Hôm sau, mười giờ hơn Đan Cư mới được Ân Chẩn vác xuống lầu, nhất định là ngày hôm qua cậu bị Ân Chẩn gây sức ép đến khuya mới được nghỉ ngơi rồi.
Harry nguyên bản nằm ngủ gật trong lồng, vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức đứng lên nhìn cầu thang một cách chờ mong. Bởi vì nó đói bụng.
「 Em cho nó ăn cái!」 Đan Cư không đành lòng thấy cún con đói bụng đến lộ vẻ đáng thương như vậy liền nói với Ân Chẩn.
「 Được rồi…….」 Ân Chẩn vẫn không quá nguyện ý cho người yêu đi, bản thân thì tới nhà bếp làm bữa sáng kiêm luôn cơm trưa.
Đan Cư vui vẻ cho Harry ăn, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi xuống bàn đợi cơm.
Ân Chẩn rất nhanh đã bưng thức ăn lên. Hai người ngọt ngào dùng cơm. Ăn xong, Đan Cư được Ân Chẩn ôm đến phòng khách xem tivi ăn trái cây. Anh hào phóng mở cửa lồng để Harry ra ngoài hít thở không khí. Con Harry muốn Đan Cư ôm nó sờ nó, Đan Cư cũng rất muốn nha, nhưng Ân Chẩn ở một luôn nhìn chằm chằm khiến một người một chó không dám làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tự làm những chuyện của bản thân có thể làm – gặm xương và xem truyền hình.
Nhưng chỉ nhìn tivi có một cái, Ân Chẩn lại ôm Đan Cư lên lầu, bởi vì cậu có thói quen ăn no xong sẽ đi ngủ trưa.
Ân Chẩn đương nhiên là quan tâm đến nhu cầu của người yêu rồi. Anh cũng không muốn nhìn con chó trắng này chạy quanh quẩn ở trong nhà mình, vẫn là nhắm mắt làm ngơ thì tốt hơn! Bất quá Đan Cư nằm được lên giường rồi lại không muốn ngủ, cho nên liền lăn vào lòng Ân Chẩn làm nũng, sẵn tiện coi tivi tiếp.
「 Chẩn ~ thật nhàm chán ~」 Đan Cư cọ cọ người yêu nói,
「 Cho nên em muốn xuống lầu chơi với chó?」 Ân Chẩn trực tiếp đáp lại, phi thường hiểu rõ người yêu
「 Ân ân!」 Đan Cư gật đầu như đảo toán,
「 Không được, chó bẩn.」 Ân Chẩn trực tiếp cự tuyệt,
「 Con Harry được nuôi ở nhà nhất định có tắm rửa sạch sẽ, không bẩn.」 Đan Cư vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói,
「 Không được, trên người em sẽ có mùi nó.」 Ân Chẩn còn nói,
「 Ác……. Được rồi…….」
Đan Cư nghe xong đành phải ngoan ngoãn tiếp tục xem tivi, bằng không tối nay mình đại khái không cần ngủ nha!
Hai người ở trên lầu ngọt ngào mật mật, con Harry ở dưới lầu chơi đến vui vẻ, bởi vì chủ nhân nhà nó đặc biệt đem đồ chơi nó thích cho Đan Cư mang về đây, vừa rồi đồ chơi được Đan Cư lấy ra cho nó chơi, vì thế nó cho dù không có ai cũng có thể tự chơi đến vui quên hết trời đất. Đồ chơi của nó không gây tiếng động nhiều, cho nên lầu trên lầu dưới đều có bầu không khí rất hòa hợp.
Buổi chiều, Đan Cư khôi phục dáng vẻ bình thường cùng Ân Chẩn nấu bữa tối. Đan Cư đứng bếp nấu cà ri, còn Ân Chẩn thì đứng đằng sau ôm lấy eo người yêu không ngừng quấy rầy.
「 Cư Nhi nấu cà ri ăn ngon lắm a!」 Ân Chẩn ở bên tai người yêu nói,
「Cám ơn khích lệ.」 Đan Cư cười trả lời,
「 Cư Nhi hôm nay có nấu canh sao?」 Ân Chẩn hỏi,
「 Hẳn là không có, anh muốn uống hả?」 Đan Cư hỏi lại,
「 Không có, chỉ là hỏi một chút mà thôi.」 Ân Chẩn trả lời,
「 Ác.」 Đan Cư nói xong liền tiếp tục chuyên tâm nấu bữa tối.
Hai người ăn no lại xem truyền hình. Đan Cư đổ thức ăn cho Harry ăn. Con Harry chơi suốt cả buổi chiều đã mệt rồi, đương nhiên vui vẻ mà ăn. Đan Cư cứ như vậy mà nhìn Harry ăn cơm. Thật là muốn nuôi chó quá đi~~ Nhưng lại không thể~~ Ân~~~ muốn nuôi muốn nuôi muốn nuôi~
Đan Cư cứ như vậy, trên mặt không lộ ra biểu tình gì nhưng nội tâm phi thường rối rắm, thẳng đến khi Ân Chẩn trực tiếp ôm cậu đến so pha ngồi.
「 Chẩn ~ người ta thật sự muốn nuôi chó hoặc mèo ~」 Đan Cư vẫn là nhịn không được hướng Ân Chẩn làm nũng,
「 Không được.」 Ân Chẩn gọn gàng dứt khoát nói,
「 Ác……」Đan Cư bị cự tuyệt lăn ra góc sô pha tự kỷ.
「 Có anh thương em còn không đủ sao? Còn muốn nuôi thú?」 Ân Chẩn thấy người yêu như vậy cũng không đành lòng, quyết định cho người yêu ăn mê dược.
「 Nhưng chó con đáng yêu……」 Đan Cư nhỏ giọng trả lời,
「 Anh không muốn em di dời lực chú ý quá mức vào cái gì khác. Em chỉ có thể là của anh, hiểu không?」 Ân Chẩn không chút nào thẹn thùng nói,
Đan Cư nghe xong lời tuyên ngôn trắng trợn, trong lòng liền cảm thấy thực ngọt thực cao hứng, lập quẳng cái chuyện muốn nuôi sủng vật này ra đằng sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...