"Sư tỷ! Sư tỷ ơi!"
Tiếng gọi thảng thốt của Thiền Chiêu thu hút cái ngoái nhìn của Oanh Thời, kéo nàng ra khỏi ảo mộng, suy tư.
Không biết nàng ta trèo lên bằng cách nào, nhưng Oanh Thời cũng không khỏi trầm trồ khi thấy Nhuận Diên trèo lên sau, người có mấy vết chân bị dẫm đạp, nàng hiểu ý, khéo đùa:
"Ghê chưa! Sư đệ chúng ta cũng ga lăng chứ bộ."
Nhuận Diên phủi bụi trên người.
Miệng lầm nhẩm: "Hừ, tỷ nhận ra hơi muộn ấy..."
"Ấy, trên tay muội là gì thế Chiêu?
Trong tay Thiền Chiêu, có mấy chú hồ ly nhỏ đang ngoe nguẩy những chiếc đuôi, dụi mặt vào tay nàng ta đầy dễ thương.
Thiển Chiêu phấn khích kể lể, đại khái là lúc bị đánh văng xuống kia, nàng ta thấy một con Cửu Tiêu Hồ cái đang bị trọng thương cùng mấy đứa con nhỏ, Thiển Chiêu thấy nó tội quá thì đành trị thương cho nó trước, rồi đem mấy đứa nhỏ lên đây, biết đâu có thể làm dịu lòng cha chúng nó ở đằng này.
Thế rồi, vừa nói xong, mấy đứa nhỏ đánh hơi thấy cha chúng, phi cái mình nhỏ con xuống chỗ Cửu Tiêu Hồ, hít hít mấy cái rồi kêu thút thít.
Cửu Tiêu Hồ thấy con thì dịu đi hẳn, cái ấn lửa hồ trên trán nó bồng chốc tiêu tán.
Dường như nó nghe được con nó kể lễ về chuyện Chiêu đã làm mà dịu lòng để cho nhóm họ đi.
Cửu Tiêu Hồ chỉ muốn bảo vệ gia đình nó mà thôi.
Oanh Thời cười, nàng tới chỗ Cửu Tiêu Hồ, thấy nó thụt lùi ra sau thì khẽ khàng dỗ dành:
"Để ta trị thương cho." 2
Nói rồi, vầng ánh sáng bàng bạc từ tay nàng đã làm dịu đi những tổn thương trên người Cửu Tiêu Hồ.
Nó thế mà vẫn có chút cảnh giác nàng, dùng hai chân trước bảo bọc mấy đứa con vào lòng.
Tình phụ tử đẹp thật, tiếc là Oanh Thời không có cái phúc ấy.
Nàng cười đôn hậu.
"Đi đi, ta không tìm các ngươi nữa đâu."
Nó nghe thế, như hiểu được lời nàng nói mà thoáng sững lại, nó thụt thịt mấy cái như thể nói cảm ơn, rồi cắp cổ đứa con, xuống kia với vợ nó.
"Về thôi."- Oanh Thời nói.
"Sư tỷ.."
"Có gì về ta chịu tội trước sư cô.
Chứ nhìn gia đình họ thế, ta không đành lòng làm điều chia rẽ, khiến gia đình người ta ly tán."
"Da."
Thiển Chiêu lúc ấy thấy Mặc Liên đang nằm bất động thì vội vã tới xem xét.
Nàng ta thấy vết thương không đáng kể thì thở phào, để hắn tựa vào người nàng, định một mình vác hắn về Tịnh Vân sơn.
Nhuận Diên không đành lòng:
"Có ta là nam tử hán ở đây, ai lại để muội khuân vác sư huynh một mình kiểu này."
"Kệ ta."
"Ta lười cãi với muội, sư huynh quan trọng, có gì ta cùng muội đưa huynh ấy trở về."
Oanh Thời là người lớn tuổi nhất ở đấy, nàng tiên phong mở đường dẫn cả bốn trở về, thi thoảng không kìm được khẽ liếc nhìn khung cảnh tuyệt đẹp phía sau lưng nàng.
Cả Thiền Chiêu và Nhuận Diên, mỗi đứa một bên, cùng gánh Mặc Liên trở về, dù cho có lời qua tiếng lại với nhau, nhưng nhìn hai đứa mà Oanh Thời không kìm được mấy dòng suy nghĩ "xứng đôi phải lứa" trong đầu.
Không khó để nhìn ra sự quan tâm đặc biệt của Thiển Chiêu dành cho Mặc Liên không hề đơn thuần, nhưng cũng chẳng khó để nhận ra tình cảm đơn phương Nhuận Diên dành cho Chiêu mà có lẽ chính hắn cũng không biết.
Không yêu, không quý thì làm gì có chuyện hơi tí là lại tìm đến con gái nhà người ta gây sự, gây chú ý như thế.
Oanh Thời khẽ khàng cười.
Kể ra sư phụ nói đúng, có hai đứa, sư môn thêm nhộn nhịp hẳn, tương lai mà lại có một hôn lễ nho nhỏ trong tông môn thì hay biết mấy.
Chỉ là, nàng bỗng nhớ về nam nhân khi nãy.
Sao hắn ta lại bị thương thê thảm đến vậy nhỉ? Sao hắn lại biết nàng đang gặp nguy mà đến ứng cứu kịp thời như thế? Hắn là người trời, thế mà sao lại dành sự quan tâm cỡ ấy cho một phàm nhân nhỏ bé như nàng.
Nàng bỗng nôn gặp hắn quá, có quá nhiều sự tò mò thôi thúc nàng.
Có lẽ về tông môn phải học hành tử tế hơn mới được...
Cũng không thể để người ta bảo bọc mãi.
Mà chỉ có mạnh hơn, nàng mới bảo vệ được những nụ cười thanh thuần đằng sau nàng kia.
Nàng trân quý mối quan hệ ấy, và cũng không mong sự việc hôm nay xảy ra thêm lần nào nữa.
Chẳng ai nói được rằng nếu sự còn xảy ra nữa họ có được may mắn thế này không.
Lúc trở về đến Tịnh Văn sơn, cả bốn thấy sư phụ Cẩm Vân đang đứng ở cửa, gương mặt không kìm được lo lắng.
Thấy bóng người trở về thì hối hả khác thường, ông đến dò xét cả lượt:
"Mấy đứa có làm sao không? Ôi, sao kia? Liên nó sao rồi?" - Ông hỏi dồn dập không để ai kịp trả lời.
Thiển Chiêu nhanh nhảu giao Mặc Liên cho Cẩm Vân:
"Nhìn qua thì con không thấy có gì đáng ngại nhưng sư phụ cứ xem lại xem sao."
"Được! Được! Chúng ta về sư môn."- Ông lo cho Liên lắm.
Lúc Cẩm Vân trở về hay tin mấy đứa đệ tử của mình đi vào Yêu giới thì không tiếc lời quở trách Miên Hoa.
Miên Hoa thân làm y sư ít qua lại đất yêu, không biết được Cửu Tiêu Hồ đang mùa sinh nở, chúng nóng tính và hung dữ hơn bình thường.
Tầm này đi mà không may gặp cánh đầu đàn, mất mạng như chơi.
Ông sốt ruột, đương tìm cách đi tìm đám trẻ nhưng may mắn sao chúng lại về sớm, không thì dù chả làm gì ông cũng ân hận suốt đời.
Ông độ chút khí lực cho Mặc Liên rồi dìu hắn nằm xuống.
"Không sao rồi.
Chỉ là thần hồn nhiễu loạn tí thôi.
Còn con? Thời? Có sao không, ra đây ta xem cái nào."
Nghe nàng kể hết thì ông sốt sắng hỏi.
Tất nhiên Oanh Thời không nói việc được ân nhân cứu mạng nhưng dường như Cẩm Vân chẳng bận tâm làm sao mà đệ tử của ông đánh thắng, ông chỉ chăm chăm xem mấy đứa có thương thể gì hay không mà thôi.
Oanh Thời xoay một vòng cho ông thấy, ngoại trừ chiếc quây hơi rách rưới do vật lộn ra thì nàng không sao cả, vết thương trên tay cũng đã lành nhờ có tiên khí thịnh vượng ở đỉnh Tịnh Vân sơn, cũng chỉ có vài vết bỏng nhẹ trên tay nàng bởi yêu thuật gây ra khó mà chóng hồi phục.
Cẩm Vân sốt ruột bôi cao cho nàng.
"Con gái con đứa, dù có là kẻ tu hành thì suy cho cùng quý giá nhất của nữ nhân cũng là đôi tay."- Ông quở nàng.
Lúc ấy, Nhuận Diên từ đâu trở về cười hóm hỉnh, dúi vào chiếc tay đang giấu sau hông nàng ba món, khẽ thì thầm:
"Hề hề, ta đi đòi quà cho tỷ đấy, tiên đan tam phẩm, hàng béo bở."
Đan dược trong phái tu tiên thì được định giá theo phẩm, cao nhất là cực phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, và dần dần hạ xuống theo chiều tăng của con số.
Cẩm Vân tuy cao tuổi nhưng thính lực tốt, ông gõ vào đầu Diên:
"Con đấy! Sau này bớt bày trò."
"Ô kìa! Sư phụ không tin đại sư tỷ của con à, có tỷ ấy thì ba cái nhiệm vụ vào Yêu giới con sợ chi!"
Nhuận Diên vừa tránh vừa hóm hỉnh cười, cậu cứ luôn lạc quan yêu đời như thế, nhất mực tin tưởng đồng đội mình.
Thiển Chiêu gặn hỏi: "Thế Cửu Tiêu Hồ bọn con không lấy được, giải bét sẽ lấy gì thưởng thế sư phụ?"
Cẩm Vân thở dài, ngồi xuống cái chõng tre:
"Các con định tham gia à? Sao mà quan tâm đến nó thế?"
"Vâng! Con nghĩ mình chỉ được giải bét thôi nên biết trước sẽ đỡ mất lòng."
"Đúng đấy!"- Nhuận Diên phụ họa.
"Sao lại nghĩ mình kém cỏi thế?"
"..Ở đây ngoài sư tỷ có thực lực ra, thì chúng con còn chả ăn được mấy đứa bên chỗ Miên Hoa sư cô, không có kì vọng, không đau thương sư phụ ạ."-Thiển Chiêu đáp thành thực.
Cẩm Vân xoa cằm ngẩm nghĩ một lúc rồi nói:
"Thời.
Con tham gia đi, ta thấy mấy đứa nhỏ thích thú lắm."
Ông chiều chuộng mấy đứa con mình hết mực, thấy thích thì ông làm, chứ kẻ không ham danh lợi, không háu sự đời như ông thì làm gì quản mấy cái Vân Hoa đại hội này.
Ông thừa biết Diên và Chiều nói thế chính là để kích cho Oanh Thời tham gia, khen nàng hết mực, hạ thấp bản thân mình.
Chứ thực tế, Cẩm Vân là một tu tiên giả nức tiếng bậc nhất giới tu tiên, là người đạt cửu đẳng khi chỉ mới ngấp nghé tứ tuần- điều chưa từng có tiền lệ trước đây, thế cho nên đệ tử ông một tay đào tạo làm gì có chuyện kém cỏi được.
Kể cả cho ông thường hay dung túng chúng nó, thì những bài thuật ông chỉ dạy luôn luôn dễ hiểu và có tính thực tiền cao hơn bình thường rất nhiều, rất hiệu quả.
Là người nắm thóp ý đồ của hai đứa đệ muội, Oanh Thời thở dài:
"Không đâu.
Con lười lắm, con muốn tu tiên."
"Năm viên tiên đan tam phẩm."
"Con đi."- Nàng đáp lại ngay lập tức.
"..."
Đến cả Cẩm vân cũng đứng hình khi nàng không mặc cả thêm cái gì.
Còn Nhuận Diên và Thiển Chiêu thì hò reo vui sướng trong nỗi bất lực của Mặc Liên...!Hắn thấy ồn ào chết đi được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...