Nhất Kiếm Sương Hàn

Lần thứ hai song phương gặp lại, vẫn là ở phiên chợ rách nát gần biên cảnh lần trước. Gia Nhĩ Đằng cười nói: "Ta biết là Vương gia sẽ đúng hẹn, không để ta thất vọng mà."

"Trước hết nói xem ngươi định lấy mười thành Tây Bắc thế nào đi đã?" Quý Yến Nhiên ngồi đối diện hắn, "Muốn hoàng huynh hay bản vương chủ động dâng ra, e là Đại thủ lĩnh sẽ phải chờ đến kiếp sau đấy."

Gia Nhĩ Đằng gật đầu: "Ta biết, cho nên mới muốn thương lượng với Vương gia, để dễ bề thực hiện phi vụ này."

Trên bàn đá là một tấm bản đồ bằng da cừu, vẽ lại toàn bộ địa hình biên giới Tây Bắc, dùng kí hiệu và màu sắc chú thích rất chi tiết, có thể thấy Gia Nhĩ Đằng đã dồn không ít tâm tư cho cuộc đàm phán này, đã quyết tâm đến nhường nào. Không giống như Giang Nam nhỏ nhắn tinh xảo, Tây Bắc rộng lớn khoáng đạt, ở giữa các toà thành đều là biển cát bao la, lấy mười toà thành liên tiếp, cũng không khác nào cắt đi một nửa biên cảnh của Đại Lương. Bình thường nếu nghe được yêu cầu đàm phán hão huyền này, Lâm Ảnh hẳn sẽ cho là Gia Nhĩ Đằng mất não rồi, nhưng lúc này... nhớ tới bệnh trạng của Vân Ỷ Phong, hắn đưa mắt nhìn Quý Yến Nhiên, trong lòng không khỏi thấy gấp gáp.

...

Trong phủ tướng quân, Vân Ỷ Phong đang dạy bọn trẻ viết chữ, từng nét từng nét, ngang bằng sổ thẳng. Mà kể cũng lạ, đám quỷ nhỏ này đi học ngày nào cũng chọc cho phu tử tức gần chết, ở với hắn lại cực an tĩnh, ngoan ngoãn ngồi viết trời tròn đất vuông, tay nhỏ cùng khuôn mặt đều dính mực tàu. Linh Tinh Nhi bưng trà và điểm tâm đến, cười nói: "Lem nhem cả lũ thế này, người ngoài nhìn vào có lẽ còn tưởng Môn chủ đang dạy hát hí khúc đấy, mau rửa tay ra ăn đi này."

"Bánh ngọt Thanh Ngọc?" Vân Ỷ Phong ngạc nhiên hỏi, "Mùa này ở Nhạn thành lấy đâu ra?"

Linh Tinh Nhi vắt khăn ấm đưa hắn: "Vương gia biết môn chủ thích ăn, đặc biệt sai người dùng đá khối ướp lạnh để giữ độ tươi mới cho mầm ninh ngọc vừa nảy mầm, vận chuyển khẩn cấp từ thành Bích Thường về đây, ép lấy nước hấp ra nồi bánh này, phải rồi, lo Vương thẩm trong phủ không biết làm, nên còn mời cả đầu bếp đến cùng luôn đó."

Vân Ỷ Phong: "..."

"Kì thực ta cũng thấy hơi quá." Linh Tinh Nhi hạ giọng, "Nhưng Bình Lạc Vương lại bảo, vương hầu tướng lĩnh xưa giờ đâu thiếu người làm ra mấy chuyện đổ đốn như thế? Hắn còn kể ta nghe cố sự quân vương phóng hoả với xé vải gì đó nữa, nghe xong mới thấy cái lô mầm ninh ngọc này vẫn chưa là gì."

(*quân vương phóng hoả, xé vải: đại khái là cố sự về hôn quân vì trầm mê nữ sắc mà làm ra mấy chuyện vô độ đổ đốn)

Cái ví dụ này... Vân Ỷ Phong cũng hết nói nổi: "Vương gia còn chưa về sao?"

"Chưa, dạo này trong quân doanh bận lắm thì phải." Linh Tinh Nhi thăm dò, "Ta còn đang muốn hỏi Môn chủ, chuyện với Gia Nhĩ Đằng... rốt cục định thế nào vậy?"

Vân Ỷ Phong cầm một miếng bánh lên: "Chắc cũng sắp khai chiến rồi, vừa vặn có Huyết Linh chi khiến Gia Nhĩ Đằng lơ là mất cảnh giác, đúng là cơ hội hiếm có mà."

Linh Tinh Nhi mở to hai mắt, tiếp tục nhìn hắn chằm chằm, sau đó thì sao, chẳng lẽ lại không có sau đó?

"Về sau nếu có thời gian thì bảo Bình Lạc Vương kể cho ít cố sự về các đại tướng lừng danh ấy, đừng chỉ nghe về yêu phi hại nước." Vân Ỷ Phong đẩy đĩa đến trước mặt nàng, "Cầm hai cái về mà ăn, thấy thiếu ngọt thì rưới thêm ít mật ong, của hoa hoè là tốt nhất, không thì hoa quế cũng được."

Linh Tinh Nhi thấy hơi phát hoả, sao thái độ của Môn chủ lại như vậy? Sắp vuột mất Huyết Linh chi đến nơi rồi mà không để bụng chút nào là sao! Thế nhưng nhìn hắn ngồi đó, vui vẻ ăn vặt cùng vẻ mặt tự do tự tại không màng thế sự kia, nàng lại không đành lòng thúc giục, chỉ đành phụng phịu ngồi phệt xuống bậc thềm, nghĩ bụng, dính đến quốc gia với quân đội đúng thật là phiền toái mà! Ở trong giang hồ có phải hơn rồi không, trong giang hồ ít ra không có nhiều luật lệ quy củ như vậy! Lại nói, Vương gia... sao Vương gia lại không phải Võ lâm minh chủ kia chứ, có bị uy hiếp, cũng sẽ không bị người ta đòi mười toà thành như vậy a!

Advertisement / Quảng cáo

Lý Quân tình cờ đi ngang qua, nói: "Ơ, trời lạnh thế mà sao ngươi lại ngồi đây?"

"Dường như Môn chủ đã hoàn toàn từ bỏ Huyết Linh chi rồi." Linh Tinh Nhi uể oải nói, "Ngươi có thăm dò được gì không, rốt cục Vương gia quyết định thế nào vậy?"

Lý Quân ngồi xuống cạnh nàng, "Sao mà ta thăm dò được chuyện trong quân, chỉ nghe thấy Lâm phó tướng tán gẫu với người khác vài câu, rằng quân vụ gần đây bận bù đầu, bọn hắn không thể nào làm biếng, e cũng vì Gia Nhĩ Đằng."

Cả hai không biết tình hình trong quân ra sao, bàn luận nửa ngày cũng không ra được kết quả gì, đồng loạt thở dài, ngẩn người nhìn lên trời mây trên cao.

Ánh trăng đêm nay, vừa thấu vừa lạnh, như rải xuống mảng sân một tầng sa mỏng phát sáng, từng cành cây ngọn cỏ cũng nhuốm sắc bạc.

Vân Ỷ Phong tựa bên cửa sổ, tính toán Quý Yến Nhiên hẳn đã sắp về, định đi nấu một bình rượu kem sữa thanh đạm cho hắn uống ngủ cho ngon. Vừa đứng lên thì trong ngực bỗng nhói lên dữ dội, hai mắt tối sầm, lảo đảo suýt ngã nhào xuống đất.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền vào tiếng bước chân như muốn mạng.

Vân Ỷ Phong đau đến mơ mơ hồ hồ, chẳng còn phân biệt được ai với ai, không nói không rằng phất tay đóng cửa lại.

Đánh "rầm" một tiếng, khiến quản gia không khỏi giật nảy mình, vội vàng lại gần cửa phòng hỏi: "Vân môn chủ, không sao chứ?"


"..." Vân Ỷ Phong một tay bám bàn chống đỡ, nghe thấy là hắn mới nhẹ nhàng thở ra, cắn răng nhịn đau nói: "Không có việc gì, bất cẩn va phải thôi, Vương gia đâu rồi?"

Quản gia đáp, Vương gia còn đang ở thư phòng cùng thủ lĩnh Đa Cát, cả Mai tiên sinh nữa, mấy người bàn chuyện chắc phải đến hừng đông, thỉnh Vân môn cứ nghỉ ngơi trước.

Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Làm gì mà muộn vậy, Nguyệt Nha cô nương bị sao à?"

"Không phải." Quản gia vội vàng giải thích, "Nguyệt Nha cô nương không việc gì, buổi chiều còn vừa đi dạo một vòng nữa là, tinh thần nhìn cũng không tệ."

Vân Ỷ Phong suy đoán, không liên quan đến Nguyệt Nha, mà cả ba người đều ở đó, chẳng lẽ liên quan đến chiến sự, hay là liên quan đến... mình?

Quản gia đứng bên ngoài một lúc, nghe ngóng người trong phòng dường như đã đi nghỉ, mới cung cung kính kính rời đi.

Đợi trong sân yên tĩnh trở lại, Vân Ỷ Phong mới chật vật về giường, cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đã đến nước này, hắn chỉ mong Quý Yến Nhiên mau mau khai chiến, sớm ngày đánh lui Gia Nhĩ Đằng, mang lại an ổn yên vui cho biên cảnh, hai người mới có thể vô tư rời khỏi Nhạn thành, lên đường xuôi nam, qua núi trà Thanh Thanh phù dung Mãn thành, thăm hồ Động Đình dập dờn sóng biếc, đến trấn nhỏ nơi Giang Nam mù mịt sương khói cùng mưa bụi từng xuất hiện trong giấc mộng hôm bữa.

Từ Nhạn thành đến thành Thương Thuý, nếu như đi thong thả, gặp nơi ưng ý liền ở lại một tháng, tính ra có lẽ sẽ mất đến hai năm.

Hai năm, cũng là hơn bảy trăm ngày đêm lận.

Vân Ỷ Phong thở dài thật sâu, trước giờ hắn vốn không phải người bi quan, vậy mà lúc lại không tránh khỏi suy nghĩ—có khi bản thân còn chẳng kéo dài được đến bảy mươi ngày.

Thôi thì, được bữa nào hay bữa nấy.

Đến lúc Quý Yến Nhiên về phòng, phương đông đã gợn lên vài tia sáng.

Vân Ỷ Phong quay lưng về phía cửa ngủ say, thân hình đơn bạc bị chăn bông nặng nề bao lấy, cơ hồ như bị nuốt chửng vào trong. Cảm nhận được bên cạnh có thêm người, cũng lười mở to mắt, mơ mơ màng màng hỏi một câu, sao còn chưa cởi đồ?

"Lát nữa phải đi tiếp." Quý Yến Nhiên vuốt vuốt mái tóc dài của hắn, "Ngoan, ngủ tiếp đi, ta nằm với ngươi một lát."

Vân Ỷ Phong an tâm ngủ tiếp, hắn rất thích hương vị trên người đối phương, ngửi vào liền nghĩ đến gỗ đàn hương cùng cỏ xanh dưới ánh nắng rạng rỡ.

Quý Yến Nhiên ôm người vào lòng, trán chạm lên mái tóc lành lạnh của hắn.

Toàn thân ê ẩm, đầu óc căng nhức, chỉ đến lúc này mới thả lỏng được một lát.

Hắn đã mệt mỏi lắm rồi.

Bình minh chưa ló, không gian âm u.

Khắp nơi chìm trong cô tịch, vài con mèo rừng nhỏ vui vẻ nhảy qua cửa sổ, lưu lại trên bệ đá những dấu chân tròn tròn sũng nước.

...

Những ngày sau đó, Quý Yến Nhiên vẫn luôn đi sớm về khuya, bận quá thì còn ở lại luôn quân doanh. Vân Ỷ Phong không hỏi hắn thêm về bất cứ chuyện gì, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong sân vườn, ngắm hoa cỏ, dạy bọn nhỏ viết chữ, nựng nựng mèo, thiếu việc nữa thì lấy cây đàn Lôi Minh uy phong ra, đặt dưới một gốc cây khô tráng kiện, đốt hương pha trà, một thân bạch y, đánh một khúc giải trí.

"Khó nghe quá vậy!" Đảm nhỏ đồng loạt ôm tai, không nể nang gì.

Lý Quân vội vàng lao ra hoà giải, đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị, bọn nhóc nói lung tung thôi, ta thấy rất êm tai mà.

(*đồng ngôn vô kị: lời con trẻ không có ý gì đâu)

Vân Ỷ Phong khoát khoát tay: "Ta biết mình đàn không được tốt lắm."


Lý Quân giật mình, thì ra ngươi cũng biết sao?

Kết quả lại nghe thấy Vân Ỷ Phong giận dỗi bồi thêm một câu: "Nhưng làm gì đến nỗi muốn bịt tai vậy chứ?"

Lý Quân: "..."

Lý Quân nghiêm mặt: "Tất nhiên rồi." Bỏ qua lương tâm đang gào thét mà nói, đám nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc này làm sao mà đã được thưởng thức tiếng đàn lịch sự tao nhã thăng hoa như u lan như vậy, ngươi ngẫm xem có đúng không? Nghe không hiểu cũng phải thôi, thế gian này mà ai cũng đồng điệu tri kỉ được với ngươi thì Thất đệ sẽ còn đau đầu đến nhường nào, nhắc mới nhớ, hắn đâu rồi? Ba bốn ngày rồi chưa thấy mặt.

"Chưa về, chắc là trong quân còn nhiều việc." Vân Ỷ Phong vươn vai đáp, tiếp tục nghiên cứu cầm phổ. Lý Quân ngoáy ngoáy lỗ tai ong ong, đang chuẩn bị tiếp nhận một lượt ma âm độc hại mới thì bắt gặp Linh Tinh Nhi đi qua, tranh thủ tìm cớ chuồn ra ngoài: "Có chuyện gì thế?"

"Ta vừa gặp Nguyệt Nha tỉ tỉ." Linh Tinh Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng kể: "Nàng nói hình như Vương gia chấp thuận yêu cầu của Gia Nhĩ Đằng, đưa Chu Cửu Tiêu và Dương Bác Khánh ra khỏi thành rồi, nhưng tuỳ tiện thả phản tặc đi như vậy cũng được sao?"

Lý Quân nhíu mày nghĩ nghĩ, miễn cưỡng phân tích: "Có khi nào giống như lời ta nói, song phương đã chịu nhượng bộ nhau một chút rồi không?"

Linh Tinh Nhi không tin: "Lúc trước Gia Nhĩ Đằng đòi mười thành, phải nhượng bộ bao nhiêu chút thì mới thành chỉ đòi có hai người kia cơ chứ? Hay là còn có điều kiện nào khác nữa?"

"Chuyện này... có điều kiện khác hay không, sao ta biết được." Lý Quân đi đi lại lại, nghĩ mãi không ra, lại không đành lòng cô phụ sự tín nhiệm của thiếu nữ, bèn nói thẳng: "Ngươi quản làm gì, Thất đệ chịu thoả hiệp, chứng tỏ bọn họ đã đạt được giao dịch nào đó, có được Huyết Linh chi là tốt rồi."

"Này này ngươi nói bé chút đi!" Linh Tinh Nhi bịt miệng hắn, lại dậm chân, "Thả hai người mà lấy được Huyết Linh chi thì tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ta lo là Vương gia không chỉ đồng ý thả người, mà còn chấp nhận điều kiện gì khác nữa kìa. Nếu hắn thật sự giao ra một toà thành hay mười toà thành, để Môn chủ biết được... nhất định là lớn chuyện!"

"Chắc là không đâu." Lý Quân nghĩ bụng, toàn Lý gia chắc cũng chỉ có mình mình sẽ làm ra loại chuyện đổi giang sơn lấy mĩ nhân này thôi. Nhưng để an ủi Linh Tinh Nhi, hắn vẫn dắt một con ngựa ra, cưỡi đi khỏi Nhạn thành, định đến quân doanh thăm dò xem chuyện là thế nào.

Bản thân dù gì cũng là Vương gia của Đại Lương, quan tâm quốc sự một chút mới phải.

Nhưng càng ra khỏi thành, hắn càng hoảng hốt, vận chuyển ngựa xe cao lương nườm nượp thế này, lẽ nào hai bên chuẩn bị khai chiến thật sao?

Lòng nghĩ như vậy, tay cầm dây cương không khỏi vung lên gấp gáp hơn, hùng hùng hổ hổ phóng thẳng đến quân doanh.

"Vương gia." Lâm Ảnh xốc màn cửa nặng nề lên, "Vừa nhận được mật báo, Gia Nhĩ Đằng và Bạch Sát Quốc—" Còn chưa nói hết câu, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng người khả nghi, lén lút dí sát một khe hở nhòm vào, thân hình cứ gọi là cao to mẫy mượt.

Advertisement / Quảng cáo

Quý Yến Nhiên: "..."

Lâm Ảnh ho khan hai tiếng: "Bình Lạc Vương, cửa ở bên này."

Lý Quân ngượng ngùng cười hắc hắc, xoay người tiến vào doanh trướng: "Ta chỉ đến xem xem có giúp được gì không thôi ấy mà."

Quý Yến Nhiên buông tấu báo trên tay xuống: "Xem xong chưa?"

Lý Quân nuốt nước bọt: "Ta ta ta còn chưa xem gì hết." Nói xong lại thấy sắc mặt Thất đệ không được tốt cho lắm, vì vậy vội vàng bổ sung một câu, "Không xem nữa, ta về luôn đây!"

Nói xong quay người định chuồn, nhưng chưa gì đã bị Lâm Ảnh túm lại.

Quý Yến Nhiên tựa vào ghế dựa da sói, nhướn mắt: "Đã tới rồi, thì theo bọn ta ra chiến trường luôn đi."

Lý Quân như thấy sét đánh ngang tai, ngươi nói cái gì cơ?

"Tìm một bộ giáp phù hợp vừa bụng đi." Quý Yến Nhiên nói, "Còn nữa, từ hôm nay, doanh trại Phá Lỗ sẽ về dưới trướng ngươi."


Lý Quân nghe xong muốn hôn mê, ngày thường tuy chỉ ham mê thanh sắc, nhưng tất nhiên hắn đã nghe qua về danh tiếng của thần binh Phá Lỗ bất bại vô địch, là một trong những đội quân tiên phong tinh nhuệ nhất Đại Lương, vốn vẫn do Lâm Ảnh đích thân suất lĩnh, sao sao sao lại đột nhiên về tay mình?!

"Ta có biết gì đâu!" Hắn nơm nớp lo sợ, đầu gối run cầm cập.

"Biết hay không không quan trọng, ta sẽ dạy Bình Lạc Vương." Lâm Ảnh thân thiết ôn hoà, kịp thời đỡ lấy lưng hắn, "Đi, chúng ta vào quân doanh làm quen cái đã."

Lý Quân khóc ròng, ôm chặt lấy bàn không chịu đi: "Thất đệ!"

Điên rồi, điên hết rồi.

Hay là mình đang mơ?

Nghĩ đến đây, hắn không nói không rằng, giơ tay tát cho mình một cái đánh "chát".

Mẹ ơi, là thật à!

...

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Lý Quân không về phủ lần nào, Vân Ỷ Phong thấy vô cùng khó hiểu, nhưng Quý Yến Nhiên gần đây đều ở lại quân doanh, Thủ lĩnh Đa Cát của tộc Trục Nguyệt cũng lặn tăm, hắn không tìm được ai để hỏi chuyện. Song theo phong thanh trong thành mà Linh Tinh Nhi kể lại, mấy ngày nay bách tính đều đang suy đoán, e là chiến tranh đến nơi rồi.

Vân Ỷ Phong cẩn thận chỉnh lại mai Yến Vân: "Đánh xong sớm thì an tâm sớm. Ta cũng nhớ Thanh Nguyệt, không biết hắn đã phát triển được Phong Vũ môn thành đệ nhất bang phái trong giang hồ chưa, tranh thủ Giang gia đang loạn, biết đâu chúng ta lại mưu quyền soán vị thành công... chỉ là nếu thế thì có lỗi với Giang đại ca ghê."

Linh Tinh Nhi nghe hắn lải nhải không ra đâu vào đâu, cảm thấy Môn chủ nhà mình thật đáng giận!

Hắn cứ nghĩ chỉ cần tuỳ tiện nói bậy vài câu thì mình sẽ bớt lo lắng hay gì?

Qua một lát, Vân Ỷ Phong thở dài, buông kéo trên tay xuống: "Nha đầu ngốc, đang yên đang lành khóc cái gì, chẳng phải ta vẫn đang sống rất tốt đấy sao?"

"Tốt gì mà đến nuốt cơm còn khó khăn kia chứ!" Linh Tinh Nhi ngồi phệt xuống bậc thềm, vùi mặt vào đầu gối, "Sớm biết thế thì đừng ra khỏi Phong Vũ môn cho rồi, ở nhà chuyên tâm dưỡng thân, chắc chắc là khoẻ hơn bây giờ."

"Phải phải phải, ngươi nói gì cũng đúng." Vân Ỷ Phong ngồi xuống cạnh nàng, vỗ nhẹ sau lưng đối phương, "Còn khóc nữa là xui lắm nha."

Nghe nói đến may mắn, Linh Tinh Nhi đành nuốt lại cơn nức nở.

"Nói chút chuyện vui đi." Vân Ỷ Phong nói, "Lần trước vào tư khố trong Hoàng cung, ta nhắm được nhiều trang sức đẹp mắt lắm, bao giờ ngươi thành thân, chúng ta đi vơ vét một chuyến, lấy về làm của hồi môn cũng được lắm nha."

Linh Tinh Nhi vừa tức vừa buồn cười, hết nói nổi với vị chưởng môn không đứng đắn chút nào này của mình, đành lấy tay áo lau mặt sạch sẽ: "Không nói chuyện nữa, ta đi xem thuốc sắc đến đâu rồi."

Nàng đứng dậy ra ngoài, nhưng chưa đi khỏi sân đã đâm sầm phải một người đang há hốc miệng như chảo dầu đang sôi, khí thế kinh người.

Linh Tinh Nhi giật mình kêu lên: "Bình Lạc Vương, ngươi mặc giáp làm gì vậy?"

"Không... không xong rồi, ngoài thành nổ ra chiến trận, ta lén chạy về đây!" Lý Quân thở hồng hộc, mặt mũi đỏ gay, cuống họng nghe như muốn nứt ra đến nơi.

"Đánh bộ tộc Cát Đằng ấy hả? Bọn ta cũng biết mà, khai chiến rồi sao?" Linh Tinh Nhi đỡ lấy hắn, "Đừng vội, cứ bình tĩnh mà nói."

"Phải, khai chiến rồi, nhưng không phải thật, mà là giả đánh trận!" Lý Quân uống ừng ực ba bốn chén nước mới nói tiếp, "Mấy ngày nay ở trong quân doanh, ta rốt cục đã nhận ra chân tướng, nhìn điều động lực lượng đao to búa lớn vậy thôi, doanh trại Hắc Giao có tám mươi vạn binh sĩ, thực tế lại chỉ dùng chưa đến năm vạn, các tướng sĩ còn lại đều bị phái đi nơi khác cả rồi."

Mà năm vạn binh này, quá nửa không phải tân binh thì cũng đã già yếu, vũ khí nghèo nàn, chiến mã trộn lẫn cả ngựa già, nhìn thế nào cũng không thể là đối thủ của bộ tộc Cát Đằng.

"Chẳng trách, chẳng trách Thất đệ cứ luôn miệng bảo Lâm Ảnh đổ bệnh, muốn giao lại đội quân tiên phong cho ta." Lý Quân vỗ đùi, "Ta thì biết đánh đấm gì đâu, vừa ra trận đã muốn bại trận rồi, Thất đệ... hẳn là Thất đệ đã thương nghị với Gia Nhĩ Đằng, cố ý để thua trận chiến này, hòng qua mắt hoàng huynh đi?"

Linh Tinh Nhi cả kinh đổ mồ hôi lạnh đẫm lưng, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng trắng vụt qua trước mắt.

"Môn chủ!"

"Hya!" Vân Ỷ Phong vung roi mạnh mẽ, cưỡi Thuý Hoa tựa mực ngọc, phóng ra khỏi Nhạn thành như một cơn lốc màu đen.

Gió thổi mái tóc dài của hắn bay loạn, tâm cũng như tứ tán.

Chiến trường diễn ra tại Bắc Sơn, dãy núi lớn quanh co bao lấy thảo nguyên, trụi lủi không một bóng cây.


Dưới chân núi, hai quân còn đang giằng co. Dẫn đầu doanh trại Hắc Giao dĩ nhiên là đội tiên phong Phá Lỗ, chỉ có điều Tướng tiên phong thì lại không thấy đâu—cả ngày nay cũng chưa một ai nhìn thấy Bình Lạc Vương. Ở hai bên đội ngũ, cờ chiến màu đen giương cao lẫm liệt, trống đánh như kinh lôi, thế nhưng lấy năm vạn nhân mã ra nghênh chiến số lượng quân địch khổng lồ như vậy... ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu các tướng sĩ chính là, trúng kế rồi.

Hẳn là Tiêu vương điện hạ đã trúng phải gian kế của Gia Nhĩ Đằng nên mới phái hết quân chủ lực đi nơi khác, trận này lấy ít địch nhiều, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một cuộc chiến đẫm máu. Nghĩ vậy, tất cả mọi người siết chặt đao thương trong tay, thầm quyết tâm dù có phải đánh đến hơi thở cuối cùng, cũng nhất định bảo toàn cho bách tính cùng Nhạn thành ở sau lưng.

Ở đầu kia, kị binh của bộ tộc Cát Đằng hừng hực khí thế, tựa như ác lang trong núi, đáy mắt cũng ánh lên sắc xanh đầy tham lam. Gia Nhĩ Đằng ngồi trên lưng ngựa, nhìn đội quân tàn tạ ở đối diện, khoé miệng giương cao. Ở bên cạnh hắn, chính là phụ nhân mặc tuyết y ngày đó, vẫn dùng khăn lụa che mặt, quần áo không biết làm từ chất liệu gì mà nhìn từ xa như vảy cá trong nước.

Bỗng nhiên từ đâu vang lên tiếng kèn rúng động.

Tiếng chém giết vang trời!

Quân đội song phương lao lên như thuỷ triều dâng, Quý Yến Nhiên quay đầu ngựa lại, vừa định leo lên trạm gác trên cao thì trông thấy một tuấn mã màu đen đang phi đến như tên bắn.

...

Phi Sương Giao hí dài một tiếng, bốn vó tung bay vọt lên đón, Quý Yến Nhiên vươn tay bắt trọn lấy người trên lưng tuấn mã kia, ôm vào lòng.

Vân Ỷ Phong không kịp hỏi han gì, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía chiến trường, lực lượng hai bên cách biệt quá rõ ràng, nhớ đến một câu "cố ý thua trận để qua mắt hoàng huynh" của Lý Quân hồi nãy mà lạnh cả người, ngồi cũng không vững.

Quý Yến Nhiên chỉ ôm lấy hắn, không nói lời nào.

Advertisement / Quảng cáo

Vân Ỷ Phong ngẩng đầu, khó tin nói: "Ngươi..."

Quý Yến Nhiên lại nắm cằm hắn, dịu dàng hướng sang một phía khác.

Trên đỉnh Bắc Sơn, một viên đạn tín hiệu bắn thẳng vào trong mây cùng tiếng vang sắc bén, nhân mã lập tức nhung nhúc chui ra, tựa như nham thạch nóng hổi trào lên từ vực sâu, tấn công sườn địch, tàn phá kị binh của bộ tộc Cát Đằng. Dẫn đầu chính là Ngân Châu, cùng với thủ lĩnh các bộ tộc còn lại, quân đội liên minh từng cùng nhau tiêu diệt vu tộc Dạ Lang, lúc này lại có mặt ở trên núi để viện trợ.

Quân đội Đại Lương chỉ có năm vạn, nhưng cộng thêm kị binh của các bộ tộc, thì nhân số lại thành gấp đôi bộ tộc Cát Đằng.

Dãy núi đồ sộ là hàng rào thiên nhiên hữu dụng nhất, mà lệnh điều động quân binh Đại Lương đến nơi khác một cách vô cớ, chính là yếu tố khiến Gia Nhĩ Đằng mất cảnh giác—hắn chỉ biết quân đội đã bị điều đi, nhưng lại không biết rốt cục là đi đâu.

Tất cả đều được tiến hành trong lặng lẽ.

Dã tâm của Gia Nhĩ Đằng tuyệt đối sẽ không dừng lại ở mười toà thành, theo như mật báo, quân đội Bạch Sát Quốc đã bắt đầu rục rịch, chỉ chực chờ để liên thủ với bộ tộc Cát Đằng, uy hiếp đường biên cảnh của Đại Lương.

Sự tồn tại của đối phương giống như ôn dịch, cần phải thanh trừ càng sớm càng tốt.

Ngoài mặt, quân đội Đại Lương quả thực không ngừng bị điều đi các nơi khác, thế nhưng đồng thời, Đa Cát của tộc Trục Nguyệt cùng với Ô Ân và Cách Căn cũng âm thầm đến từng bộ tộc, chung tay định ra kế hoạch đánh tan bộ tộc Cát Đằng.

Giống như Vân Ỷ Phong dự đoán lúc trước, đây là một trận chiến tất thắng. Các tướng sĩ Đại Lương giương cao đao kiếm trên tay, anh dũng xông lên, lưỡi kim loại sắc bén xuyên qua máu thịt, nhuộm đỏ cả một vùng đất bên dưới, cờ chiến của bộ tộc Cát Đằng đã sớm bị liệt hoả nuốt trọn, Gia Nhĩ Đằng cũng rơi vào vây hãm triệt để.

Đến lúc này Vân Ỷ Phong mới thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ trong ngực đối phương.

"May quá." Hắn thì thào, vừa muốn khóc vừa muốn cười, "Ta còn tưởng..."

Quý Yến Nhiên vẫn nhíu chặt hai mày, đáy mắt tràn ngập áy náy và thống khổ, cất lên âm giọng khô khốc: "Thực xin lỗi."

Vân Ỷ Phong lắc đầu, sức cùng lực kiệt dựa vào ngực hắn, dựa lên lớp áo giáp lạnh lẽo: "Không sao."

Thật sự không sao hết.

Hắn nói: "Vậy mới là Tướng quân của ta chứ."

-

vtrans by xiandzg

Thuỷ tinh tâm rách nát vô dụng của tôi chưa gì đã đòi vỡ rồi ;-;;;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui