới lầu năm, ai gặp Ngưng Hương cũng một tiếng "Ngưng tiểu thư" hai tiếng "đại tiểu thư" trong đó rất nhiều lão già râu tóc đã bạc trắng.

Cũng có vài người ăn mặc trang phục không giống người của Thiên Long đấu giá hội, những người này đa phần là nam tử, người nào cũng nịnh nọt, cầu mong nàng đáp ứng lời mời ăn một bữa cơm, thế nhưng nàng này chỉ mỉm cười rất máy móc, không một lần đáp ứng.
"Nhóc con! Nàng này có ý với ngươi a".

Giọng Cổ Thi Điệp bỗng dưng vang lên trong đầu.
"Có ý? Có ý là như thế nào?" Thiên Vân thực sự không hiểu.
"Ài! Đúng là tên ngốc".

Cổ Thi Điệp nói xong liền ngừng lại, không hề giải thích.
"Này! Tại sao đang nói lại dừng a?" Thiên Vân không khỏi âm thầm mắng một câu.
"Vân công tử, sắc mặt ngươi có vẻ không được tốt lắm, cảm thấy không khỏe ở đâu sao?" Thấy Thiên Vân vẻ mặt lúc đỏ lúc xanh, Ngưng Hương liền hỏi thăm.
"Không sao, không sao, ta chỉ là nhớ ra một ít chuyện mà thôi".

Thiên Vân vội vàng xua tay.
— QUẢNG CÁO —
"Công tử ăn uống có sở thích gì sao?" Ngưng Hương cùng Thiên Vân ngồi đối diện trong một gian phòng nhỏ trên lầu năm.

Lúc này Ngưng Hương mới hỏi Thiên Vân muốn ăn gì.
"Ta tùy tiện là được, không cần cầu kỳ".

Thiên Vân vốn cũng không kén ăn, từ nhỏ tới lớn sinh hoạt đạm bạc đã quen, ăn cái gì cũng không quá quan trọng.
"Vậy a! Vậy ta đành tự chủ trương rồi".


Nói xong nàng liền đi ra khỏi gian phòng, có lẽ dặn dò nhà bếp làm đồ ăn.
Thiên Vân cũng không có quan tâm, yên vị ngồi bên bàn trà, ngắm phong cảnh qua cửa sổ nhỏ.
"Từ trên cao nhìn xuống kinh thành, quả nhiên vẫn rất có thú, bảo sao đám công tử, tiểu thư nhà giàu thường xuyên tới trà lâu hội hợp".

Thiên Vân mỉm cười ngắm cảnh đường phố, trong lòng không khỏi cảm khái.

Hắn càng ngày càng giống mấy công tử ca ăn chơi xa đọa, mặc dù một năm trước hắn vẫn còn là thằng chăn ngựa.
Nhìn một hồi Thiên Vân bỗng dưng ngẩn ra, đôi mắt màu lam tựa như chứa đựng cả tinh hà nhật nguyệt, sâu thẳm mà mênh mông.

Thiên Vân cứ nhìn xuống dòng người ngược xuôi, ánh mắt không chớp lấy một lần.

Cánh tay phải lúc này nhẹ nhàng nhấc, ngón tay cái bấm đốt.

Đúng lúc này hai mắt hắn chớp động, vẻ mặt bỗng dưng lạnh như sương.
"Vậy mà có người dám theo dõi ta, các ngươi là chán sống rồi sao?" Thiên Vân lời nói mang đầy sát khí.
Thiên Vân thân hình run lên một thoáng, tỉnh táo trở lại.

Vẻ mặt lúc này vô cùng đặc sắc, lúc mừng như điên, lúc lại hồ nghi, lúc lại lạnh lùng.

"Thiên Diễn Thuật vậy mà nhập môn, không ngờ ta đi bộ từ Thiên Sơn tới nơi này gần tháng trời không có tiến triển.

Trái lại nhìn trời sao, nhìn người qua lại hai lần, thế mà nhập môn"
"Vân công tử, rượu và món ăn rất nhanh sẽ mang tới".

Ngưng Hương lúc này đã quay trở lại, trên tay còn mang theo một bình rượu nhỏ.
Thiên Vân cũng chỉ mỉm cười gật đầu, trong lòng thì đang cân nhắc kẻ nào cho người giám sát mình.
Tâm hắn hơi động, ngón cái lại bắt đầu bấm đốt, lần này hắn muốn thử nhìn một lần xem, khí vận là thứ gì.

Tuy Thiên Diễn Thuật này Thiên Vân mới chỉ nhập môn, thế nhưng dùng để tính toán khí vận một người lại không thành vấn đề.

Hắn nhìn lướt qua khuôn mặt của Ngưng Hương một chút, ngón tay bấm đốt, rất nhanh hình ảnh hắn nhìn thấy đã thay đổi.

Chỉ thấy lúc này Ngưng Hương cả người toát ra hào quang vàng kim, cao quý không sao ta xiết, tựa như tiên nữ hạ phàm quang huy mà lộng lẫy.

Thiên Vân ngón tay hơi run, cổ họng ngòn ngọt tựa như có vật gì muốn chui ra, hắn cố gắng khiến cho thể nội ngừng xao động, trong lòng không khỏi kinh hãi vạn phần.
"Tại sao lại thế? Ta dường như vừa mất đi thứ gì đó".


Thiên Vân kiểm tra cơ thể một hồi, rõ ràng vẫn như cũ, thế nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó vừa biến mất.
"Ngươi không lên dùng Thiên Diễn Thuật tính toán người khác, chỉ khi nào người đó thực sự có khả năng uy hiếp tới ngươi mới được dùng.

Vừa rồi ngươi đã mất đi một ngày tuổi thọ, nếu người ngươi tính toán có tu vi cao, ngươi liền đi chết".

Tiếng Cổ Thi Điệp mang theo ý cảnh cáo vang lên.
"Lại còn có việc này?" Thiên Vân nội tâm cả kinh, âm thầm thề sẽ không bao giờ lỗ mãng như vậy nữa.
— QUẢNG CÁO —
"Lần này xem như ngươi gặp may, tuy nàng này khí vận cực tốt, thế nhưng nàng tu vi chỉ ngang với ngươi mà thôi.

Xem ra nàng này xuất thân từ tu tiên gia tộc, trên thân nàng linh khí không yếu".

Cổ Thi Điệp lần nữa mở miệng.
"Nàng cũng là người tu tiên? Tu vi ngang ta? Nghe tỷ nói ta hoàn toàn không hiểu".

Thiên Vân khó hiểu hỏi.
"Ta cũng không biết, đối với việc tu luyện mỗi tộc đàn lại có con đường khác nhau, ngươi thử hỏi nàng một chút xem".

Cổ Thi Điệp nói xong liền im lặng.
Món ăn rất nhanh liền đưa lên, không dám nói là sơn hào hải vị, thế nhưng đều là đồ tốt, số ít món ăn còn làm từ thịt hung thú.
Ngưng Hương rót rượu mời Thiên Vân, khóe miệng lúc nào cũng mang theo ý cười.
"Vân công tử, tiểu nữ kính ngài một chén, chúng ta đều không phải người bình thường, nhưng quy củ bó buộc cũng đừng nên để ý".

Ngưng Hương có vẻ rất cởi mở, ly rượu một lần uống liền thấy đáy.
Thiên Vân đang có việc nghi hoặc muốn hỏi nàng, cũng không có từ chối, chén rượu cũng rất nhanh đã cạn.
"Công tử, mau thử các món ăn của Thiên Long đấu giá hội chúng ta a.

Nhìn xem tay nghề đầu bếp của chúng ta, có hợp khẩu vị công tử hay không?" Ngưng Hương không hề e lệ, liên tục gắp đồ ăn cho Thiên Vân.
Thiên Vân cũng không khách sáo, bầu không khí cũng trở lên hài hòa hơn nhiều.
"Ngưng Hương cô nương, tại hạ có một vài nghi hoặc, mong cô nương giải đáp một chút, được chứ?" Thiên Vân thấy không khí rất tốt, lúc này mới mở miệng hỏi.
Ngưng Hương hơi bất ngờ, nhưng cũng không có phản đối, gật đầu đáp.

"Công tử cứ nói, đừng ngại"
Chuyện là ta vừa đặt chân tới Hóa Cảnh, lại tìm không thấy tiên kiều, cô nương có hay không biết tiên kiều là vật gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui