Nếu như hỏi việc khiến Bạch Chỉ Hi đau đầu nhất là gì thì nàng nhất định không do dự mà trả lời là hai tiểu ma thú của Xích Diệm Hung Sư.
Đừng nhìn hai tên kia manh manh nhuyễn nhuyễn đáng yêu như con mèo nhỏ mà bị lừa, hai tiểu tử kia căn bản chính là ác ma!
Vốn ban đầu sau khi cứu Xích Diệm Hung Sư, Bạch Chỉ Hi liền để nó ở trong không gian để chữa thương, nhưng không ngờ linh khí của không gian lại khiến cho Xích Diệm Hung Sư thăng cấp, cũng vô tình làm cho hai tiểu hổ con mở linh trí sớm hơn ma thú bình thường. Sợ hai đứa con của mình buồn chán, Xích Diệm Hung Sư liền nhờ Bạch Chỉ Hi chăm sóc chúng, mà Bạch Chỉ Hi ban đầu lại bị bề ngoài đáng yêu của hai tiểu ma thú này lừa gạt, đối với chúng quả thực là thương yêu vô cùng. Đến khi nàng bắt quả tang chúng đem phòng thí nghiệm của mình lục tung, nàng mới giật mình phát hiện, nguyên lai những bình thuốc nàng chế ra cứ liên tục mất là do đâu. Vì để bảo vệ thành quả làm việc của mình, Bạch Chỉ Hi không chút do dự đem hai tiểu hổ này ném cho Tử Kinh Lam.
Nàng thề nếu như để nàng biết được Tử Kinh Lam đem hai tiểu hổ nghịch ngợm này đào tạo thành hai tiểu ma vương, nàng nhất định sẽ không bao giờ làm như vậy, tuyệt đối sẽ đem ba người này tách ra.
Nhưng đó chỉ là nếu...
Bạch Chỉ Hi sau đó hận không thể trở về quá khứ, đem bản thân đánh cho một trận.
Trước kia hai tiểu ác ma kia còn sợ nàng một điểm, giờ thì hay rồi, chỉ rời đi mấy ngày, ngay cả phòng của nàng hai tiểu tử kia cũng không tha.
Thật là, ban đầu đáng lẽ không nên tin tưởng nhân phẩm của Tử Kinh Lam.
Nhắc đến hai tiểu hổ kia Bạch Chỉ Hi mới nhớ ra, bản thân luôn gọi tiểu hổ này tiểu hổ nọ, căn bản chưa đặt cho hai tiểu tử kia một cái tên, ngay cả Xích Diệm Hung Sư cũng chưa có đặt tên...
Bạch Chỉ Hi cảm thấy bản thân hơi vô trách nhiệm, nhưng nàng nghĩ đến thiên phú đặt tên của mình, quyết định chờ Xích Diệm Hung Sư thăng cấp xong tự đặt tên còn hơn.
Nghĩ xong xuôi, Bạch Chỉ Hi cũng không nghĩ thêm cái gì nữa, hiện tại nàng đang chăm chú nhìn bản Vô Tự công pháp trong tay.
Thể chất của Bạch Chỉ Hi khác thường, không thể theo bình thường mà luyện công, bởi vì kinh mạch của nàng bị đứt đoạn, có rất nhiều chỗ bị tắc, mặc dù đã được tẩy tủy kinh mạch nhưng nàng biết, cho dù mình có thể luyện khí thì cũng không thể đến được chiến sĩ trung cấp, vì trong giai đoạn thăng cấp, trong đan điền của mỗi chiến sĩ sẽ kết đan, đan này hội tụ toàn bộ tinh hoa và đấu khí trong cơ thể, vô cùng quan trọng đối với việc đánh tan màng chắn cảnh giới cấp bậc, nếu không có nó thì chiến sĩ sẽ không thăng cấp được, cứ như thế đấu khí trong cơ thể tích lũy lâu dài sẽ làm cho chiến sĩ tự bạo, chết không toàn thây. Vì vậy mà khu vực đan điền nhất là đan của mỗi chiến sĩ vô cùng quan trong, nếu như muốn phá hủy một người, người chỉ cần phá hủy đan của hắn là được. Không chỉ chiến sĩ kết đan mà ma pháp sư cũng vậy, tuy nhiên chiến sĩ mỗi người chỉ có một thuộc tính, cho nên chỉ có một đan, còn ma pháp sư có nhiều nhất là hai thuộc tính, bình thường những người có thiên phú cao sẽ có hai đan, tựa như hai cái mạng vậy, cho dù một đan bị phá hủy thì đan kia cũng sẽ chịu trách nhiệm chứa hai loại năng lượng, tuy nhiên sẽ so với có hai đan yếu hơn mà thôi.
Đó là người bình thường, còn Bạch Chỉ Hi và Mặc Uyên lại là trường hợp khác biệt, bọn họ không thể kết đan, cho dù đã được tẩy tủy kinh mạch cũng không thể, chỉ có thể có hai kết cục, một là không thể chuyển hóa linh khí thành đấu khí, trở thành kẻ vô dụng, hai chính là chuyển hóa nhưng lại không thể kết đan, cuối cùng sẽ chết vì tự bạo.
Mà Vô Tự công pháp chính là chìa khóa giúp những thể chất như Bạch Chỉ Hi có thể tu luyện, bởi vì nó không cần kết đan để trùng kích tầng chắn cấp bậc, mà nó sẽ đem đấu khí hấp thu, chờ thời cơ chính muồi, sau đó đem toàn bộ đấu khí trùng kích lá chắn.
Vừa thô bạo lại đơn giản.
Tựa như một màng chắn, người bình thường sẽ không dại dột mà đem toàn bộ đấu khí đâm nát màng chắn, mà sẽ lợi dụng đan công phá phần yếu nhất của màng chắn, sau đó đi qua. Còn Vô Tự công pháp, nó sẽ đem toàn bộ màng chắn xé toang, thẳng thừng vượt lên. Người bình thường sẽ không ai làm việc này, bởi vì làm thế không khác nào tự sát.
Thứ nhất là lượng đấu khí trong kinh mạch không đủ, sẽ gây phản phệ.
Thứ hai chính là màng chắn cấp bậc là một thứ nhìn qua cứng rắn mà cũng vô cùng mỏng manh, nó tác động đến rất nhiều thứ, nhất là tinh thần. Nếu như không cẩn thận thì sẽ đem bản thân biến thành ngốc tử, thậm chí nếu như tinh thần không chịu nổi sẽ rơi vào tử vong.
Thứ ba cũng chính là việc quan trọng nhất, đó là kinh mạch đều là chạy đến tim, cho nên màng chắn cấp bậc cũng ở vị trí gần trái tim nhất, nếu như mạnh mẽ xung kích, không chỉ kinh mạch vỡ nát mà trái tim cũng sẽ bị chấn vỡ.
Nói chung việc không tụ đan mà vượt cấp cơ hồ là điều không tồn tại.
Nhưng Vô Tự công pháp lại làm được, bởi vì luyện cái này thì kinh mạch sẽ bị đảo ngược. Có nghĩa là đấu khí không về tim mà về đan điền, cho nên khi trùng kích màng chắn, đan điền sẽ là chiến trường.
Tuy nhiên đan điền là nơi tập trung toàn bộ tinh hoa và đấu khí của mỗi người, vì vậy mà mỗi khi thăng cấp, người luyện Vô Tự công pháp nhất định phải trải qua Quỷ Môn Quan một lần, phải gánh chịu đau đớn không thể tả, cấp càng cao thì đau đớn càng nhiều.
Cho nên Vô Tự công pháp mới có điểu kiện về thể chất, bởi vì khi cơ thể mạnh mẽ thì mới chịu đựng được nỗi đau này.
Bạch Chỉ Hi lẩm bẩm công pháp nhiều lần, xác định bản thân đã thuộc mới buông Vô Tự công pháp xuống, khoanh chân bắt đầu tiến vào tu luyện.
Bạch Chỉ Hi không biết, trong thời gian nàng tu luyện, tóc của nàng không tiếng động dài ra, tựa như có sinh mệnh, lung lay muốn hướng về phía linh hồ.
Bên trong không gian chuyện tình Tử Kinh Lam không biết, hiện hắn vẫn còn đang cong lưng đi dọn dẹp bãi chiến trường mà hai vị "đồ đệ" của mình tạo ra. Hai tiểu hổ có vẻ như cũng biết mình phạm sai lầm, lập tức ngoan ngoan đi phía sau giúp đỡ Tử Kinh Lam.
Nếu như Bạch Chỉ Hi có ở đây, nhất định sẽ bị hình ảnh này manh chết.
Đáng tiếc là nàng không có.
Tử Kinh Lam đang cắm cúi dọn dẹp thì bỗng nhiên nhìn thấy một đống đồ hộp rơi ngoài ngăn tủ, sợ là thuốc của Bạch Chỉ Hi, vì thế lập tức nhanh chóng đi tới đem đám hộp kia cẩn thận xếp lại, nhưng lại không biết hộp nào là thuốc hộp nào là hộp đựng đồ, vì thế đành phải mở hộp ra nhìn xem bên trong.
Mấy hộp đầu tiên nho nhỏ đúng là hộp thuốc, chứa rất nhiều chai lọ kì quái, Tử Kinh Lam nhớ đến kinh nghiệm xương máu của mình khi đụng vào thuốc của Bạch Chỉ Hi, lập tức trắng mặt đem nó ném vào trong ngăn tủ, tiếp tục mở những hộp khác ra. Đến khi chỉ còn duy nhất một cái hộp to nhất, Tử Kinh Lam mở ra cũng không thấy chai lọ gì mà chỉ thấy một đống giấy, phía trên còn chứa vài cái trang sức đắt tiền. Tử Kinh Lam sống với Bạch Chỉ Hi coi như khá lâu, cũng hiểu rõ Bạch Chỉ Hi chỉ để đồ quan trọng vào trong không gian, vả lại bên ngoài hộp mang hương son phấn khá nồng, cho nên hắn xác định cái này không phải của Bạch Chỉ Hi. Tính tò mò nổi lên, Tử Kinh Lam lập tức mở ra xem, càng xem hắn càng kinh ngạc.
Không ngờ đồ mà hắn lấy được ở phủ thành chủ lại mang bí mật kinh thiên như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...