Nhất Kiến Chung Tình - Duy Na Tư
Ân Chẩn lái xe đưa người yêu trở về lại ký túc xá,「 Ngày mai gặp lại, nghỉ ngơi sớm đi ha!」 Ân Chẩn ôn nhu nói,
「 Ân, anh cũng nghỉ sớm một chút đi!」 Đan Cư cũng nói,
「 Ờm…… Anh hôn em có được không?」 Ân Chẩn lớn mật đưa ra yêu cầu,
「 Ân…… A!」 Đan Cư vò đầu cả nửa ngày cũng không tìm ra được câu trả lời, đành lôi cái tâm của con đà điểu ra che mặt
Ân Chẩn liền nhân cơ hội trộm hôn lên trán Đan Cư một cái.
Cư Nhi đỏ mặt thật đáng yêu quá đi mà!
「 Được rồi, nhìn em ngượng ngùng như vậy, anh sẽ càng muốn em có thói quen chủ động hôn anh a! Hay là Cư Nhi vốn đã muốn làm từ trước rồi?」
Ân Chẩn cố ý trêu chọc Đan Cư. Quả nhiên, cậu nhóc bỏ tay ra, trừng mắt nhìn Ân Chẩn. Nhưng mà, Ân Chẩn nhìn qua nhìn lại kiểu gì cũng thấy Đan Cư giống như đang làm nũng mình hơn.
「 Rồi rồi! Cư Nhi đáng yêu nhất! Hại anh nhịn không được muốn chọc em!」Ân Chẩn cuối cùng quyết định không tiếp tục chọc nữa
「 Anh thực xấu!」 Đan Cư tức giận nói,
「 Xin lỗi đi mà! Ai bảo Cư Nhi của anh đáng yêu như thế chứ!」 Ân Chẩn nhịn không được với tay xoa đầu Đan Cư. Cậu nhóc vẫn phùng phùng má, rõ ràng vẫn còn tức giận đây mà.
「 Thôi được rồi! Là anh sai, Cư Nhi rất thiện lương! Đừng giận anh nữa mà~ Đi~」Ân Chẩn rất kiên nhẫn trấn an người yêu, bởi vì quả thật là do bản thân làm sai trước.
「…… Được rồi……」 Đan Cư cũng không tức giận gì cho lắm, chỉ là ngượng quá hóa giận mà thôi. Ân Chẩn thực xấu! Cố ý trêu mình!
「 Cư Nhi tốt bụng nhất!」 Ân Chẩn sờ sờ xoa đầu người yêu.
「 Được rồi…… Em lên đây……Không biết A Ưng đã về chưa nữa…..」 Đan Cư cảm thấy hơi có lỗi với thằng bạn một tí.
「 Cậu ta đi với ai?」 Ân Chẩn có chút tò mò hỏi,
「 Đi cùng với Ôn Văn và Nho Nhã học trưởng của tụi em a!」 Đan Cư trả lời,
「 Đi cùng với họ? Vậy chắc là không trở về rồi!…… Em thử gọi điện xem sao a! Bất quá, anh nghĩ bạn học của em hôm nay sẽ không trở về ký túc xá đâu..」 Ân Chẩn ra vẻ bí mật nói,
「 ác…… Em gọi điện thoại đã.」 Đan Cư tuy rất nghi ngờ nhưng vẫn gọi Trang Cao Ưng,
“Hello! A Cư, A Ưng đang tắm, không thể tiếp điện thoại a ~ Em có gì muốn nhắn lại không a ~” Nho Nhã bắt máy.
“Em chỉ muốn hỏi…Hôm nay cậu ấy không trở về ký túc xá sao?” Đan Cư không biết làm sao đành để Ân Chẩn viết câu hỏi rồi mới lặp lại.
“Ác ~ Chắc là không rồi a ~” Nho Nhã hoàn toàn không có lấy một tia cảm xúc do dư nói.
「 Đưa điện thoại cho anh! Anh giúp em nói!」 Ân Chẩn nhịn không được liền nói.
Đan Cư cũng ngây ngốc mà đưa điện thoại cho Ân Chẩn.
“Tôi là Ân Chẩn. Hôm nay Cư Nhi sẽ ở chỗ của tôi. Phiền toái cậu xử lý một chút.” Ân Chẩn không e dè nói.
“Ác ~ Là thầy Chẩn a ~ Đương nhiên là không thành vấn đề~ Chúc thầy và đàn em A Cư có một đêm tốt đẹp a~ Bái bai~” Nho Nhã hào sảng đáp ứng sau đó cúp điện thoại.
「 Anh sao lại nói với đàn anh A Nhã như vậy a?!」
Đan Cư bị Ân Chẩn dọa đến choáng váng, lập tức với lấy điện thoại muốn gọi điện giải thích.
「 Cậu ta biết chuyện của tụi mình. Em không biết bạn của em và hai tên đó có tình cảm qua lại với nhau sao? Mọi người chỉ là tương trợ lẫn nhau mà thôi. Cư Nhi không cần lo lắng cho bạn tốt của em. Hai người kia sẽ đem cậu ta phủng trong lòng bàn tay!!」Ân Chẩn ngăn người yêu có ý định tiếp tục quấy rầy người ta,
「 ác……Vậy…… Em hôm nay……」
Đan Cư nghe Ân Chẩn nói xong liền có chút thẹn thùng, không biết mở miệng làm sao, tuy rằng quả thực lúc nãy cậu cảm thấy có chút khổ sở vì sắp phải chia tay Ân Chẩn……
「 Em hôm nay ngủ ở nhà anh đi. Như vậy ngày mai sẽ được ngủ lâu thêm một chút, sau đó cùng đi ăn sáng rồi đi bơi, có được không?」Ân Chẩn tiếp tục trấn an đứa nhỏ bất an.
「 Ân.」 Đan Cư đáp lại, bởi vì cậu thực sự cũng muốn cùng Ân Chẩn ở một chỗ. Nếu còn cố tình rụt rè nữa thì sẽ trở thành kẻ làm ra vẻ nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...