Hắn nói đến là hợp tình hợp lý, thái độ cũng khẩn thiết, Vân Ỷ Phong lại lắc đầu: "Phong Vũ môn một khi đã tiếp nhận sinh ý thì sẽ không giấu diếm bất kì tin tức nào."
Giang Lăng Phi dùng ống tay áo phủi sạch một tảng đá lớn, mạnh mẽ kéo người ngồi xuống rồi kiên nhẫn nói tiếp: "Việc này không phải sinh ý thông thường, mà còn liên quan đến giang sơn xã tắc, Vương gia phó thác vụ án cho Vân môn chủ, chứng tỏ hắn đã coi ngươi như huynh đệ trong nhà, ngay cả lão Thái phi ở trong thư cũng khen ngợi môn chủ đến tung trời, rồi thì lão Ngô, Tiểu Lâm tử, hay thậm chí là Phi Sương Giao—" Hắn đưa tay chỉ con ngựa lớn màu trắng bạc cách đó không xa, "Trước đây ta chỉ muốn lại gần thôi đã bị đá gãy xương sườn, thế mà dường như nó rất thân thiết với Vân môn chủ."
Vân Ỷ Phong nói: "Cho nên?"
"Cho nên đứng trước an nguy của huynh đệ trong nhà, nguyên tắc của Phong Vũ môn có thể linh hoạt một chút hay không?" Giang Lăng Phi đè tay lên vai hắn, "Coi như ta cầu xin ngươi."
Vân Ỷ Phong hỏi lại: "Nếu chuyện tháo nước sớm đích thực là chủ ý của Hoàng thượng thì sao?"
Giang Lăng Phi hơi giật mình: "Vương gia thật sự hoài nghi Hoàng thượng?"
"Không biết, nhưng Vương gia vẫn luôn truy cứu về phụ tử Hứa gia, ở trong mắt Hoàng thượng thì cũng chẳng khác nào truy cứu về chuyện cũ ở Bạch Hà." Vân Ỷ Phong đẩy tay hắn ra, "Nước bẩn đã dính đầy người, so với việc cố gắng che che đậy đậy thì chi bằng cứ cởi mở mà nói ra đi, tránh cho tương lai lại sinh ra biến cố."
Giang Lăng Phi còn muốn nói thêm gì đó, Phi Sương Giao đã hớn hở chạy tới, bốn vó đạp lên đất đá cứ "sầm sập", tựa như một con thú khổng lồ đang phi nước đại.
Xương sườn đột nhiên ẩn ẩn đau, hắn thức thời lui lại hai bước, trơ mắt nhìn Vân Ỷ Phong tung người lên ngựa.
"Đi!"
Nắng lúc này như những vụn ánh kim, mang đến xuân ý dào dạt cho núi rừng, ngựa thần trắng bạc thân tựa rồng, để lại một đường khói bụi cuồn cuộn.
Giang Lăng Phi bất đắc dĩ đưa tay lên tuýt miệng.
Không bao lâu sau, từ trong rừng lộc cộc chạy ra một con ngựa lớn khác, lông bờm quăn quăn màu nâu đỏ, đuôi mắt xếch lên như mắt phượng, đường cong cơ bắp tựa như vòng cung căng cứng mà ưu mỹ.
Advertisement / Quảng cáo
"Đi thôi, Tiểu Hồng." Hắn vỗ mông "tình nhân cũ" của mình, đau đầu nói, "Chúng ta cũng tới thành Vọng Tinh!"
Liệt diễm hí dài, chân trước đá vung lên một cái.
(*liệt diễm: lửa cháy, ở đây chỉ Tiểu Hồng dựa theo màu lông của nó)
Tựa như một ngọn lửa đang hừng hực cháy trong gió lốc.
...
Trong thành Vọng Tinh.
Thập Bát sơn trang đã bị quan phủ dán giấy niêm phong. Toàn bộ Hứa gia cũng bị bắt giữ, hiện đang chờ thẩm vấn và xét xử. Cho đến lúc này, các thiếu gia tiểu thư ngày thường được chiều như chiều vong mới kinh hoàng nhận ra, lịch sử làm giàu của gia gia và các bậc cha chú thực chất chẳng sạch sẽ gì—dính líu đến những bí mật không ai hay, mang đến đại tội danh cho toàn gia tộc.
Trương Cô Hạc không biết nội tình, nhưng cũng hiểu được cái gì nên hỏi cái gì không, Vương gia đã phải tiếp nhận, chứng tỏ bản án có can hệ trọng đại, thậm chí còn liên luỵ tới Hoàng gia, cho nên sau này cũng không cần mình nhúng tay vào nữa. Nói cách khác, đối với quan viên và bách tính thành Vọng Tinh, sự việc lần này qua đi, Thập Bát sơn trang xuống dốc sẽ gây ra một vài vấn đề nhỏ—tỉ như, phí phụng dưỡng người già trong thiện đường từ giờ do ai chi trả, cầu đường đang sửa phải làm sao, tóm lại cũng khiến quan phủ lo lắng một phen, song sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt của người dân. Về phần những lời đồn đại đầy rẫy khắp các quán trà quán rượu, không cần nhìn đến ồn ào nhất thời hiện nay, chỉ cần qua một thời gian, một hai năm gì đó, ai nấy rồi cũng sẽ bỏ hết ra sau đầu mà thôi.
Cố sự dù có hay ho thế nào, hiện tại vẫn là quan trọng nhất, đâu ai rảnh mà suốt ngày đi nhớ thương chuyện nhà người khác?
Cho nên đau đầu chỉ có Quý Yến Nhiên.
Thị vệ đã được luyện thành ăn ý, nếu như không phải chuyện trọng yếu thì tuyệt đối sẽ không đến trêu chọc Vương gia. Ngay cả lão Ngô cũng bớt lải nhải đi rất nhiều, Lâm Ảnh thì hối hận vô cùng-chính mình được bảo cứ đợi ở Vương thành đi thì không đợi, cố tình muốn xung phong lao đến thành Vọng Tinh, giờ đã không có việc để làm thì chớ, mỗi ngày còn phải đặc biệt thận trọng, thở mạnh cũng không dám, chẳng khác nào cuộc sống của một con chuột, sớm muộn gì cũng sẽ bị bức đến phát bệnh.
Linh Tinh Nhi bưng khay đứng ngoài cửa: "Vương gia, ngươi đang bận sao?"
Quý Yến Nhiên buông sách trên tay xuống: "Vào đi."
"Vương gia." Linh Tinh Nhi dùng vai đẩy cửa ra, "Ta vừa nấu tuyết lê đường phèn, uống vào dịu cổ họng."
Quý Yến Nhiên ho khan: "Đa tạ."
Linh Tinh Nhi đưa thìa cho hắn, chính mình mở miệng ngáp một cái. Quý Yến Nhiên thấy vậy liền nói: "Trở về nghỉ ngơi đi."
"Không được, ta phải nhìn Vương gia ăn xong đã, không thì bàn giao lại cho môn chủ thế nào." Linh Tinh Nhi thúc giục, "Mau ăn đi."
Nàng hồn nhiên thân thiện, vô luận là sự quan tâm dành cho sư huynh mình thầm mến hay Vương gia quyền quý, thì đều ngang ngược và cứng rắn như vậy. Quý Yến Nhiên lắc đầu cười, thầm nghĩ, quả nhiên là đệ tử được người nào đó đích thân dạy dỗ.
Cửa sổ bị ném đánh "cạch" một tiếng, bên ngoài như có bóng người hiện lên. Linh Tinh Nhi cảnh giác đứng dậy, lòng bàn tay chạm xuống chuỷ thủ, lại bị Quý Yến Nhiên dùng ánh mắt ngăn lại.
"Cứ ngồi đi, không có việc gì." Hắn nói, "Con khỉ thôi."
Linh Tinh Nhi sững sờ: "Hả?"
...
Vân Ỷ Phong buộc Phi Sương Giao về chuồng ngựa, phân phó lão Trương bỏ thêm loại cỏ khô tốt vào, vừa định lên lầu đã bị Giang Lăng Phi giữ lại, cứ như bọn bắt cóc, không nói lời nào liền kéo hắn chạy đi, thiếu điều kề một lưỡi đao sau lưng nữa là đủ.
"Tuyệt đối đừng đi!"
"Vì sao?"
Còn có thể vì sao nữa! Giang Lăng Phi không kìm nén nổi vui sướng tự đáy lòng, hận không thể đổ lệ ngay và luôn, chẳng dễ gì đâu a, độc thân suốt nhiều năm như vậy, hiện tại trong phòng đã xuất hiện cô nương, còn là một cô nương vô cùng xinh đẹp! Không cần chờ về đến Vương thành nữa, ngày mai rất tốt, ngày mai ngày hoàng đạo, rất hợp cưới hỏi, cực hợp cưới hỏi, đặc biệt hợp cưới hỏi, thực không giấu diếm, ngay cả tên hài tử ta cũng đã nghĩ kĩ lắm rồi.
Vân Ỷ Phong dừng chân: "Ngươi nói Linh Tinh Nhi?"
"Tỷ tỷ xinh đẹp kia tên Tinh Nhi?" Giang Lăng Phi mạnh mẽ nắm vai hắn lay lay, "Thật êm tai!"
Vân Ỷ Phong: "..."
Vân Ỷ Phong nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, chi bằng ngươi đi hỏi lão Ngô đi."
"Ta hiểu rồi, hỉ sự phải để lão Ngô lo liệu." Giang Lăng Phi dúi bao phục cho Vân Ỷ Phong, mặt mày hớn hở, "Người tạm chờ chút, ta đi cái đã!"
Hắn nhanh chóng chạy vút đi, đúng như lời lão Thái phi nói lúc trước, Tiêu vương phủ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều đã vì chung thân đại sự của Tiêu vương điện hạ mà sầu đến trọc đầu rồi.
Lúc Vân Ỷ Phong lên lầu, Linh Tinh Nhi đã thu dọn xong, trước khi ra cửa còn ghé tai hắn nhỏ giọng nói: "Hai ngày nay Vương gia nhiễm phong hàn, ngủ cũng không ngon."
Quý Yến Nhiên ho khan hai tiếng: "Ngươi về cùng với Lăng Phi?"
"Gặp được Giang huynh tại trấn Thuỷ Tỉnh Khẩu." Vân Ỷ Phong tự rót cho mình chén nước, "Bọn ta tìm thấy một lão nhân, tựa hồ biết rất rõ chuyện năm đó, hắn từng vô tình nghe trộm được Hình đại nhân nói mình nhận được mệnh lệnh từ thượng cấp, buộc phải tháo nước sớm."
Quý Yến Nhiên nhíu chặt mày.
""Thượng cấp" có thể ra lệnh cho Hình đại nhân, chỉ có Tiên hoàng, Hoàng thượng, hoặc nếu hắn thông đồng với địch nhân, thì là một chủ tử khác." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng suốt dọc đường, Giang huynh nói với ta rất nhiều sự tình trong triều, hắn không nghĩ là khả năng cuối."
Quý Yến Nhiên thở dài: "Ta cũng không nghĩ vậy."
Advertisement / Quảng cáo
Cho nên tựa hồ chỉ còn lại... Tiên hoàng và Hoàng thượng.
Mà dù có là ai trong hai người, mười mấy năm khổ não đi tìm chân tướng của Quý Yến Nhiên đều sẽ trở thành một trò đùa nực cười.
Ngoài ra, hắn cũng cần suy nghĩ cho kĩ, chính mình phải bẩm báo hết thảy sự tình ở thành Vọng Tinh này với Hoàng thượng như thế nào mới được.
Cơn đau đầu lần nữa trở nên nhức nhối, bất ổn dần tràn khắp tâm tư, giữa muộn phiền, trên trán đột nhiên truyền đến một chút hơi lạnh dịu dàng, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, tựa như hương hoa từ u cốc lẫn trong gió thoảng, ôn nhu khoan khoái.
Vân Ỷ Phong nói: "Hơi nóng, đêm nay nghỉ sớm đi."
Hắn đang định thu tay thì bị đè lại, khó tránh có chút kinh ngạc. Quý Yến Nhiên cũng không biết mình làm vậy là vì... mục đích gì, chỉ cảm thấy hơi lạnh ấy rất thoải mái, thực sự không muốn nó rời đi, cho nên dứt khoát học theo tiểu nha đầu mới đến hồi nãy, nói như đương nhiên: "Nóng muốn choáng, cần được làm mát."
Vân Ỷ Phong bật cười nhìn hắn: "Nóng muốn choáng thì phải uống thuốc rồi đi nghỉ sớm chứ. Lên giường đi, ta xoa cho Vương gia ít dầu cao, sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều."
Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào. Giang Lăng Phi sau khi bị lão Ngô tạt cho chậu nước lạnh vẫn không chịu từ bỏ, quyết tâm đi tìm Linh Tinh Nhi làm mối một chút, ai dè liền được thiếu nữ xinh xắn nghiêm túc lặp lại câu chuyện "Tương lai ta phải gả cho Thanh Nguyệt sư huynh" cho hẳn hai mươi bảy hai mươi tám lần, đến giờ đầu vẫn còn ong, ai nói gì cũng chỉ thấy ù ù.
Quý Yến Nhiên lệnh cho thị vệ ngăn hắn lại ngoài cửa, nếu đối phương cứng rắn muốn xông vào thì cứ vật ra mà đánh.
Giang Lăng Phi ngồi xổm ngoài hành lăng, thê lương nói: "Này..."
Vân Ỷ Phong mở một bình thuốc nhỏ bằng sứ trắng: "Vương gia thật sự không định gặp hắn à?"
"Ngay mai rồi gặp." Quý Yến Nhiên nằm trên giường, thở dài một hơi.
Vân Ỷ Phong xắn cao ống tay áo, nghiêng người ngồi cạnh giường.
Dầu cao nhạt mùi, lành lạnh như băng, Quý Yến Nhiên để ý hồi lâu mới lờ mờ nhận ra, ấy là hương hoa nhài.
"Dãy núi phía sau Phong Vũ môn có trồng rất nhiều." Vân Ỷ Phong đang day day huyệt Thái Dương cho hắn, "Đáng tiếc lần trước Vương gia đến lại không phải mùa, không được thưởng thức hương hoa tràn ngập khắp núi đồi."
Hắn nói những lời này với ý cười tràn ngập đáy mắt, thanh âm cũng rất nhỏ. Đầu giường còn nửa ngọn nến đang cháy dở, ánh nến chập chờn nhảy nhót, đầu tiên đậu lên hàng mi cong dài, sau đó bị rũ xuống toàn bộ, chảy vào từng lọn tóc, để lại đây những dư âm đầy ấm áp.
Lòng yêu cái đẹp ai chẳng có, Tiêu vương điện hạ cũng không là ngoại lệ.
Ống tay áo bằng lụa trắng dần trượt xuống, cọ lên mặt có chút ngứa, trước khi Vân Ỷ Phong định vuốt nó lên, Quý Yến Nhiên đã nắm chặt lấy cánh tay trắng nõn tinh tế của đối phương, dịu dàng xắn lại giúp hắn một lần nữa.
Những rối ren, mâu thuẫn hắn sẽ phải đối mặt khi trở lại Vương thành vẫn ở đó, song bức bối và tức giận suốt bao ngày qua, ở trong màn đêm tĩnh mịch ôn nhu này, đều đã bị hương hoà nhài gột đi sạch sẽ.
Mệt mỏi tích tụ bấy lâu rốt cục ập cả đến, mới đầu bao trọn lấy tứ chi, sau đó đẩy toàn bộ ý thức vào mộng cảnh ngọt ngào.
Hô hấp của Quý Yến Nhiên dần kéo dài.
Vân Ỷ Phong cởi áo trong của hắn, tiếp tục xoa dầu cao xuống dưới.
Bắp thịt trong tay rắn rỏi chắc nịch, ẩn hiện vài vết sẹo ngang dọc lớn nhỏ khác nhau, cái sâu cái mờ, cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu tổn thương trên chiến trường, mà ngay cả vị trí gần tim cũng lưu lại một vết đao đầy dữ tợn.
Năm đó... năm đó mà cũng xuất hiện một vị tướng quân danh chấn thiên hạ như hắn, có phải cha mẹ mình đã không phải mất mạng rồi không?
Bình thuốc trong tay rơi xuống đất, Vân Ỷ Phong giật mình hồi thần, thấy Quý Yến Nhiên không bị động tĩnh vừa rồi đánh thức mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhiệt độ trên trán đã dịu đi, nhưng trên thân vẫn nóng như vậy, không biết sau nửa đêm có lại phát sốt hay không.
Vân Ỷ Phong ngồi lên ghế kê chân, ghé vào bên giường trông hắn, bất giác cũng say sưa thiếp đi.
(*ghế kê chân: chỗ để chân khi ngồi trên giường nhưng thò chân ra ngoài, thấp thấp như cái ghế đẩu gỗ lùn tịt của mình á)
Mưa xuân bên ngoài tí tách rơi.
Trong phòng, nửa ngọn nến vẫn còn cháy dở, một tia gió lùa vào qua khe cửa, khẽ lay động dáng y phục trắng như tuyết đang rủ xuống sàn.
Tầng tầng tán rộng, tựa như hoa nhài ngày xuân, mang đến thanh thản cho tâm hồn.
...
Sáng sớm hôm sau, khi Quý Yến Nhiên tỉnh lại, Vân Ỷ Phong vẫn đang say giấc, đầu gối lên cánh tay, mái tóc đen nhánh tán loạn nơi đầu vai, tư thế chưa từng thay đổi.
Tiêu vương điện hạ giật nảy mình, nhổm người lên nhìn hắn: "Vân... môn chủ?"
Vân Ỷ Phong mơ mơ màng màng mở mắt: "Sao vậy?"
"Sao lại ghé vào đây ngủ?" Quý Yến Nhiên lập tức kéo hắn dậy, "Không sợ cảm lạnh à."
Vân Ỷ Phong nhíu mày, cất giọng khàn khàn hỏi: "Giờ gì rồi?"
"Còn sớm." Quý Yến Nhiên vén chăn, "Lên ngủ đi."
Advertisement / Quảng cáo
Vân Ỷ Phong ngáp một cái: "Phòng ta ở sát vách."
"Phòng sát vách đã hơn nửa tháng không có người ở." Quý Yến Nhiên kéo hắn xuống, "Ta đi tìm Lăng Phi bây giờ, để bảo lão Trương mang cho ngươi ít nước ấm, rửa ráy chút rồi ngủ tiếp."
Vân Ỷ Phong đã mơ màng, cũng không từ chối nữa, sau khi rửa mặt liền chui thẳng vào chăn, hai mí mắt nặng trĩu lập tức đóng sầm, ngay cả mộng cũng không buồn xuất hiện.
Hắn là mệt quá đỗi rồi.
Ngoài phòng, Giang Lăng Phi vô cùng kinh ngạc vây quanh Quý Yến Nhiên nhìn trái nhìn phải: "Ngươi nhiễm phong hàn thôi mà sao bắt Vân môn chủ phải chăm sóc cả đêm? Năm đó ở Mạc Bắc bị bổ cho ba đao liên tiếp cũng không thấy ngươi mong manh như thế."
Quý Yến Nhiên nói lời súc tích: "Xéo."
"Ta không xéo." Giang Lăng Phi kéo ghế lại gần, "Đúng rồi, ngươi muốn Huyết Linh chi phải không, ta đã nhờ vài bằng hữu ở Tây Nam đi tra rồi. Nhưng mà thời điểm Vân môn chủ phát độc, mạch tượng thực sự quá hung hiểm, nếu như cứ chỉ trông chờ vào thứ đồ chưa ai từng thấy qua này thì e là... Còn có biện pháp nào khác không?"
Quý Yến Nhiên dựng lông mày: "Hắn lại phát độc?"
"Giữa đêm trong rừng, còn bị một đám thổ phỉ vây bắt, may mà ta chữa thương kịp thời." Giang Lăng Phi nói tiếp, "À, cả mấy thứ ban chỉ ngọc bội kia ta cũng thay ngươi đưa hắn rồi."
Quý Yến Nhiên nghe vậy bất mãn: "Đồ là ta muốn tặng, ngươi lăng xăng làm cái gì?"
Lại hạ giọng hỏi: "Hắn thích không?"
"Thích chứ." Giang Lăng Phi bảo đảm tuyệt đối, "Nhất định là rất thích, ta khuyên suốt cả dọc đường mà Vân môn chủ vẫn sống chết không nỡ đeo lên."
-
vtrans by xiandzg
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...