Không biết qua bao lâu, Phương Thần mới bình tĩnh lại.
Nhưng vào lúc này, hắn lại không thể không hưng phấn, bởỉ vì chùm sáng kia hóa ra là truyền thừa, là truyền thừa của đan đạo.
“Thì ra là ký ức truyền thừa của một vị luyện đan sư cấp sáu.”
Phải biết rằng, luyện đan sư cấp năm ở Thần Đông Vực đã là luyện đan sư hàng đầu, chỉ có một cao thủ cấp sáu.
Khi không nhặt được toàn bộ truyền thừa của cao thủ cấp sáu, điều này sao có thể không khiến Phương Thần hưng phấn cho được.
Một lát sau, hắn mới tỉnh táo lại: “Hiện tại không phải lúc tìm hiểu truyền thừa này, khảo hạch của Thất Phong sắp bắt đầu, cũng nên xuất phát rồi.”
Hắn bước ra khỏi tòa tháp nhỏ và đến đại sảnh để gặp sư nương Thu Mai.
“Sư nương.” Phương Thần cung kính hành lễ.
“Tiểu Phương, ngươi tu luyện xong rồi à?”
Thu Mai lúc này đang đan len, nhìn thấy Phương Thần tới, bà ấy mỉm cười.
Mặc dù lúc sắp chết Thiên Dương Tử đã chuẩn bị cho sư nương một khối tài sản phàm trần dùng cả đời không hết, nhưng bà ấy là người không thể nghỉ ngơi nhàn hạ nên thỉnh thoảng vẫn đan một số quần áo.
Quần áo của Phương Thần từ nhỏ đến lớn đều là do sư nương đan.
“Đến đây.” Thu Mai cười nói: “Ta đan cho ngươi một cái áo khoác mới, ngươi thử xem có vừa với ngươi không.”
“Vâng ” Phương Thần gật đầu, cầm lấy áo khoác.
Đây là một chiếc áo khoác dàỉ màu trắng xanh, khỉ Phương Thần mặc vào, khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm sinh động.
Sau khi nhìn hắn, Thu Mai cảm động thở dài: “Ôi, thời gian trôi nhanh quá. Lúc trước Tiểu Phương thấp hơn ta nửa người, nay đã cao lớn như vậy rồi.”
Phương Thần hiểu sư nương đang nhớ sư tôn, cũng nhớ nhà của mình.
Sư tôn không còn ở đây nữa, mà nhà của họ vẫn đang ở Phong thứ bảy trong Thất Phong.
Phương Thần kiên quyết nói: “Sư nương yên tâm, hôm nay là khảo hạch của Thất Phong, ta cam đoan với sư nương, ta sẽ dẫn sư nương trở về Phong thứ bảy.”
Thu Mai nhìn vẻ mặt kiên định của Phương Thần, lại mỉm cười hỉền lành: “Được, sư nương tin tưởng ngươi có thể làm được.”
Sau đó Phương Thần tạm biệt Thu Mai và đi đến Vô Tự Phong.
Vô Tự Phong.
Địa điểm khảo hạch của Thất Phong nằm ở một không gian rộng lớn phía sau núi, lúc này quảng trường đã đông đúc hàng chục nghìn người.
Đương nhiên, một nửa trong số họ chỉ đang xem trò vui, còn lại ở giữa quảng trường là các đệ tử ngoại môn tham gia khảo hạch của Thất Phong.
Phần lớn bọn họ đêu là Tụ Linh cấp bảy hoặc cấp tám, bởi vì mọi người dều biết rằng khảo hạch của Thất Phong ít nhất cần phải có Tụ Linh cấp bảy mới có thể vượt qua.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người ở Tụ Lỉnh cấp chín, cố ý chờ đến cấp chín mới tham gia, nguyên nhân cũng rất đơn giản, chính là
khen thưởng.
Mười người đứng đầu trong mỗi cuộc khảo hạch sẽ nhận được một số phần thưởng, đặc biệt phần thưởng ở vị trí đầu tiên lại càng hậu hĩnh hơn.
Vì vậy, dù đã có khả năng vào nội môn thì họ cũng thà ở lại ngoại môn cho đến khi đủ tự tin tham gia.
Tất nhỉên, cũng có một số người chỉ có Tụ Lỉnh cấp sáu. Phần lớn những người này dều cho rằng mình không thề vượt qua được, chỉ tham gia học tập và chuẩn bị cho kỳ khảo hạch của Thất Phong tiếp theo thôi.
Và Phương Thần cũng nằm trong số đó.
Nhưng vào lúc này, hắn lại đang ở vị trí khó thấy nhất trên quảng trường, chờ đợi khảo hạch bắt đầu.
“Nhìn kia, đó không phải là Lâm Lạc Nhi sao?”
“Oa. Quả nhiên là nàng ta. Nàng ta mới mười lăm tuổi đã là Tụ Lỉnh cấp chín. Nàng ta là người được yêu thích nhất trong cuộc khảo hạch này đây.”
Sự xuất hiện của một cô gái giữa đám đông đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Cô gái có đôi mắt trong suốt và sống động, lông mày được tỉa, mũi cao và má có lúm đồng tiền nhỏ, trông vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là biểu cảm của nàng ta có chút lạnh lùng, cũng không thích cảm giác bị chú ý.
“La Ngạo cũng đến kìa.”
Có người khác kêu lên, một lần nữa thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“La Ngạo. Em họ của thiên tài nội môn Phong thứ hai La Vân, là Tụ Lỉnh cấp chín ở tuổi mười bảy, cũng là thiên tài được yêu thích nhất cho chức vô địch này.”
“Mẹ nó, lần này hai người họ sẽ phân cao thấp để chọn ra người chiến thắng.”
“Đúng đúng.”
Nghe được cái tên này, Phương Thần hơi nhíu mày, nhìn sang.
Trong đám đông, La Ngạo kiêu hãnh nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người, bên cạnh hắn ta là hai người quen.
Một người đương nhiên là Tô Uyển Nhi, Phương Thần cũng không có gì ngạc nhiên khỉ đối phương xuất hiện.
Trước đây nàng ta đã nói rằng hắn sẽ
không bao giờ vượt qua kỳ khảo hạch của Thất Phong nên đương nhiên sẽ tham gia khảo hạch.
Ngoài ra, còn có một người khác, Tư Thành Nghiệp, người mà trước đó hắn đã gặp ở Lỉnh Khí Các.
Lúc này, Tư Thành Nghiệp đang nhìn chung quanh, tìm kiếm người.
Khi nhìn thấy Phương Thần, hắn ta vô cùng vui mừng, sau đó hung ác trừng mắt nhìn Phương Thần, nhỏ giọng nói gì đó với La Ngạo ở bên cạnh.
La Ngạo nghe vậy, cũng nhìn Phương Thần, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Sau đó hắn ta dẫn hai người đỉ gặp Phương Thần.
“Ngươi chính là Phương Thần?” La Ngạo khinh thường nhìn Phương Thần, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, giống như đang nhìn một con kiến.
Nhìn thấy là Phương Thần, sắc mặt của Tô Uyển Nhi lập tức lạnh lùng: “Chính là tên khốn kiếp này. Không ngờ tên khốn nạn như ngươi lại dám tới. Ngươi đúng là chán sống rồi.”
“Lão đại, chính là hắn. Sau khi ta nói tên của ngươi, hắn đã dùng đủ mọi cách sỉ nhục
ngươi, hắn hoàn toàn không coi trọng ngươi. Thật sự rất đáng ghét.” Tư Thành Nghiệp đổ thêm dầu vào lửa.
Sau đó Tư Thành Nghiệp hét lên với mọi người xung quanh: “Mọi người nhìn xem, đây chính là kẻ ngốc của năm năm trước. Hắn đã tự phế tu vỉ đề thủ mộ vỉ sư, cười chết ta mất.”
Khi hắn ta nói lời này, nhiều người lập tức nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó.
“Thì ra đó là kẻ ngốc năm xưa hả?”
“Ta cười chết mất, tự phế bỏ tu vỉ để canh mộ, chết vì hiếu à.”
“Đây không phải là hiếu thảo, đây là ngu ngốc.”
“Hahaha.”
Mọi người nhìn Phương Thần bằng ánh mắt giễu cợt, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Trước sự giễu cợt của người xung quanh và cả việc đổ thêm dầu vào lửa của Tư Thành Nghiệp, trong lòng Phương Thần không có nhiều dao động.
Hắn không buồn nói gì cả, không cần thiết lắm.
La Ngạo lạnh lùng nói: “Cho ngươi một cơ
hội, tự phế tu vi rồi xút đi, có lẽ ta có thể tha mạng cho ngươi.”
Giọng điệu của hắn ta giống như ra lệnh.
Phương Thần thờ ơ nhìn hắn ta, hỏi: “Thật sao?”
La Ngạo ngạo nghễ nói: “Đương nhiên.”
Phương Thần nghe vậy, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Ngươi thật sự coi mình là cao thủ sao? Mười bảy tuổi Tụ Linh đỉnh phong? Ta trước mười tuổi đã ở đó, ngươi là cái thá gì chứ?”
Vẻ mặt kiêu ngạo của La Ngạo lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Mọi người xung quanh đều ỉm lặng, Phương Thần đang khiêu khích La Ngạo hả.
“Được, rất tốt.” Trầm mặc một lát, La Ngạo lạnh lùng nói: “Đừng gặp ta ở khảo hạch của Thất Phong, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.”
“Tên khốn, ngươi chết chắc rồi.” Tô Uyển Nhi cũng hung ác cười to, cảm giác như Phương Thần nhất định sẽ chết.
Tư Thành Nghiệp ở một bên cũng cười khẩy, đắc ý nhìn Phương Thần.
Những ánh mắt giễu cợt, thương hại và hả hê từ bốn phía đều đổ dồn vào Phương Thần, ngoại môn xúc phạm La Ngạo thì chẳng khác nào hành vi tự tìm cái chết.
‘ìm lặng! Đại nhân vật đến.1’
Từ xa có người bước vào hét lớn, ánh mắt của mọi người đột nhiên đổ dồn vào bục cao trước đại điện, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn mười bóng người.
Những người này phần lớn đều là lão nhân, bao gồm trưởng lão ngoại môn và trưởng lão nội môn.
Nhưng khỉ nhìn vào người đứng đầu, mọi người đều choáng váng.
ĐÓ là một cô gái, cô gái mặc một chiếc váy dài đỏ bó sát, tôn lên những đường cong gợi cảm, đôi chân thẳng trắng như tuyết lộ ra dưới làn váy càng hoàn hảo hơn.
Thêm vào đó, nàng ấy còn có khuôn mặt vô cùng xỉnh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Tất cả những người đàn ông có mặt đều ngây cả người.
Và nàng ấy chính là Mộng Dao, một trong những trưởng lão giám sát lần này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...