Phần lớn đám người rào rào chạy trên hành lang vừa rồi đều là mãng phu trong quân doanh, thường ngày nhìn hán tử thô kệch cẩu thả đã quen, hiếm khi gặp được một bạch y công tử thanh lịch, lúc trước còn không hiểu vì sao với tính tình bộ dáng nhã nhặn ấy mà đối phương vẫn quản lí nổi cả Phong Vũ môn, hiện tại đều được giải đáp rồi—Tiêu vương điện hạ mà còn bị hắn chòng ghẹo cho cứng lưỡi, thì thử hỏi có gì mà Vân môn chủ không làm được? Quả là thất kính, thấy kính rồi.
Vì thế lúc gặp lại, ánh mắt tất cả dành cho hắn đều mang một vẻ sùng bái rất nghiêm túc. Thống lĩnh trú quân Tây Nam Hoàng Võ Định còn đích thân vác đến một chiếc ghế tựa bát tiên chạm khắc làm từ hồng mộc, đặt xuống đất đánh "ruỳnh", cung kính nói: "Môn chủ, mời ngồi bên này!"
Quý Yến Nhiên tung lên một cước, đạp tên khốn chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn kia qua một bên: "Nói chính sự."
Huyện lệnh Thạch Đông ban đầu cũng nhăn nhở "ha ha" vài tiếng, sau nhận ra tình thế có chút không phù hợp, liền bày ra vẻ mặt sầu não, báo cáo về tất cả hiện trạng trong thành với Quý Yến Nhiên. Bầy vượn kia hung mãnh, song mới đến cổng thành đã bị chặn lại, cho nên thương vong và tổn thất về tài vật vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát, cảm xúc của bách tính cũng miễn cưỡng ổn định, có thể xem như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Nói xong vẫn thấy rén, lại bồi thêm một câu: "Nhưng chuyện như vậy, một lần còn được, chứ phát sinh thêm lần thứ hai thứ ba, chỉ e là... chịu không nổi." Chưa nói đây còn diễn ra vào ban ngày, nếu đổi thành nửa đêm canh ba thì sao? Nếu khỉ vượn đổi thành voi trắng thì sao? Thạch Đông càng nghĩ càng thấy hãi, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Vân Ỷ Phong hỏi: "Nghe nói con trai của Thạch đại nhân vẫn phải dùng thuốc của Trường Hữu để chữa bệnh?"
Nhắc đến vấn đề này, mồ hôi trên trán Thạch Đông túa ra càng ác, cũng không biết phải giải thích từ đâu, ngược lại sư gia bên cạnh lên tiếng, kể hồi mới đến thành Ngọc Lệ, đại nhân vốn đã muốn diệt trừ tên Vu sư hại dân kia, chẳng ngờ lại bị đối phương tính kế dùng vu thuật hãm hại mẫu thân và nhi tử độc nhất, cho nên mới... ôi chao.
Advertisement / Quảng cáo
Không phải quan tốt, cũng không phải hôn quan, chỉ là một người bình thường có thất tình lục dục như bao người, nguyện đứng ra tìm lẽ phải cho bách tính oan ức, lại chẳng thể bỏ mặc người nhà, thời gian trôi qua cứ mơ mơ hồ hồ như vậy. Thạch Đông xấu hổ nói: "Xin Vương gia thứ tội."
Vân Ỷ Phong nói: "Đại nhân không cần lo lắng quá, ta sẽ lưu lại mạng sống của Trường Hữu, nếu vẫn không ổn, tới đây có một vị danh y sắp đến thành Ngọc Lệ, cũng có thể khám chữa cho tiểu công tử."
Thạch Đông liền nói: "Dạ, dạ."
Khu nhà kia có không ít độc vật, nếu vì bị dồn đến đường cùng mà Trường Hữu quyết định thả tất cả ra, sợ là thành Ngọc Lệ sẽ rơi vào đại hoạ. Quý Yến Nhiên lệnh cho Hoàng Võ Định dẫn suất hai ngàn tinh binh vây quanh căn nhà, nếu thế cục không thể cứu vãn được nữa, thì trực tiếp tưới dầu hoả đốt sạch, tóm lại bằng mọi giá, không được để đám cổ độc mắt đỏ kia bò vào trong thành.
Thời điểm hành động được định vào giờ Tý.
Đêm nay sao đầy trời, soi vạn vật sáng trưng.
Trước khi xuất phát, Quý Yến Nhiên lại dặn dò một lần nữa: "Cẩn thận."
"Yên tâm đi." Vân Ỷ Phong cười cười, "Chờ ta."
Nói xong liền nghiêng người leo lên xà nhà, chỉ như thể một mảnh tuyết bụi, rất nhanh đã biết mất khỏi tầm mắt mọi người.
Vạt áo trắng phấp phới, cứ gọi là phiêu dật.
Hoàng Võ Định hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Sao Vân môn chủ không đổi thành y phục dạ hành cho gọn?"
Quý Yến Nhiên liếc hắn một cái: "Ngươi còn muốn quản Vân nhi mặc cái gì hả?"
Hoàng Võ Định: "..."
Hoàng Võ Định rơi lệ: "Vương gia thứ tội, ta xin được ngậm miệng."
Theo Thuật Miêu thú nhận, công phu của Trường Hữu cao đến "xuất thần nhập hoá", rất doạ người. Nhưng xét thấy hắn chỉ là một tên gián đất chưa trải chuyện đời, nhất định lời nói đã bị phóng đại lên không ít. Kì thực Vân Ỷ Phong cũng chẳng lo công phu đối phương cao bao nhiêu, chỉ quan tâm làm thế nào bí mật ra tay, để đối phương hoàn toàn không có cơ hội thả trùng độc.
Ánh đèn hắt ra từ trong phòng, cùng âm thanh sột soạt, Trường Hữu đang bận rộn đứng cạnh bàn, một đám bọ cạp trùng độc đang bò loạn trên tường, trên mặt đất vẫn lưu lại một mảng máu khô, cảnh tượng tương đồng với đảo Mê Tung trước đây một cách bất ngờ. Vân Ỷ Phong vốn chẳng định sầu thảm tự xót cho bản thân mình hay gì, chỉ là khi nhìn thấy hiện trường quen thuộc, thì vẫn không nhịn được mà "hỏi thăm" Quỷ Thứ một câu, thổn thức, mình đã từng sống thế quái nào vậy?
Hắn thầm lắc đầu, kẽ ngón tay thoăn thoắt trượt ra mấy cây ngân châm, vừa định động thủ, màn cửa căn phòng đột nhiên bị vén lên, một nữ nhân bước ra—giờ thì lại càng giống đảo Mê Tung, bởi ngay cả Chu Nhi cũng có mặt ở đây.
Lâu ngày không gặp, nàng vẫn chẳng khác gì, vẫn mặc váy đỏ thêu hoa, không chút nét đẹp của nữ nhân, sắc mặt vàng ệch tối tăm, nhẹ giọng hỏi: "Cổ độc chế đến đâu rồi?"
"Đã xong." Trường Hữu giơ chiếc chén lưu li trong tay lên, lờ mờ phản chiếu sắc đỏ bên trong, "Ngươi mang đến cho thần y đi, đảm bảo hữu dụng."
Chu Nhi định vươn ra lấy, Trường Hữu lại giật tay về phía sau: "Đồ của ta đâu?"
Advertisement / Quảng cáo
"Thi thể và bạc, đều đã chuẩn bị xong rồi." Chu Nhi nói, "Mấy ngày nữa sẽ mang dần ra chỗ cũ, ngươi cứ đến mà lấy."
Trường Hữu cười vài tiếng, đặt cái bình xuống bàn, tia nàng từ trên xuống dưới: "Kì thực ta rất thích bộ dạng bệnh hoạn này của ngươi, hay là ở lại, sống với ta luôn đi."
Chu Nhi hung hăng trừng hắn.
Trường Hữu lại tiếp tục: "Ta biết ngươi thích tên môn chủ Phong Vũ môn kia, nhưng đức lang quân thần tiên như hắn, làm gì có chuyện sẽ để ý đến một kẻ quái thai xấu xí dưới cống rãnh như ngươi? Thế gian này chỉ có ta, chỉ có ta mới—"
Một cái tát đánh "chát" vang lên.
Chu Nhi mắng: "Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi đấy!"
"Ngươi sánh được với Tiêu vương điện hạ sao?" Trường Hữu tiếp tục xích lại gần, hai mắt hấp háy điên loạn, như thể nói ra những lời bẩn thỉu này cũng mang đến cho hắn không ít khoái cảm, "Ngươi có thể khiến hắn dục tiên dục tử trên giường chắc?"
Chu Nhi cao giọng hét lên: "Câm miệng!" Giọng nói của nàng sắc như đao, đâm cho màng nhĩ Trường Hữu tê rần, đang định lấy ngón út ngoáy ngoáy một chút, bỗng thấy tay bị thứ gì đó chọt vào, hai bên tai nhức nhối, nửa người cũng tê dại.
Vân Ỷ Phong cũng không mong vài vòi ong độc có thể hạ gục được hai lão độc vật này, hắn phá cửa vào phòng, vạt áo tuyết trắng phiêu phiêu, một tay rút kiếm ra khỏi vỏ, trước hết đánh ngất Chu Nhi vào góc tường. Trường Hữu gần như đã khôi phục lại, thấy Vân Ỷ Phong đến liền biết có điềm xấu, tính lảo đảo chạy trốn ra ngoài mà bị đá cho một cước dúi dụi lên bàn, xô một loạt bình thuốc vỡ loang choang. Chén lưu li lúc trước cũng tan tành, dược dịch màu đỏ chảy lênh láng, Trường Hữu thở dốc một hồi, không biết định giở trò gì mà nằm dài ra bàn như thú vật, thè đầu lưỡi đỏ chót ra liếm sạch thứ kia. Vụn chén cứa đầy môi lưỡi hắn, máu chảy đầm đìa khiến cổ trùng khắp phòng càng thêm xao động.
Vân Ỷ Phong: "..."
Trường Hữu liếm liếm vết máu, cổ họng phát ra âm thanh kì quái, toàn thân nổi gân xanh, hai mắt từ đen ngòm chuyển sang đỏ ngầu... rồi dần dần đỏ như màu máu.
Hắn nhảy vọt lên như vượn, một đám trùng lít nha lít nhít chui ra từ ống tay áo bào đen ngòm mở rộng. Vân Ỷ Phong nhìn mà hãi, trở tay cầm kiếm chặn lại, "phập" một tiếng, cũng không biết đã đâm phải thứ quái quỷ gì mà mùi tanh nồng nặc toả ra khắp không khí, ngay cả Chu Nhi đang hôn mê nơi góc tường cũng không chịu được mà ho khan vài tiếng.
Trường Hữu có vẻ đã mất hết lí trí, giống như dã thú điên cuồng mù quáng đuổi theo con mồi, không còn cảm nhận được đau đớn. Vân Ỷ Phong đánh với hắn ba bốn chiêu mà dính phải bảy tám con trùng lớn nhớp nháp, trong lòng đã phun ra cả vạn câu từ thô tục không biết có nên chửi luôn hay không, sau thấy tên Vu sư còn đang há miệng cắn loạn liền nhanh trí không đánh lại, túm lấy Chu Nhi rồi phi ra khỏi phòng. Quả nhiên, Trường Hữu liền đuổi theo, ba người cứ như vậy lướt trên mái nhà đến ngọn cây, ù ù vọt thẳng vào trong rừng.
Mấy trăm tinh binh đồng loạt tiến lên, vất vả một hồi rốt cục cũng cưỡng chế được Trường Hữu liên mồm gào thét xuống dưới đất, trói lại bằng lưới sắt.
Hoàng Võ Định chấn kinh không thôi: "Hắn phát điên rồi?"
"Lúc trước Vương gia mới lo đám người này sẽ dùng voi trắng thay vì vượn khổng lồ, mà xem ra bọn chúng còn định dùng chính con người nữa kìa." Vân Ỷ Phong nói, "Đưa hai người này về đã, cũng không biết sau khi dược hiệu tan đi có còn tỉnh lại được không."
Một tên người lùn áo xám khác cũng bị bắt giữ khi vẫn còn đang ở trên giường. Cả khu nhà đen nhánh tạm thời bị quan binh phong toả, chờ Quý Yến Nhiên và Hoàng Võ Định quay lại xem xét sau.
Mà việc đầu tiên Vân Ỷ Phong làm khi về đến nhà trọ, chính là đi tắm rửa một phen. Vừa tắm vừa cảm khái, quả nhiên sang quen rồi bần không nổi nữa, trước đây sống những tháng ngày khổ như quỷ còn cắn rắng chịu được, vậy mà giờ rơi mấy con rệp lên áo thôi đã thấy toàn thân khó chịu. Ngâm mình trong nước thơm ngào ngạt, Vân môn chủ nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân một phen, sau đó rút ra kết luận, tất cả là tại Tiêu vương điện hạ—ai bảo khiến hắn được chiều thành quen?
Quý Yến Nhiên ở bên ngoài gõ cửa: "Vân nhi."
"Sao rồi?" Vân Ỷ Phong đang lau tóc ra mở cửa.
Advertisement / Quảng cáo
Cả phòng thơm ngát, mĩ nhân dịu dàng, chỉ tiếc rằng trong tay vẫn đang còn một đống việc phiền não. Quý Yến Nhiên lấy khăn: "Cả hai đều đã bị giội nước tỉnh, Chu Nhi không chịu nói gì, Trường Hữu thì lại kêu oan, nói mình không làm chuyện gì ác."
"Như hắn mà không tính là làm chuyện ác, thì thế gian này cũng chẳng còn ác nhân." Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Quỷ Thứ mà còn phải mua dược từ hắn, thì tên này cũng không tầm thường đâu."
"Giả thần giả quỷ, dùng cổ hại người, không tầm thường kiểu này thì dẹp đi còn hơn." Quý Yến Nhiên nói, "Có điều ngươi nói hắn tham tài háo sắc mà, theo kinh nghiệm của ta, phần lớn những kẻ tham tài háo sắc trên thế gian này đều hèn nhát cả, rơi vào tay Hoàng Võ Định, có khi chưa đến nửa ngày là hết chịu nổi, khóc cha gọi mẹ khai ra hết rồi."
"Chu Nhi là tâm phúc của Quỷ Thứ, bao nhiêu năm nay vẫn theo hắn như hình với bóng." Vân Ỷ Phong nói, "Hiện tại rơi vào tay chúng ta coi như là ông trời hỗ trợ, chí ít cũng biết được bên trong rừng Tịch Mộc đã phát sinh những gì suốt một năm qua, cùng cả..." Hắn ngập ngừng một chút, nói khẽ, "Cùng cả nơi ở của Giang đại ca nữa, nếu tin tức của hắn linh thông, hẳn là biết chúng ta đang ở thành Ngọc Lệ rồi?"
Lúc trước vừa tìm ra thân thế, còn đùa rằng ngày đó mà La Nhập Hoạ thuận lợi ôm con đến Tây Nam, có khi giờ hắn đã nhập hội thủ lĩnh bộ tộc Dã Mã, ngày ngày ngồi trong rừng bày mưu tính kế đối phó với Quý Yến Nhiên rồi. Ai mà ngờ, quanh đi quẩn lại, bên cạnh lại lòi ra một thủ lĩnh rừng hoang như thế thật.
Bởi nói tạo hoá đúng là trêu ngươi, trêu đủ loại, trêu bừa bãi.
Thấy Quý Yến Nhiên trầm mặc không đáp lại, Vân Ỷ Phong cũng không hỏi thêm, chỉ kéo tay hắn, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp Chu Nhi xem thế nào."
-
vtrans by xiandzg
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...