Đến bây giờ thì sắc diện Bệnh Tây Thi không còn giữ vẻ bướng bỉnh, cố khỏa lấp như vừa rồi nữa, mà hiện rõ nét kinh mang, hoảng hốt.
Tuy nhiên, vẫn là hạng có bản lãnh, thị hít vào một hơi chân khí, đoạn ngoác chiếc miệng rộng như chậu huyết cười hềnh hệch nói :
- Khá lắm! Oắc con ngươi nói tới nói lui rốt lại muốn chiếm phần tiện nghi, mà quên coi chừng cái nàng mỹ nhân bên cạnh ngươi nổi cơn ghen. Oắc con ngươi lỗ mãng lắm, cớ sao lại nói đến chuyện kín đáo trong cơ thể của đàn bà con gái màkhông biết ngượng miệng thế? Ngươi nói kiểu đó phải chăng muốn ta vạch đùi, cởi áo phơi bày thân thể cho ngươi xem? Đừng nói là ta thân phận nữ nhân, cố nhiên không thể làm như thế giữa chốn đông người, mà ngay đến hai cưng của ta cũng chẳng tiện lõa lồ tại đây chỉ vì lời nói không bằng cớ, vô lý và huyễn hoặc của ngươi!..
Văn Nhân Tuấn cười thản nhiên :
- Bệnh Tây Thi, đừng viện cớ kín đáo cơ thể với ta. Văn Nhân Tuấn này từng xem vô số người rồi, thì sá gì cánh tay của ngươi, có chi đâu mà ta ngại, hãy vạch ra đi, ta xem như thường.
Bệnh Tây Thi kêu “ái cha” và hỏi :
- Sao ngươi trơ trẽn thế? Ăn nói kiểu đó mà nàng nhân tình bên cạnh ngươi không nổi ghen ư?
Văn Nhân Tuấn xua tay :
- Ngươi lại hỏi chuyện cũ! Nhưng ngươi đừng lo chuyện đó, nàng thông cảm cái bịnh của ta lắm, nàng không ghen đâu, ngươi hãy vạch áo ra cho ta xem đi!
Bệnh Tây Thi hằn học lẫn trây trúa :
- Tiểu ưng khuyển! Ngươi không xem chẳng được sao? Nếu ngươi thèm coi quá, thì rán đợi gặp chỗ vắng vẻ, không có người thứ ba, ta sẽ cho ngươi coi đầy đủ, ngươi muốn coi mãn nhãn cũng được, bất luận nơi đâu, khắp thân thể, ta để ngươi coi hết.
Đường Tam Cô khẽ cau mày.
Vưu thị thư muội khó chịu, quay mặt qua một bên.
Văn Nhân Tuấn nhún vai :
- Cái vụ coi đầy đủ ấy, chừng nào có dịp sẽ hay, ngay bây giờ, hãy làm việc dễ hơn, ngươi thử vén tay áo lên cho tất cả mọi người ở đây xem một chút, lẹ đi!
Bệnh Tây Thi quét mắt khắp đương trường một lươt, nói to lên :
- Tiểu ưng khuyển lại đang giở trò gian trá, cứ cố ý kéo dài thời gian để kiếm cách chạy trốn, các vị sao có thể dễ dãi để hắn giở trò hoài vậy, chẳng lẽ các vị muốn hắn đào thoát một lần nữa?
Lỗ Thiếu Hoa lên tiếng :
- Tây Thi cô nương nói đúng, chúng ta đã từng bị Tiểu ưng khuyển lừa bịp rồi, nếu phen này để hắn chạy mất nữa, thì khó mà có cơ hội khác, thuận tiện bằng hôm nay.
Bệnh Tây Thi phụ họa ngay :
- Chí lý! Rất chí lý! Lỗ thiếu chủ rất sáng suốt, quả không hổ xuất thân một thế gia lừng danh thiên hạ!
Văn Nhân Tuấn lạnh lùng :
- Phải rồi! E rằng sáng suốt quá, hóa ra là một vị Thiếu chủ của Hoành Sơn thế gia mà lại hai tay đem dâng cả sinh mạng võ lâm Trung Nguyên cho người ta!
Lỗ Thiếu Hoa cười lạt :
- Tiểu ưng khuyển, cho dù cái lưỡi của ngươi có trổ hoa sen, cũng không nói cho ta tin được đâu.
Nhìn quanh một vòng, y lại tiếp :
- Chư vị, hiển nhiên hắn cố ý trì hoãn, mà vụ này, càng bất lợi cho chúng ta.
Bệnh Tây Thi gật đầu lia lịa :
- Lỗ thiếu chủ nói thật đúng! Chúng ta động thủ đi thôi! Đã nói là làm, hai “cục cưng” của ta xin xung phong trước vậy!
Thị vỗ vào vai hai hán tử lùn.
Hai gã lập tức khoa chân từ từ sấn tới.
Văn Nhân Tuấn gật gù :
- Tự cổ chí kim, bao giờ cũng cần phải chiến đấu gian lao mới thắng phường tà ác. Hay lắm! Tại hạ không nại sức mọn, xin vì sự tồn vong của võ lâm Trung Nguyên mà chiến đấu một phen. Thu Ngâm! Hãy tự đề phòng nhé.
Tiếu Bao Tự ứng đáp ngay :
- Vâng, tiểu muội hiểu rồi, đại ca cũng cẩn thận đấy, tất cả liệt vị ở đây thảy đều là hạng cao thủ hạng nhứt của võ lâm Trung Nguyên, thiên hạ đều nghe danh, nhưng chỉ vì cái lợi Hoàng Kim thành làm mờ mắt, đến mọi sự đều quên, mọi sự đều chẳng còn biết phân biệt trọng khinh... thật khiến người ta phải chau mày chán ngán!
Văn Nhân Tuấn nói :
- Thu Ngân, hãy để dành hơi sức, nói làm gì điều ấy với họ cho vô ích.
Ngay lúc ấy, Bạch Quân Nhân, Đồng Bách Kỳ, Hoàng Thanh của Hoành Sơn thế gia và Cát Nguyên cùng các hắc y vệ sĩ của Vân Mộng thế gia thảy đều chuyển động cước bộ, tiến dần lại phía Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự.
Tình thế cực kỳ khẩn trương.
Lại nghe Bệnh Tây Thi lên tiếng :
- Tư Mã Thường, Nam Cung Thu Lãnh, hai ngươi còn chờ gì nữa?
Nam Cung Thu Lãnh cũng hỏi :
- Thế còn nhóm ba người Đường Tam Cô, chờ cái gì?
Đường Tam Cô cất tay lên, cả giận quát mắng :
- Bộ ngươi đui sao? Xem thử trong tay ta đang cầm cái gì đây?
Quả nhiên trong tay thị có mấy quả bằng ngón tay cái, đen sì, đúng là loại độc pháo bá đạo của Đường gia mà võ lâm nghe tới đều mất vía!
Tư Mã Thường cười lạnh lùng :
- Đường Tam Cô, sao lại dùng ám khí, bộ định sát hại luôn mọi người chăng?
Đường Tam Cô biến sắc, trầm giọng nạt ngang :
- Đại Hoàng Phong, ngươi ngậm máu phun người!
Bệnh Tây Thi lo ngại, nhưng lại xúi giục :
- Hay lắm! Hay lắm! Đã đối phó với tiểu ưng khuyển, dùng thứ gì cũng được, miễn hữu hiệu thì thôi.
Hai hán tử lùn đã sấn đến gần Văn Nhân Tuấn, nhứt tề phóng trảo chụp tới.
Văn Nhân Tuấn lách người tránh khỏi thế trảo khủng khiếp của hai gã, đồng thời chàng cũng vươn trảo chụp thẳng vào cánh tay trái của gã bên tả.
Thân pháp chàng cực kỳ ngoạn mục, thần tốc.
Liền nghe “soạc” một tiếng, trọn ống tay áo bên trái hán tử lùn bên tả đã bị chàng xé đứt tiện, rời hẳn ra, khiến cánh tay trái của gã phơi lộ rõ ràng.
Gã biến sắc, cuống quít dùng bàn tay phải che lấy cánh tay trái, vừa thoái lui mấy bước liền.
Văn Nhân Tuấn cười khẩy :
- Thật đáng tiếc! Còn một chút nữa thì chụp luôn được ba chữ A Tu La rồi! Thôi, cũng được, xin cao xanh phù hộ phen thứ hai, thử nổ lực chụp cái nữa xem sao.
Lời vừa dứt, chàng đã như ma mị, xoay sang hán tử lùn bên hữu.
Nhưng, mới thấy như thế, hán tử lùn đã hoảng vía, vội nhảy lùi hơn ba thước.
Thình lình vang dội toàn trường một tiếng quát sắc lạnh :
- Dừng tay!
Chính là tiếng quát của Nam Cung Thu Lãnh.
Hơn mười đạo mục quang đổ dồn về phía hắn.
Bệnh Tây Thi the thé :
- Nam Cung Thu Lãnh, ngươi muốn gì?
Nam Cung Thu Lãnh lại quát :
- Tất cả hãy khoan.
Mọi người bị động theo tiếng quát của hắn, đều dừng lại.
Hắn xạ ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người và hấp tấp nhìn Văn Nhân Tuấn nói to :
- Ta có phần tin lời vừa rồi của y! Tiểu ưng khuyển đã nói sự thật!
Văn Nhân Tuấn làm ra vẻ ngạc nhiên, nói :
- Hoàn toàn ngoài ý liệu của tại hạ. Lời ấy nếu do Lỗ Thiếu Hoa và Kim Thiếu Thu mới đúng là ý muốn của tại hạ, nào ngờ lại do Nam Cung Thu Lãnh các hạ. Chừng như sự phân biệt chánh tà trong võ lâm Trung Nguyên hàm hồ quá!
Bệnh Tây Thi lồng lộn la ó :
- Nam Cung Thu Lãnh, ngươi có tà ý gì mà làm như thế?
Nam Cung Thu Lãnh lưu loát nói một loạt :
- Ta không gây rối đâu. Ta đang đứng trên lẽ phải của câu chuyện đây. Văn Nhân Tuấn có thể gây ly gián, có thể bịa lời này ý nọ để trì hoãn, nhưng mấy điểm y nói ra đều có thể là sự thật cả. Muốn chứng minh là y nói thật thì ngươi với hai gã lùn hãy cho mọi người xem cánh tay trái, đâu có mất bao nhiêu thời khắc, chỉ cần chứng minh y nói láo thì tức khắc cuộc chiến sẽ tiếp tục ngay.
Bệnh Tây Thi sắc diện đại biến, không nhịn được liền miệng chửi rủa :
- Cái tên Nam Cung Thu Lãnh kia, ta có chửi cha chửi mẹ ngươi đâu mà ngươi cứ đòi biết cái nọ cái kia hả cái đồ chó má! Đồ...
Nam Cung Thu Lãnh trầm giọng :
- Câm đi! Ta đâu thèm làm khó làm dễ ngươi đâu mà ngươi biện luận như thế, ta cũng không quên ta là một người của võ lâm Trung Nguyên, ta phải vì võ lâm Trung Nguyên mà vạch ra chân tướng của ngươi chứ.
Văn Nhân Tuấn xen vào :
- Nam Cung Thu Lãnh, từ nay trở đi, tại hạ phải nhìn các hạ bằng một nhãn quang đặc biệt mới phải.
Nam Cung Thu Lãnh lầm lì lặng thinh.
Văn Nhân Tuấn lại nói thêm :
- Các hạ đã biết phân biệt khinh trọng, đó là việc rất khó, nên rất đáng ca ngợi.
Bệnh Tây Thi tru tréo :
- Đấy! Các người có nghe không, như thế là...thế nào chứ?
Tư Mã Thường lạnh lùng lên tiếng :
- Vàng thật không sợ lửa, nếu ngươi không phải là kẻ đến từ A Tu La viện ở Thiên Trúc thì vén cánh tay cho mọi người xem đi! Ta thấy ngươi cũng chả xinh đẹp gì, chả đáng cho ta phải xem thì việc gì ngươi phải ra vẻ ta đây đại khuê nữ.
Bệnh Tây Thi lại chửi rủa :
- Đại Hoàng Phong, ngươi câm cái miệng thối của ngươi lại có được không? Ta như thế còn ngươi thì sao? Ngươi là cái quái gì, Hán chả ra Hán, Miêu chả ra Miêu, đồ tạp chủng.
Không gì làm người ta dễ nổi hung bằng bị khinh chủng tộc ông cha, Tư Mã Thường vừa nghe như thế liền thịnh nộ đùng đùng, tia mắt như nẩy lửa, cả người lẫn kiếm lập tức biến thành một đạo cầu vòng trắng xanh, xô thẳng đến phía Bệnh Tây Thi.
Hai hán tử lùn “hừ” một tiếng lạnh lùng :
- Tư Mã Thường, mi tìm cái chết!
Và, cậy ở tấm thân đao thương bất nhập, hai gã đồng vung tay chụp nhầu vào kiếm và người của Tư Mã Thường.
“Choang! Choang!” Tư Mã Thường phạt tả chém hữu hai chiêu sát thủ, thảy đều chạm phải tay như sắt nguội của hai hán tử lùn, thanh kiếm dội ngược lại. Y vội vung kiếm thành một cơn trốt mãnh liệt xoáy tròn trước mắt hai gã và lừa thế đâm vào rún, hai gã dùng tả thủ che lấy chỗ nhược, tiếp tục phóng hữu thủ ra, quyết chụp thanh kiếm.
Càng tức giận, Tư Mã Thường hú lên một tiếng rợn người, biến chiêu chí mạng.
Thình lình một luồng bao quang xẹt ngang, Nam Cung Thu Lãnh đã đứng xen vào giữa, ngăn cách Tư Mã Thường với hai gã lùn, vừa hô to :
- Tư Mã Thường! Tạm dừng kiếm chờ một chút! Chờ chứng thực xem lời nói của Văn Nhân Tuấn là thật hay giả, hai ta sẽ đưa chọ họ về địa phủ chẳng muộn.
Hắn đảo mắt nhìn Bệnh Tây Thi, hạ tối hậu thư :
- Bệnh Tây Thi, trả lời ta một câu, ngươi để cho mọi ngươi xem cánh tay hay không?
Bệnh Tây Thi điểm mặt Nam Cung Thu Lãnh, rít lên :
- Tên chó má! Ta hận chẳng lóc được thịt, lột được da mà nghiền xương mi thành tro bụi! Chỉ có chuyện như thế mà mi cố gây rối hoài. Được rồi, để ta hỏi ý kiến mọi người cái đã.
Thị ngó Lỗ Thiếu Hoa, Kim Thiếu Thu, hỏi :
- Nhị vị thiếu chủ, theo nhị vị thì sao?
Lỗ Thiếu Hoa tằng hắng một tiếng, đưa mắt sang Kim Thiếu Thu nói :
- Kim huynh, xin cho biết chủ ý, bất luận như thế nào tiểu đệ cũng tán đồng ngay.
Hiển nhiên y đã tỏ ra gian hoạt đúng mức, cứ đùn cái khó cho Kim Thiếu Thu.
Kim Thiếu Thu trầm ngâm một chút, bỗng dõng dạc :
- Tại hạ thấy nên cho mọi người coi cũng chẳng hại gì.
Bệnh Tây Thi biến sắc, lại xoay sang Đường Tam Cô mẫu nữ :
- Tam Cô! Chúng ta cùng là quần thoa, một nhóm với nhau, nhận thấy thế nào?
Đường Tam Cô lạt lẽo đáp :
- Tây Thi cô nương, tưởng không cần phải hỏi vì tình thế trước mắt đâu phải do chúng ta chủ động.
Đúng là “gừng càng già càng cay”, thị so với Lỗ Thiếu Hoa càng gian hoạt thêm một bực, đã trả lời... chẳng mích lòng bên nào hết, mà kỳ thực ngụ ý rất rõ, là... “ai sao tôi vậy”.
Bệnh Tây Thi xám ngắt mặt mày, nghiến răng hằn học :
- Được! Muốn xem thì xem, để ta cho các ngươi xem. Nào, hai “cưng” hãy lại đây, cho họ xem trước đi!
Hai hán tử lùn lẹ làng lùi lại sát bên cạnh Bệnh Tây Thi.
Bệnh Tây Thi bỗng rung động hữu thủ, đẩy ra một cái.
Một vừng hồng quang lập tức rời tay thị phi xuất tỏa rộng như một đám mây, chụp phủ xuống đầu toàn trường.
Tư Mã Thường là người đầu tiên la hoảng :
- Tránh mau! “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trường”!
Hắn la đã nhanh, mà thân hình nhảy lùi càng nhanh hơn, thế nhưng vẫn còn chậm một chút, vì đám mây hồng đã chụp xuống sát đỉnh đầu rồi.
Tư Mã Thường đã thấy trước hết và nhảy tránh trước hết mà còn chẳng kịp, huống chi các nhân vật khác, xem chừng toàn trường đều lọt gọn vào phạm vi tử vong của “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trường”!
Đột nhiên Văn Nhân Tuấn cười khẩy :
- Bệnh Tây Thi, ta đã sớm đề phòng ngươi sẽ giở thủ đoạn...
Chàng nhắm thẳng đám mây hồng, phất tay một cái, một luồng hòa quang xẹt lên như điện chớp, tức thì đốt cháy cả vùng lưới hồng quái gở của Bệnh Tây Thi. Chiếc “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trường” vốn được đan bằng một thứ tơ nhện độc ngàn năm, chẳng đao kiếm nào chặt đứt nổi, nhưng lại rất kỵ lửa, nên vừa chạm phải trái hỏa pháo của Văn Nhân Tuấn liền bắt cháy ngay. Chất tơ độc co rút lại thành một cục bằng nắm tay, hoàn toàn vô dụng, rơi “phạch” xuống đất.
Văn Nhân Tuấn lớn tiếng mỉa mai :
- Ô hô ai tai! “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trường” kể từ nay vĩnh biệt cõi đời.
Hai hán tử lùn đã kiệu Bệnh Tây Thi phi thân vụt chạy, biến trong nháy mắt.
Tư Mã Thường khua trường kiếm, toan truy kích, nhưng Nam Cung Thu Lãnh vội ngăn lại :
- Không cần đuổi, cứ để thị đi rồi sẽ tính sau. Bây giờ ngoại nhân đã bỏ chạy rồi, còn lại chúng ta, toàn là người võ lâm Trung Nguyên, hãy tự giải quyết với nhau việc trước mặt.
Lỗ Thiếu Hoa tươi cười, phụ họa :
- Nói đúng lắm. Ngoại địch đã bôn đào, bảo vật Hoàng Kim thành còn đây, nên trở lại chuyện Hoàng Kim thành là thực tế nhất.
Văn Nhân Tuấn hỏi :
- Lỗ Thiếu Hoa, các hạ tưởng Bệnh Tây Thi bỏ chạy như thế là nguy cơ của võ lâm Trung Nguyên đã chấm dứt rồi sao?
Lỗ Thiếu Hoa không chút đỏ mặt, đáp :
- Cái đó là chuyện về sau, sẽ tính sau.
Nam Cung Thu Lãnh chỉ mũi đao về phía Văn Nhân Tuấn :
- Văn Nhân Tuấn, thực tế đã chứng minh, quả nhiên ngươi đã nói đúng...
Văn Nhân Tuấn ngắt ngang :
- Ta còn lời nói thật khác nữa, Bệnh Tây Thi có thể ẩn náu tại Trung Nguyên, cũng có thể chạy luôn về Tây Thiên Trúc, bất luận thế nào, sớm muộn gì rồi đây A Tu La viện sẽ gây bạo kiếp, mà người võ lâm Trung Nguyên phải đồng tâm hiệp lực đối phó ngoại nhân...
Lỗ Thiếu Hoa xen vào :
- Chuyện bảo vật Hoàng Kim thành không thể đề cập hay sao?
Văn Nhân Tuấn nói :
- Trong nhân thế có thể có một Hoàng Kim thành ở một nơi nào đó, nhưng địa đồ và chìa khóa của nó thì chẳng có trên mình của bất cứ nhân vật võ lâm Trung Nguyên nào cả.
Bấy lâu nay sỡ dĩ có tin về hai bảo vật Hoàng Kim thành chẳng qua là do Bệnh Tây Thi phao truyền, để gây nguy hiểm cho Lý Tam Lang, tức nằm trong âm mưu của A Tu La viện...
Nam Cung Thu Lãnh lắc đầu :
- Lời mới nói của ngươi, ta lại không thể tin.
Văn Nhân Tuấn thản nhiên :
- Tin hay không, tùy ở các vị, bất quá tại hạ đã biết không thể không nói cho các vị rõ, thế thôi. Có điều, tại các vị chẳng chịu nghĩ cho cạn, nếu quả thật tại hạ đã có được đia. đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành thì dại gì ta chẳng lánh mặt đi, để âm thầm mở cuộc tìm kiếm kho tàn, càng sớm càng tốt chớ có còn ở đây nhỡn nhơ cho bận phiền vì các vị sao?
Nghe chàng phân giải, một số trong đám đông tại trường không khỏi chưng hửng vì nhận thấy chàng nói rất hữu lý.
Trong nhất thời chưa ai nói được gì.
Nhưng Lỗ Thiếu Hoa lại kiếm cớ :
- Ngươi không lánh mặt, biết đâu là để đánh lạc hướng mọi người, cho lão quỷ sư phụ ngươi lẻn mang địa đồ và khóa đi tìm Hoàng Kim thành rồi?
Tư Mã Thường vọt miệng :
- Đúng!... Văn Nhân Tuấn tiểu tử, lão quỷ sư phụ của ngươi đi đâu rồi?
Văn Nhân Tuấn cười lạt :
- Sư phụ của ta đang truy nã Lý Tam Lang, ngày nào còn chưa tóm được Lý Tam Lang là ngày đó lão nhân gia vẫn chưa an tâm.
Lỗ Thiếu Hoa vặn lại :
- Phàm có việc cực nhọc thì đồ đệ phảm đảm đương thay cho sư phụ, cớ sao ngươi lại phây phây nhàn sự, cứ rong chơi với người đẹp hoài vậy? Phải chăng ngươi cố ý làm mục tiêu cho người võ lâm theo đuổi ngươi hầu lão quỷ sư phụ ngươi an nhiên, tự do đi tìm kho tàng Hoàng Kim thành?
Văn Nhân Tuấn nhún vai :
- Lỗ Thiếu Hoa, các hạ tưởng tượng hay quá! Hãy tạm cho rằng sự tưởng tượng của các hạ đúng đi, thì... hóa ra các vị theo đuổi tại hạ vô ích quá rồi, phải không?
Lỗ Thiếu Hoa cười nham hiểm :
- Ai bảo là vô ích? Hiện tại, chỉ có ngươi là người duy nhất biết rõ lão quỷ Đông Môn Trường Thanh đã đi đâu, đang làm gì mà thôi. Cố nhiên, muốn biết lão hiện ở địa phương nào chỉ cần nắm chắc ngươi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...