Nhất Kiếm Sương Hàn

Cung điện dưới lòng đất tối tăm yên tĩnh cực điểm, gió và thời gian như đều ngưng đọng ở nơi đây, chỉ có cây hương vẫn chậm rãi đốt ra tro tàn trắng xoá, từng đoạn từng đoạn rơi xuống một. Đến khi đầu nhang đỏ sậm cũng đã tắt, Giang Lăng Phi mới đứng dậy, khập khiễng trở về phòng.

Phía sau hắn, là hàng linh vị ngay ngắn chỉnh tề, được ánh nến rung rinh rọi vào, như những tiếng thở dài lặng lẽ, đầy ngột ngạt và âm trầm.

Đầu có chút đau nhức, nhưng không chút nào buồn ngủ. Giang Lăng Phi cũng không có ý định đi ngủ, mà ngồi xuống cạnh bàn, lấy ra một cái giũa tinh xảo, tỉ mỉ khắc lại miếng ngọc lúc trước mua ở thành Ngọc Lệ.

...

Quý Yến Nhiên bao trọn cả toà trọ. Ông chủ bắt được vị khách ra tay hào phóng như thế, dĩ nhiên là mừng rỡ khôn xiết, ngày nào cũng đích thân xuống nấu bếp, thiếu điều sáng tạo ra chục món mới độc đáo mỗi ngày. Cá chua phủ ướt tươi, ăn một miếng thì kinh ngạc thán phục, ăn cả con thì cay sùi bọt mép—độ kích thích cứ gọi là, chỉ hận không thể vục đầu vào vại nước rồi ở trong đó luôn. Hơn nữa ngoài bữa chính còn có điểm tâm, bên ngoài bọc lớp bột dày chiên dầu vàng rộm, Vân Ỷ Phong tò mò nếm thử một miếng: "Đây là gì vậy? Thơm ghê."

Ông chủ tươi cười đáp: "Bọ cạp chín đuôi độc."

Vân Ỷ Phong: "..."

Vân Ỷ Phong thở dài, vạn lần thể không ngờ, rời khỏi đảo Mê Tung rồi mà mình vẫn có ngày ăn lại độc trùng.

Chồn béo ngồi xổm một bên, cũng lén lút ăn vài miếng, còn rất hào hứng. Dạo này cuộc sống của nó đến là sung sướng, ban ngày đến đây ăn ké thịt của lão phụ thân, ban đêm về ngủ trong ngực sát thủ, sớm Vân tối Tuyết, khoái hoạt như thần chồn.

Advertisement / Quảng cáo

Quý Yến Nhiên vừa tìm thống lĩnh trú quân Tây Nam, trong lúc hai người nghị sự, Vân Ỷ Phong rảnh đến phát chán, dứt khoát bế chồn ra ngoài đi dạo. Lúc này đã về chiều, toàn thành tấp nập nhộn nhịp, mùi đồ ăn lan toả khắp nơi... chính xác là mùi đồ ăn vừa cay vừa nồng, xộc thẳng lên mũi một người một chồn phát hắt xì, chọc cho đám tiểu cô nương gần đó không nhịn được cười, người lớn gan một chút còn tiến đến sờ sờ chồn sương, tiện tay bẻ cho nó một ít điểm tâm.

Ấy là bánh ngọt Ngọc Dung chỉ có ở phương Bắc, ngọt thanh ngon nghẻ, Vân Ỷ Phong vừa thầm than mình còn không được ăn sướng như chồn, vừa cất lời hỏi: "Thứ này mua ở đâu vậy?"

Chúng tiểu cô nương nhiệt tình chỉ cho hắn, ngay ở phía trước, rẽ cái là đến, tiệm cháo Phù Dung, rất dễ tìm.

Tiệm cháo Phù Dung, nghe tên đã thấy giống thương nhân đến từ Đại Lương. Trên biển hiệu chỉ vẽ phác một đoá hoa phù dung, mặt tiền vừa hẹp vừa nát nhưng có vẻ làm ăn rất khá khẩm, một đôi vợ chồng trẻ đon đả chào hỏi khách khứa, một thẩm thẩm trung niên đang ngồi trong sân rửa rau, lưng cõng cái gùi, bên trong là một đứa nhỏ đang ngủ mơ màng.


Vân Ỷ Phong kinh hỉ: "Ngọc thẩm?"

Thẩm thẩm trung niên nghe vậy ngẩng đầu, trông thấy hắn cũng ngạc nhiên không kém, vội vàng lau tay tươi cười ra đón: "Sao Vân môn chủ lại đến Tây Nam, Vương gia thì sao?"

"Vương gia đang ở phủ nha, có mình ta đi dạo thôi." Có cảm tình từ lúc còn ở trên Phiêu Miểu Phong, lần này cũng gọi như tha hương vẫn gặp được bạn cũ, Vân Ỷ Phong giúp nàng ôm đứa nhỏ, khuôn mặt như ngọc khắc nhìn rất dễ thương. Ngọc thẩm vừa pha trà cho hắn vừa nói: "Hơn một năm trước Phù Nhi được gả đến thành Ngọc Lệ, ta không an tâm nên mới theo tới đây, trước khi đi còn được lão Thái phi ban cho không ít thưởng nữa kìa."

"Cửa tiệm nhỏ này bán chạy như vậy, xem chừng hơn nửa là công lao của thẩm thẩm rồi." Vân Ỷ Phong cười nói, "Ta thật sự đã bị mùi thơm dẫn tới đây đấy."

"Chờ chút." Ngọc thẩm nhanh nhẹn lấy cho hắn một bát cháo thịt, "Ăn vài miếng cho ấm bụng, bữa chính sắp xong rồi."

Nói xong, nàng lại trở vào phòng bếp bận rộn, Vân Ỷ Phong tay trái ôm chồn tay phải ôm trẻ, vừa bồng vừa đung đưa, dào dạt hình tượng cha hiền cha tốt. Phụ thân của đứa nhỏ thấy vậy cũng phải bật cười, mau chóng tiến lên đón lấy con, nói: "Ngồi bên ngoài này nóng, công tử vào ngồi dưới gốc cây ấy."

Hắn nói chuyện với khẩu âm rất nặng, giống như người ở tận tít phía Nam của thành Ngọc Lệ, trên cánh tay có chút hoa văn không rõ hình thù, giống như biểu tượng của bộ lạc nào đó. Tự xưng mình tên Lôi Tam, bình thường theo mấy người giàu có trong thành đi buôn ngọc từ Bắc vào Nam, khi nào nhàn nhã thì về giúp vợ trông coi tiệm cháo nho nhỏ này, năm nay vừa có thêm một đứa con trai, cuộc sống lại càng thêm náo nhiệt.

Vân Ỷ Phong có chút ghen tị: "Thật tốt." Ta cũng rất muốn sống những ngày tháng bình dị như vậy.

"Lúc trước ta thấy nhạc mẫu kể, nàng có quen được một quý nhân bằng hữu ở Vương thành, là Vương gia, vô cùng xa hoa." Lôi Tam bổ một đĩa trái cây mang đến, "Nhìn khí chất phong hoa này, người ấy hẳn chính là công tử?"

Vân Ỷ Phong cười nói: "Ta không phải Vương gia, nhưng đúng là Ngọc thẩm có quen biết với Vương gia, còn là bạn tốt của lão Thái phi nữa, sau này ngươi không được khi dễ Phù Nhi đâu đấy."

"Ta nào có dám." Lôi Tam ngồi xổm trên mặt đất ăn dưa, thấy vợ không ở trong sân liền hạ giọng nói, "Nha đầu ở Trung Nguyên các ngươi đều mạnh mẽ như thế cơ mà, dám mắng cả Vu sư bản địa, ngay cả ta còn phát hãi."

Vân Ỷ Phong: "Vu sư?"

Lôi Tam lại hạ giọng hơn nữa: "Tà môn lắm, người bình thường tránh rừng độc xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu, hắn thì cứ thỉnh thoảng lại chui vào đó, lúc ra không những không nhiễm bệnh, mà còn mang theo không ít trân bảo, nói là được Sơn Thần ban thưởng, xanh xanh đỏ đỏ treo đầy cổ.


Người ngoài thấy vậy mà phát thèm, cũng muốn đi vào tìm bảo vật, kết quả mười người vào thì mất tích cả mười, nhiều khả năng đều đã bị cự mãng nuốt đến không còn mảnh vụn.

Vân Ỷ Phong ngờ ngợ: "Là rừng độc nào vậy?"

"Còn là cái nào được nữa, chính là mảnh rừng phúa bên kia sông Sài." Lôi Tam nói, "Không chỉ có độc trùng mãnh thú, mà nghe bảo còn có cương thi quỷ ám nữa kìa."

Rừng độc bên kia sông Sài, chính là hang ổ của bộ tộc Dã Mã. Dĩ nhiên Vân Ỷ Phong không tin vào chuyện Sơn Thần ban thưởng bảo thạch xanh đỏ, nhưng người có thể tự do ra vào khu rừng ấy, lại còn thuận lợi mang theo bảo vật trở ra, nhìn thế nào cũng đáng bị điều tra một phen.

Hai người đang nói chuyện, Ngọc thẩm đã nấu bữa xong. Từ ở Phiêu Miểu Phong đã chiếu cố nhiều cho Vân Ỷ Phong, tất nhiên biết rõ khẩu vị của hắn, bởi vậy dù thành Ngọc Lệ nho nhỏ này không có bao nhiêu nguyên liệu quý giá, nàng vẫn có thể nấu ra một bàn ăn đầy hương vị phương Bắc, tươi cười gắp đồ cho hắn, còn nói ngày mai sẽ đi mua thêm nhiều cá thịt thức ngon, mời cả Vương gia tới ăn cùng luôn.

"Thẩm thẩm không cần phiền vậy đâu, cho ta ăn ké vài bữa cơm nhà đơn giản là được rồi, nếu làm linh đình thì phải lấy tiền mới được." Vân Ỷ Phong lau lau miệng, "Ta còn có chút chuyện muốn nhờ Lôi huynh hỗ trợ."

Lôi Tam còn đang bận gắp thức ăn, bị vợ đá cho một cước mới nhận ra "Lôi huynh" chính là mình, vội vàng bỏ bát xuống. Phù Nhi ở bên cạnh cũng dở khóc dở cười, nói: "Mong Vân môn chủ không trách, nơi đây đều là người thô kệch, tướng công ta bị gọi Tam ca Lôi Tam đã quen rồi, ngươi gọi "Lôi huynh" thế nho nhã quá, hắn không biết là đang gọi mình đâu."

Advertisement / Quảng cáo

Lôi Tam gãi gãi đầu, thật thà nói: "Công tử có cần gì thì cứ nói."

Vân Ỷ Phong rất có cảm tình với đôi vợ chồng chất phác này, hắn nói: "Ta muốn hỏi, chuyện về Vu sư trong thành rốt cục là thế nào?"

Phù Nhi vừa nghe đã cau mặt, Ngọc thẩm cũng giật mình hỏi: "Vân môn chủ, ngươi hỏi về tên phù thuỷ ấy làm gì? Hắn chẳng phải người tốt gì đâu."

"Phải đấy." Phù Nhi nói, "Một lão già háo sắc, lúc nào lúc láo liên dòm ngó tỷ tỷ hàng xóm, bị ta mắng cho mới đi, hừ."


"Chính bởi không phải người tốt, nên mới càng phải hỏi." Vân Ỷ Phong nói, "Nếu hắn thật sự làm việc sai trái gây hại đến thôn dân, thì nhân tiện có Vương gia ở đây, biết đâu lại giải quyết luôn được, phải không?"

Hai mắt Ngọc thẩm như toả sáng: "Thế thì còn gì bằng!"

Vu sư tên Trường Hữu, trời sinh lưng còng, khuôn mặt đen gầy, bất kể xuân hạ thu đông đều mặc lớp áo đen to rộng, vẻ ngoài quả thực rất giống phù thuỷ. Về tuổi tác, có người nói hắn ba mươi, cũng có người đồn hắn đã bốn vạn tám ngàn ba trăm tuổi, trường tồn cùng nhật nguyệt.

Vân Ỷ Phong kinh hãi nói: "Có còn biết xấu hổ là gì không vậy."

"Ta không tin, mẫu thân ta cũng không tin." Phù Nhi chỉ vào Lôi Tam, bùng phát cơn giận, "Thế mà cái tên đáng thất vọng này, cùng người dân toàn thành, đều sợ hãi lão già lừa đảo đó, nhìn mà phát bực."

Lôi Tam khổ sở chỉ đành cắm mặt ăn tiếp, coi như không nghe thấy gì.

Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn, đại huynh đệ ngừng ăn được rồi, còn tiếp tục thì sẽ bể bụng mất, nói ta nghe vì sao các ngươi lại sợ hắn như thế?

"Hắn biết chế cổ độc, còn biết trù úm người, bao nhiêu năm nay, người có thù với hắn đều bị dính nguyền rủa cả rồi." Lôi Tam thở dài, "Ta có người huynh đệ nọ, chỉ vì đi tiểu trước cửa nhà hắn mà rốt cục... không dùng được thứ đó nữa, đến giờ vẫn chưa lấy nổi vợ, mắt thù mù chân thì què, như thế ai mà chẳng sợ."

Vân Ỷ Phong nghe xong nhíu mày, vậy thì sao gọi là vu sư, là ác bá bạo ngược mới đúng, thế mà quan phủ cũng không quản?

"Có quản chứ không phải không quản." Lôi Tam nói, "Huyện lệnh đại nhân là người được điều đến từ Tây Bắc Đại Lương, vừa nhậm chức cũng muốn ra oai, định bắt hắn vào ngục, thế rồi ngay ngày hôm sau, mẫu thân qua đời, nhi tử độc nhất thì sinh bệnh lạ, cho đến giờ vẫn phải dùng đến thảo dược của vu sư để chữa bệnh, từ đó cũng không dám ho he gì nữa."

Quan phủ đã như thế, bách tính còn biết nói cái gì? Chẳng trách vu sư áo choàng đen kia mới được thể ngang ngược như thế.

Phù Nhi kích động nói: "Vân môn chủ, xin đừng thấy chết mà không cứu."

Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ta về báo lại cho Vương gia đã, để xem hắn tính toán thế nào."

Lúc gần đi, Ngọc thẩm còn chuẩn bị thêm đầy âu canh gà và thịt kho, dặn hắn mang về ăn khuya. Sau khi nghe nói Mộ Thành Tuyết cũng đang ở đây, nàng lại vội vàng chạy đi làm thêm ít điểm tâm chay, Lôi Tam rốt cục ôm không xuể, phải lấy đòn gánh ra xách đống đồ ăn nóng hổi này về nhà trọ cho hắn.

Quý Yến Nhiên giật mình: "Ngươi vừa đi cướp tửu lâu về đấy à?"


"Thử đoán xem ta gặp được ai?" Vân Ỷ Phong ghé vào lưng hắn, "Ngọc thẩm đó."

Quý Yến Nhiên cũng bất ngờ: "Nàng ở đây?"

"Nữ nhi của nàng gả đến thành Ngọc Lệ." Vân Ỷ Phong rửa tay sạch sẽ, xới cơm lấy canh cho hắn xong, nói, "Hôm nay gặp quan viên địa phương, hắn có kể với ngươi về tên vu sư ác bá trong vùng không?"

Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Vu sư ác bá?"

"Tên là Trường Hữu, ăn cơm xong, Vương gia với ta đi điều tra một chút đi." Vân Ỷ Phong nói, "Một coi như vì dân trừ hại, hai là vì hắn đã từng xâm nhập rừng độc, hang ổ của bộ tộc Dã Mã, rất nhiều lần rồi. Người khác vào coi như xong đời, vậy mà hắn không những bình yên vô sự ra ra vào vào, lại còn tiện thể kiếm được không biết bao nhiêu là châu báu, thực sự quá kì quái, cho nên ta nghi ngờ hắn đã có giao dịch gì đó với đám người bên trong."

Advertisement / Quảng cáo

Quý Yến Nhiên gật đầu, lại cười nói: "Ta ngồi với đám quan viên đến hoa mắt chóng mặt cả ngày trời mà chẳng tìm được đầu mối hữu dụng nào. Chẳng bù cho Vân nhi ôm chồn ra ngoài chơi bời cọ cơm, lại tìm được hẳn một tên vu sư tà môn, phải công nhận là lợi hại."

"Quá khen quá khen." Vân Ỷ Phong vờ vịt khiêm tốn, đút cho đối phương bánh chay hoa quế xong, mình cũng thử một ngụm nước, "Ngọt không?"

Quý Yến Nhiên nói: "Ngươi ngọt."

Suốt một đường căng thẳng gần đây, hiếm khi mới tình cảm một lần, Vân Ỷ Phong thấy tâm tình hắn không tệ, liền chủ động lại gần, đùa giỡn: "Vậy thì nếm thêm đi."

Sát thủ đến tìm chồn vừa bước vào cửa, lập tức quay người, mặt không cảm xúc, đi.

Chồn: "..."

Ta vẫn còn ở đây cơ mà?

-

vtrans by xiandzg


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui