Trên bầu trời Thiên Hà đại lục, phía trời phương bắc bỗng nhiên lóe lên một vì sao sáng, hoàn toàn đem ánh sáng của những ngôi sao xung quanh che lấp, trong một thời khắc, ánh sáng của nó còn át cả vầng trăng bên cạnh. Thiên tượng xuất hiện, đáng tiếc ít người được trông thấy.
“Chòm sao phương Bắc sao...” Hàn Dạ Quân bấm đốt ngón tay, mày khẽ nhăn lại. Hắn cư nhiên lại không tính ra được thiên tượng xuất hiện lần này là đang nói cái gì, sao có thể như vậy?
“Quốc sư?” Quân vương Thiên Dực quốc - Triển Dực Phàm thấy Hàn Dạ Quân lần đầu tiên có biểu tình luống cuống như vậy, bất an hỏi.
Tính mãi vẫn không ra được chút manh mối nào, Hàn Dạ Quân đành phải bỏ cuộc, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thiên tượng lần này, ta tính không được.”
Tính không được, đồng nghĩa với việc tương lai xảy ra dị biến tốt hay xấu cũng sẽ không rõ.
Triển Dực Phàm đương nhiên cũng nhìn ra được vấn đề, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng đành thở dài, cười nói: “Thôi, đêm nay dù sao cũng không thể nghỉ ngơi, quốc sư cùng ta làm ván cờ được chứ?”
“Tùy thời phụng bồi.”
Không người nào biết, tại một nơi hẻo lánh ở Thiên Phụng quốc, một truyền kì sắp sửa khai sinh.
*
*
*
Thiên Phụng quốc, Lam Vân Thành...
Tâm trạng Bạch Hi hiện tại rất không tốt, cực kì không tốt. Khi tỉnh lại thấy bản thân ở một nơi xa lạ, cả người đau đớn tựa như vừa mới bị xe tăng nghiền qua, sau đó phát hiện mình đang nằm rạp tại nền nhà lạnh lẽo, xung quanh là bốn góc tường lung lay tựa như sắp đổ cùng một số gia cụ cũ kỹ, đã thế còn là nhập vào thân xác của người khác thì cho dù là ai, tính tình tốt như thế nào cũng sẽ không nhịn được mà chửi tục một tiếng.
Không nghe nhầm đâu.
Cô - Bạch Hi, đường đường là quái y người khác vừa nghe tên đã phải tái mặt chạy đường vòng, không biết vì duyên cớ gì, chỉ ngủ một giấc, khi tỉnh lại liền phát hiện mình nhập xác vào người khác, mà người này lại còn là một cái phế vật bị người người cười nhạo - Bạch Chỉ Hi.
Bạch Chỉ Hi - tam tiểu thư của Bạch gia, một trong ngũ đại gia tộc của Thiên Phụng quốc, một phế vật không thể luyện khí, vô hệ ma pháp, thân thể lại yếu ớt vô cùng, chỉ sợ gió thổi một cái cũng bay mất.
Những điều này nếu là ở Trái Đất thì có vẻ như rất bình thường, chỉ cần ngươi có cái mặt đẹp, thì cho dù ngươi có là Lâm Đại Ngọc, ngươi cũng sẽ được người khác nâng trong lòng bàn tay. Nhưng rất tiếc, nơi đây lại là Thiên Hà đại lục, một đại lục lấy võ vi tôn. Vì thế, vị tam tiểu thư này liền bi kịch. Nương mất, cha không đau không thương, huynh đệ trong nhà trừ bỏ một vị ca ca song sinh đã bị đem đến Thiên Hàn quốc làm con tin thì đều đối xử với nàng như người ở. Không, so với người ở cũng không bằng. Cuối cùng là do một lần bị vị muội muội trên danh nghĩa, tứ muội Bạch Liên Hoa không "cố ý" đày đến vùng đất hẻo lánh ở phía Bắc kinh đô - Lam Vân Thành. Chịu hết mọi người chê cười, cố gắng thắt lưng buộc bụng sống đến nay, ngày ngày vẫn không ngừng muốn kích phát ra năng lực, luyện được khí, chỉ mong có thể đổi đến một ngày tìm được vị ca ca song sinh Bạch Úy Phong, nào ngờ lại vì đắc tội với cháu gái của thành chủ Lam Nhị Hỉ mà bị người ta đánh trọng thương, chịu không được mà hương tiêu ngọc vẫn.
Đối với trí nhớ mình nhìn thấy về cuộc đời của Bạch Chỉ Hi, Bạch Hi chỉ có thể nói một câu "Đúng là bi kịch..."
Đem trí nhớ của nguyên chủ tiêu hóa hết, Bạch Chỉ Hi bây giờ mới biết tình huống của cái đại lục xa lạ này.
Thiên Hà đại lục, đại lục được khai sinh ở phía nam, bao gồm bốn nước là Thiên Phụng, Thiên Dực, Thiên Tuyết, Thiên Dạ. Trong đó Thiên Dực được xem là nước cầm đầu với tài phú ngất trời, thuộc loại con nhà giàu đố đổ vách, vàng bạc nhiều đến mức có thể đem làm đá chọi nhau. Tiếp đến là Thiên Phụng và Thiên Dạ. Thiên Phụng nổi tiếng về rượu và mỹ nhân, còn Thiên Dạ là trận pháp. Hai nước này mấy trăm năm tranh nhau không ai hơn ai, cùng đứng ở vị trí thứ hai trong bốn nước. Cuối cùng chính là Thiên Hàn.
Nhắc đến Thiên Hàn quốc, người ta sẽ liên tưởng đến linh thảo linh quả, pháp bảo, khoáng thạch,... Bởi vì đây là nước nằm ở vùng địa linh nhân kiệt, vì thế có rất nhiều thứ mà toàn bộ những giống loài tu luyện cần. Tuy nhiên Thiên Hàn cũng không phải kẻ ăn chay, bên ngoài lãnh thổ Thiên Hàn quốc được chính tay cường giả một thời đứng đầu đại lục - Thanh Hiên lão tổ dựng lên kết giới. Chỉ cần là kẻ không được phép của quân vương Thiên Hàn quốc cho phép thì đừng mong đi vào kết giới. Vả lại người Thiên Hàn quốc đều là cao nhân, thực lực rất cao, chỉ là không thích tham dự chuyện giao tranh của bốn nước nên mới điệu thấp mà thôi, cho nên ai mà thích chết thì cứ việc chạy vào, người Thiên Hàn quốc nhất định sẽ khoản đãi nồng hậu, nồng hậu đến mức ngươi sẽ không còn mạng mà hưởng thụ nhân sinh nữa. Có thực lực, có tài nguyên, có hậu trường, nhưng lại không có tham vọng, đây chính là câu nói phổ biến nhất khi người ta nhắc đến Thiên Hàn quốc.
Có thể tổng kết ngắn gọn như thế này. Thiên Dực là team nhà giàu mới nổi, tiền tiêu không hết. Thiên Phụng là team ăn chơi, mỹ nhân đi đường có thể thấy, rượu đứng ngoài cửa đã có thể ngửi được. Thiên Dạ thuộc team thích hố người, đi đường cũng có thể đụng phải trận pháp, ở trọ cũng có thể đụng phải trận pháp, thậm chí ngay cả đi vệ sinh cũng có thể đụng phải trận pháp. Cuối cùng, Thiên Hàn quốc là team cao nhân ở ẩn, ngươi không dây vào sẽ không sao, nhưng dây vào rồi thì tuyệt đối không sống được đến ngày hôm sau.
Bốn nước lớn lực uy hiếp vô cùng lớn vào tai Bạch Hi liền thành bốn team đánh cờ, nếu để quân vương bốn nước biết thì thể nào cũng sẽ tức đến mức hộc máu.
Mà hiện tại tình huống của Bạch Chỉ Hi hoàn toàn không tốt chút nào.
Đường đường tam tiểu thư Bạch gia lại bị ném đến Lam Vân thành cho tự sinh tự diệt, tiền hàng tháng chỉ đưa tầm một năm đầu, sau đó đều bị người phía trên thu vào túi. Cố gắng bán chút trang sức, lại bị người ta lừa bán rẻ, tiền chỉ đủ sống hai tháng. Khi hết tiền đành lê cái thân bệnh tật đi đến rìa Cảnh Nguyên Sâm Lâm hái chút thuốc phổ thông bán cho quán dược kiếm tiền sinh hoạt. Mặc dù nhìn qua thì thân thể so với trước khỏe hơn nhưng thực chất lại khiến cho bệnh tình nặng hơn, may mắn chưa có phát tác, nếu không lại càng bi kịch hơn.
Bạch Hi nhìn tình cảnh mục nát của nơi được xem là nhà của nguyên chủ, thở dài một tiếng.
Bạch Hi vốn định nương theo tính tình vô trách nhiệm được nuôi từ "kiếp trước" phủi mông bỏ đi làm lại cuộc sống mới, nhưng nghĩ lại thì dù sao bản thân cũng đã lỡ chiếm thân thể của người ta, cũng không thể chạy được. Nghĩ vậy, Bạch Hi khẽ xoa mi tâm, nhúc nhích thân thể đau nhức, quỳ xuống ngửa đầu nói: “Nếu đã chiếm thân thể ngươi, ta sẽ thành toàn nguyện vọng của ngươi xem như đền bù. Nếu không đem những người đã từng đứng trên cao cười nhạo ngươi đạp xuống đất, ta Bạch Hi này liền không làm người. Bạch Chỉ Hi, yên nghỉ đi.” Nói xong liền dập đầu vái một vái.
Bạch Hi chưa từng quỳ trước ai, lần này quỳ chính là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng. Bạch Chỉ Hi xem như cũng được cái công đạo.
Bạch Hi không biết, ngay khi nàng vừa dứt lời, trong không khí liền vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng. Tiếng thở dài mang theo không cam lòng, băn khoăn, sau đó liền chỉ còn lại sự giải thoát.
Bắt đầu từ giây phút này, Bạch Hi liền chính là Bạch Chỉ Hi, quái y lừng lẫy một thời trở thành tam tiểu thư phế vật của Thiên Phụng quốc.
Cũng chính từ giây phút này, một giai thoại mang tên Bạch Chỉ Hi sẽ dần dần xuất hiện trên Thiên Phụng quốc, sau đó sẽ lan ra toàn đại lục, trở thành cái tên mà không ai không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...