Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Trước khi lên lầu, Phong Tiểu Tiểu thuận tay nắm theo một ít bùn trong chậu cây ở dưới, đến trước cửa nhà đã khóa của đội trưởng, tay cầm bùn hướng vào lỗ khóa nhấn một cái, chỉ trong chốc lát khối bùn kia liền thuận theo lỗ khóa mà trượt vào lấp đầy, còn vừa hơn cả chìa chính bản. Lại thoáng điều chỉnh một chút độ cứng, cong lại đẩy ra, cửa dễ dàng được mở…

Ba côn đồ nhìn xem thế là đủ lắm rồi, thần tiên ra tay đúng là khác hẳn, ngay cả làm chuyện xấu cũng trơn tru thuận tiện hơn mình mấy lần.

Cửa vừa mở ra, không đợi mọi người nhìn rõ trong phòng có gì, cái ập đến đầu tiên là tiếng gầm phẫn nộ oanh tạc—-

“Tại sao!!!”

Mấy người bất thình lình bị dọa nhảy dựng, vừa nhấc đầu thì thấy nơi phát ra âm thanh là ti vi trong phòng khách.

Nhưng trong phòng lại không một bóng người.

Lúc này, người đàn ông trong phim đang ôm một cô gái hai mắt rưng rưng, tê tâm liệt phế bi ai gào rống: “Tại sao lại tra tấn bản thân, tra tấn tôi như vậy!!! Tôi yêu em đến thế chẳng lẽ em không có mảy may cảm giác nào sao? Tại sao em có thể cố tình gây sự như vậy….”

Khóe miệng Dương Nghiễn câu lên, nở nụ cười: “Thú vị, đội trưởng các cậu đi công tác lại không tắt ti vi?”


Ba côn đồ mồ hôi đầm đìa, Phong Tiểu Tiểu lại phản ứng nhanh, đi theo vui vẻ: “Yêu quái thích xem phim ngôn tình đúng là thật hiếm thấy. Chuyện xảy ra trước đây ở nhà đội trưởng chính là này?”

Nếu chủ nhân không ở nhà vậy thì không nghi ngờ gì nữa là có thứ khác mở ti vi. Còn may là thứ này thích xem phim ngôn tình, nghĩ đội trưởng nửa đêm có gặp phải cũng không đến nỗi sợ, nếu mà đổi một con yêu quái thích xem kể chuyện đêm khuya…

Thuận tay đóng cửa, nhìn một vòng phòng khách, trừ ti vi cũng lại chẳng tìm ra được dấu vết nào, xem ra từ lúc cả bọn còn ở ngoài cửa loay hoay với cái ổ khóa thì đã bị phát hiện, bây giờ không biết chừng đang nấp ở cái góc nào đó nhìn trộm mọi người.

Xem xong Phong Tiểu Tiểu quay đầu: “Anh Hai, có phát hiện cái gì không?”

“Yêu khí nồng hơn lúc nãy.” Dương Nghiễn nhíu nhíu mày: “Có chút tanh, phỏng chừng không phải loại tốt lành…Nhưng mà dù sao trước đây nó cũng chưa làm gì, nghĩ có lẽ cũng không có ý hại người, không biết cứ ổ trong nhà này là vì sao.”

“Không phải đồng nghiệp?!” Phong Tiểu Tiểu có vẻ quan tâm cái này hơn.

Dương Nghiễn lắc đầu chắc chắn: “Không phải.”


Trước đây cảm nhận được tiên khí xem ra là của người khác lưu lại, hoặc là chính đội trưởng đã từng tiếp xúc qua vị thần tiên nào. Nghĩ nghĩ, Dương Nghiễn khom lưng vỗ vỗ chó cỏ bên người: “Alexander, đi tìm trong phòng có cái gì không.”

Hao Thiên khuyển được gọi tên, hắt xì một cái, miễn cưỡng khụt khịt ngửi xung quanh, sau đó đờ đẫn thong thả bước chân quanh phòng tìm tòi.

Thần khuyển đã bắt đầu làm việc, mấy người khác cũng tạm thời vây xem, Phong Tiểu Tiểu lấy khuỷu tay chọt chọt Dương Nghiễn: “Chó cỏ nhà anh làm việc không vấn đề chứ hả? Lỡ như con yêu quái kia khó đối phó, bị thương hao Thiên Khuyển thì làm sao đây.”

“Tiểu yêu mới ra đời thôi.” Dương Nghiễn khinh thường: “Với yêu khí kia, xem chừng ngay cả biến thân nó còn không biết, linh trí nhiều lắm là tiêu chuẩn sáu bảy tuổi…Sau khi anh thức tỉnh, Hao Thiên khuyển cũng thức tỉnh theo, hiện tại phỏng chừng chống lại hai ba con tiểu yêu cũng không thành vấn đề.”

Phong Tiểu Tiểu nghi hoặc: “Sao anh biết nhiều như vậy?”

Mọi người đều vừa thức tỉnh, mình đây còn thức tỉnh sớm hơn người ta một đêm. Kết quả không ngờ người ta đã biết nhiều như vậy rồi, mình lại vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê…Chẳng lẽ đây chính là khuôn mẫu nhân vật chính trong truyền thuyết, tiên thiên nhanh nhạy không gì không làm được, không có việc gì trang B cũng khỏe mạnh?!

Phong Tiểu Tiểu đang buồn bực, Dương Nghiễn dường như nhận ra cô đang nghĩ cái gì liếc lại: “Cái anh đây thức tỉnh là Thông Thiên Nhãn, có thể thông biện khám phá thiên hạ vạn vật, nhìn đến yêu khí hoặc tiên khí thì tự nhiên có thể tự động phán đoán tiêu chuẩn của đối phương…Đây là bản năng phán đoán, tựa như em khi nặn bùn tự nhiên biết cách nào tạo vật vậy thôi.”


Giải thích như vậy, Phong Tiểu Tiểu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu không thèm nhắc lại.

Lúc này là không có chỗ nói chuyện của ba côn đồ, đề tài thần thông linh tinh quá xa xôi, trước đây hay bây giờ bọn họ cũng không là người trong cuộc, quả thực là không có tiếng nói gì chung với một nam một nữ này. Bọn họ cũng không thể ngay lập tức đi mua cuốn Kinh Dịch(*) hay thần thoại Trung Quốc để nghiên cứu học bổ túc đâu chứ.

(*) Kinh Dịch: là bộ sách kinh điển của Trung Hoa. Nó là một hệ thống tư tưởng triết họccủa người Á Đông cổ đại. Tư tưởng triết học cơ bản dựa trên cơ sở của sự cân bằng thông qua đối kháng và thay đổi (chuyển dịch) (Xem #Triết học dưới đây). Ban đầu, Kinh Dịch được coi là một hệ thống để bói toán, nhưng sau đó được phát triển dần lên bởi các nhà triết học Trung Hoa. Cho tới nay, Kinh Dịch đã được bổ sung các nội dung nhằm diễn giải ý nghĩa cũng như truyền đạt các tư tưởng triết học cổ Á đông và được coi là một tinh hoa của cổ học Trung Hoa, nó được vận dụng vào rất nhiều lĩnh vực của cuộc sống như thiên văn, địa lý, quân sự, nhân mệnh…v.v… (nguồn wikidepia).

Chỉ chốc lát, chó cỏ Alexander như phát hiện cái gì, hướng về phía phòng tắm kêu một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Dương Nghiễn.

Dương Nghiễn cùng Phong Tiểu Tiểu liếc nhau,  đều bước qua, cửa phòng tắm khóa chặt, một nửa trên cửa làm bằng thủy tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy có cái gì mấp máy bên trong. Nhưng dù sao ánh sáng trong phòng không tốt, lại cộng thêm thủy tinh đục ngầu, cụ thể là cái gì cũng nhìn không ra.

Phong Tiểu Tiểu quyết đoán làm một nữ sinh nhu nhược, đưa cái ánh mắt ý bảo Dương Nghiễn mở cửa. Dương Nghiễn trả về một cái trừng, đi qua gõ cửa, nhàm chán gọi: “Xuất hiện đi, chơi trốn tìm cũng không chuyên nghiệp, nhìn thấy mày rồi.”

Bên trong không động tĩnh, hai người ngoài cửa lại nhìn nhau, gật gật đầu, hai chân dưới váy Phong Tiểu Tiểu dần dần biến ảo thành một cái đuôi rắn dài hơn hai mét, mi tâm Dương Nghiễn chợt lóe, cũng mở ra một đường tuyến màu đỏ như máu. Chó cỏ lui ra đằng sau Dương Nghiễn, nhe răng gầm nhẹ, trong cổ họng gầm gừ ra âm thanh đe dọa.

Dương Nghiễn đặt tay trên nắm cửa, vặn vặn một chút rồi mạnh mẽ kéo phăng, cùng lúc đó từ bên trong lao ra một cái đầu rắn to đùng, mở hàm đỏ lòm như chậu máu, lộ răng nanh, phun lưỡi tấn công về phía hai người, đứng mũi chịu sào đầu tiên là Dương Nghiễn.


Hai người ngoài cửa cho dù có là là thần tiên đi nữa, nhìn thấy cảnh tượng này cũng hoảng sợ, đầu tiên chưa nói đến quái tướng của đối phương, cho dù là bé thỏ trắng ôn nhuận, xuất hiện đột ngột cũng đủ hù người.

Phong Tiểu Tiểu chấn kinh, phản xạ có điều kiện lôi kéo Dương Nghiễn lui lại đằng sau, thuận thế xoay người quất đuôi rắn, đuôi rắn thô to cỡ cặp đùi gặp cái đầu rắn cỡ chậu rửa mặt, chỉ một chiêu đã đem cái thứ hàng nửa vời kia đập trở về phòng tắm, va chạm thật mạnh lên tường phát ra tiếng rên rỉ.

Hao Thiên Khuyển cũng nổi giận, trước mặt nó mà cũng dám không coi Nhị Lang Thần là cái đinh gì, đánh chủ cũng phải nể mặt chó chứ!!

Tự giác được tự tôn của bản thân bị vũ nhục nghiêm trọng, Hao Thiên Khuyển nổi giận gầm một tiếng vọt lên, cắn xé con cự xà chiếm hết một nửa phòng tắm, đối phương cũng không yếu thế, há miệng cắn lại.

Chờ khi Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiễn hồi thần đã phát hiện hai con động vật trong phòng tắm quay thành một đoàn, xem tư thế cơ thể thật không hài hòa…

“Khụ!” Dương Nghiễn ho khan một tiếng, cười lạnh: “Không ngờ, yêu quái ngày nay cũng dám kiêu ngạo như vậy sao.”

“Xà yêu?!” Phong Tiểu Tiểu lúc này mới nhận ra giống loài của đối phương, triền cắn cùng chó cỏ chẳng phải là một con bạch xà thật lớn sao, cúi đầu lại nhìn đuôi rắn của mình ngẫm ngẫm, Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc hỏi: “Cái này xem như nồi da xáo thịt nhỉ?”

Dương Nghiễn: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui