Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Rượu và thức ăn nhanh chóng được mang lên, mọi người ăn uống vui vẻ, không khí cũng càng lúc càng hòa hợp .

Có lắm người không liên quan đứng đầy ở xung quanh nên nói chuyện rất bất tiện, Thành Hoàng bảo tiểu đệ đi hết, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đều đứng đằng xa, dù sao hắn cũng không sợ mấy người Phong Tiểu Tiểu sẽ làm gì hắn, thứ nhất mọi người đều cũng một loại, thứ hai đây là địa bàn của hắn…Cả nghĩa âm phủ hay nghĩa dương gian.

Uống hai ba chén, người đàn ông lau miệng thả xuống: “Anh vẫn cứ nghĩ trên đời này chỉ còn mỗi anh và tiểu Thất là người một nhà, không ngờ hôm nay lại được gặp phải mọi người… Không nói lời ủy mị, sau này mọi người đều là anh em của anh, đến một chén!” lại uống một li.

Ngao Tiềm có chút xin lỗi nhìn Thành Hoàng, bưng lên nước trái cây: “Ngại quá, tôi không có thói quen uống rượu.” Vốn là vì trước kia thân thể không tốt, sau nữa là vì nghề nghiệp không cho phép, cuối cùng thành thói quen, Ngao Tiềm không có lấy nửa điểm hứng thú với thức uống chứa cồn.

Dương Nghiễn cũng rót nước trái cây bình tĩnh nói: “Tôi lái xe.” Lí do quá hợp tình hợp lí.

Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hai người kia thật làm mình mất mặt, giận: “Không tiền đồ !” Sau đó rót đầy ba chén, hào sảng bưng lên kính Thành Hoàng: ” Anh! Em cũng không nói lời nào, uống!” Nói xong ngưỡng cổ, lưu loát một hơi ba chén.

“Được lắm!!” Đàn quỉ vây xem ở cửa nhiệt liệt vỗ tay.

Thành Hoàng: “…”

Ngay khi đàn quỉ trầm trồ khen ngợi, người phụ nữ Dương Nghiễn nhìn thấy lúc ở trên xe lại xuất hiện, lúc này không phải linh thể hư ảnh mà là thật thể: “Anh đang làm gì vậy!” Người phụ nữ khẽ liếc đàn quỉ một vòng, sau đó nhìn Thành Hoàng nhíu mày.

Thành Hoàng nhìn thấy người phụ nữ liền vui mừng, đứng dậy ngoắc: “Tiểu Hắc mau đến đây!” Tựa hồ có chút sốt ruột, chủ động chạy đến kéo cô ta vào, sau đó nắm tay nhỏ bé của cô ta giới thiệu với mấy người Phong Tiểu Tiểu: “Để anh giới thiệu, đây là vợ anh, Hắc Vô Thường.”


Nghe Thành Hoàng thẳng thừng giới thiệu mình là Hắc Vô Thường như vậy, người phụ nữ giật mình quay đầu, qua vài giây sau thấy mấy người Phong Tiểu Tiểu không có phản ứng đặc biệt, lúc này mới hiểu được: “…Họ cũng nhìn thấy? Là người một nhà?!”

“Đúng vậy,” Thành Hoàng gật đầu, hưng phấn nói: “Vợ, em bất ngờ không? Vui không? Chúng ta cuối cùng cũng gặp người đồng đạo rồi!”

Dương Nghiễn cười hàm súc, ý vị thâm trường nhìn người phụ nữ.

Cô ta cứng lại một chút, rất nhanh nhớ lại một màn đứng trước xe người ta….Ho khan vài tiếng che lấp, khuôn mặt nháy mắt đỏ như máu. Thẹn quá hóa giận, trừng Thành hoàng, giận chó đánh mèo: “Biết có đồng nghiệp, sao không giới thiệu cho em?!” Còn hại cô mất mặt như vậy.

Thành Hoàng vẻ mặt mờ mịt: “Vừa nhận biết họ là anh gọi em đến ngay mà.”

“….” Cô ta cắn răng.

Phong Tiểu Tiểu xem náo nhiệt một chút rồi đi ra hòa giải: “Ai, ai, chị đây là Hắc Vô Thường?! Trước kia chưa hề nghe là nữ nha.”

Người phụ nữ trấn định cảm xúc một chút, cố gắng làm bộ như chưa có gì xảy ra, giải thích: “Hắc Bạch Vô Thường cũng giống như Thành Hoàng, đều là quan chức âm ty. Chứ nếu không mỗi ngày có cả ngàn người chết, chỉ hai người sao bắt cho hết? Dưới phạm vi quản hạt của mỗi Thành hoàng đều có Hắc Bạch Vô Thường, giống như bộ đầu chuyện bắt người ở các nha môn ngày xưa ấy….Phàm là người có âm đức đều làm được. Cho đến giờ cũng chưa nghe qua làm Vô Thường bắt buộc phải là đàn ông…”

Thành Hoàng cười ha ha: “Thảo luận vấn đề này làm gì, dù sao bọn anh đã thành như vậy rồi. Nếu như lời em gái nói chẳng phải anh còn có một bà Thành Hoàng sao?”

Phong Tiểu Tiểu cũng cười xấu xa: “Nếu Hắc Vô Thường là bà Thành Hoàng, vậy có thể xem như đi cửa sau nhỉ.”


Thành Hoàng câm nín, người phụ nữ bên cạnh giả chết.

Dương Nghiễn không kiên nhẫn : “Được rồi, nói mấy thứ vô dụng đó để làm chi.” Hắn quan tâm lí do mấy người Thành Hoàng thức tỉnh hơn.

Thành Hoàng ho khan vài tiếng lại phục hồi, gật đầu: “Cũng đúng, vậy chúng ta nói chuyện hữu dụng đi…Kì thật lúc này mời mọi người ăn cơm, ngoài việc làm quen, mặt khác anh còn có chuyện muốn nhờ.”

Mấy ngươi Phong Tiểu Tiểu tò mò.

Người phụ nữ cũng hồ nghi sau đó mới giật mình: “Anh muốn nói đến sinh hồn kia sao?!”

Cái gọi là sinh hồn là chỉ hồn phách li thể khi còn sống.

Người sau khi chết đi, hồn phách xuất ra thành quỉ, thân thể đoạn tuyệt sinh cơ. Mà với người sống, hồn phách ở trong cơ thể, nếu bởi vì lí do ngoài ý muốn nào đó hoặc là biến cố mà xuất hồn, thân thể không sống không chết, tri giác mê man, thì lúc ấy hồn phách đó gọi là sinh hồn.

Thành Hoàng vì là quan chức cho nên năng lực cũng có tính khu vực, lại thêm năng lực sau khi thức tỉnh vốn sẽ không bằng thời kì toàn thịnh, cho nên thực lực của vị Thành Hoàng này càng thêm xấu hổ….Trên địa bàn của mình, hắn là lão đại một phương, đến khi ra khỏi phạm vi đó, vị này cùng Hắc Vô Thường chẳng khác gì là người thường.

Đối mặt mấy cặp mắt hiếu kì, Thành Hoàng thở dài móc ra một miếng ngọc, nhìn qua giống như là hàng vỉa hè, đưa đến trước mặt mấy người Phong Tiểu Tiểu, có chút ngượng ngùng nói:” Sinh hồn này bay đến quán mạt chược của anh từ mấy ngày trước, lúc ấy anh cũng không chú ý lắm, còn tưởng rằng là quỉ hồn bình thường, sau mới nhận ra có chỗ không ổn, lại nghe ngóng, thì hình như sinh hồn này xuất hiện từ khi có một cô gái ngất xỉu bên đường, anh thấy là của cô ta rồi….” Nhưng chán là năng lực của hắn ra khỏi khu phố này sẽ biến thành vô dụng. Nếu phát hiện chuyện sớm hắn còn có thể đưa hồn cô ta trở về cơ thể, có điều đã nhiều ngày như vậy, cái gì cũng khó…Trừ khi người nhà cô ta mang cô ta trở lại đây. Nhưng ai sẽ mang một “bệnh nhân” hôn mê đến một cái ngã tư đường mà nhiều lắm chỉ có được cái phòng khám tư nhân để ngắm cảnh?!


Người phụ nữ gật đầu: “Việc này bọn chị vốn không muốn nhúng tay vào, định để như vậy rồi quên luôn, nhưng năng lực của mọi người không bị hạn chế, nghĩ hẳn là có thể…Ách, đúng rồi, mọi người là vị thần nào?!”

Lúc này mới nhớ đến có phải vòng cung phản xạ hơi dài không?!

Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn buồn bực liếc nhau, sau đó quay đầu: “Vừa lúc em cũng có năng lực này…Còn cái kia, hai người này là Nhị Lang Thần cùng Long Vương, em là Nữ Oa.”



Thật ra trong cái chuyện hoàn hồn Thành Hoàng nhắc đến này thì quá trình hoàn hồn vẫn chờ tiếp theo, mấu chốt là làm sao tìm được thân thể của cô gái đánh mất sinh hồn.

Một cái thành phố rộng lớn như vậy, dân số hơn triệu người, biển người mờ mịt, muốn tìm đến một cô gái ngất xỉu trên đường ở một ngày nào đó….Đây quả thật là nhiệm vụ bất khả thi.

Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có 3 đường, thứ nhất là có thể hỏi quỉ quái ở hiện trường lúc cô gái ngất. Hai là tìm kiếm tin tức trên báo chí hôm ấy, hi vọng ở cái góc nào đó có thể có tin tức. Thứ ba là liên hệ Lí Trường, xem đám thần tiên nửa mùa có cách nào không khoa học mà xài được không…

Nói với Thành Hoàng một tiếng mình đi tìm manh mối, mấy người Phong Tiểu Tiểu mới mang theo ngọc bội trở về trong tiệm, sau đó gọi cho Lí trường một tiếng, không biết do ông ta đến nơi không có tín hiệu hay do điện thoại có vấn đề, không liên lạc được.

Ngày hôm sau, Phong Tiểu Tiểu lên mạng tìm tin tức trên báo, thuận tay online chim cánh cụt ( một phần mềm chat) , vừa mở không bao lâu, một loạt âm báo kêu vang, mở lên thấy, là Thái Thượng Lão Quân.

“Thân, Vong Ưu tán hết hàng rồi, Tẩy Tủy đan vẫn còn đấy, nhưng mà cô yêu cầu tẩy tủy đan để chữa bệnh tim có phải hơi quá đáng hay không?! Thiên tài địa bảo bây giờ hiếm hoi, đổi công thức có thể trừ độc làm đẹp là được rồi mà, giảm béo hiệu quả lắm.”

Phong Tiểu Tiểu thuận tay trả lời: “Trừ độc, lại còn giảm béo? Đó rốt cuộc là Tẩy Tủy đan hay là thuốc xổ?”

Đối phường hồi âm trong giây lát, hiển nhiên đã rất thành thạo với việc trả lời loại câu hỏi này: “Chúng ta phải linh hoạt thôi, dù sao đều là bài trừ tạp chất, bài trừ được nhiều ít cũng đều là bài trừ chẳng phải sao…”


Phong Tiểu Tiểu thấy điệu bộ này đã hiểu được, mình nói đúng trọng tâm rồi. Có chút câm nín : “Không luyện được Tây Tủy đan chính phẩm?”

“Hổng có tài liệu á thân ~ Hay là cô mua công thức mới thử xem? Ít nhiều cũng là người ta tự mình ra tay.”

“…” Không cần, cô sợ em gái kia chưa hết bệnh đã chết vì mất nước… Phong Tiểu Tiểu không nói gì, xem ra việc hứa với em trai tóc đỏ phải từ từ lại rồi, Thái Thượng Lão Quân vô dụng, không biết liệu có thể kiếm ra cái không gian tùy thân có thể trồng thiên tài địa bảo gì đó hay không.

Một bên Đông tán Tây gẫu một bên tiếp tục tìm trang mạng, lúc sau, cánh cửa một gian phòng khác đột ngột bật mở, Dương Nghiễn mặt mũi hầm hầm bước ra.

Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên, bình thường người này chưa bao giờ dậy trước 10 giờ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?! Liếc một cái đồng hồ trên tường, ừ, mới 8 giờ.

Nghĩ nghĩ, tuy rằng sắc mặt đối phương không sáng sủa lắm, nhưng vì thỏa mãn lòng tò mò, Phong Tiểu Tiểu vẫn dũng cảm ôm máy tính qua: “Anh Hai, sao vậy?”

Dương Nghiễn nhìn Phong Tiểu Tiểu, bĩu môi khinh thường: “Nhãi con tóc đỏ không an phận, ông già gọi điện bảo anh hôm nay về một chuyến.”

“Không an phận thế nào?!” Truy nguồn cặn kẽ.

“Còn có thể không an phận như thế nào.” Dương Nghiễn liếc mắt một cái: “Không biết thằng nhóc kia trúng gió gì, hay là nó cho rằng anh đây chết chắc rồi. Mấy ngày nay tự nhiên đột biến phong cách, không nghẹn đóng kịch nữa, trực tiếp mở miệng đòi tiền ông già, còn một lần là mấy triệu…”

Trong suy nghĩ của tóc đỏ cùng lão Hồ, giải quyết Dương Nghiễn chỉ là chuyện mấy ngày nữa, chẳng lẽ bọn họ không nhịn được chừng đó sao?!

Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui