Sau khi thương lượng
ra kết quả, cuối cùng chuyện của Hồ lão đầu sẽ để cho kẻ có cùng đạo
hạnh thâm sâu tương đương là Dương lão đầu giải quyết.
Mà chuyện
Dương Nghiễn cần làm, chính là hạn chế lộ diện trong khoảng thời gian
này, để tránh bức người đến độ chó cùng rứt dậu hay cá chết lưới rách
sẽ không tốt lắm.
Ấn theo ý tưởng của Dương lão đầu, không
thể để con trai mình luôn qua những ngày nhàn, bởi thứ nhất bản thân ông ta không vui, thứ hai cũng miễn cho nó bị cuộc sống tiểu thị dân ăn
mòn, đến lúc đó cái gia nghiệp khổng lồ của mình mà tìm không thấy người thừa kế thì rắc rối to.
Dương Nghiễn đối với an bài của cha già
không có chút ý kiến, chỉ có yêu cầu duy nhất chính là mang theo chó yêu cùng chim yêu của mình đi theo…Theo lời Nhị lang Thần, hai con tiểu súc sinh kia là an ủi duy nhất trong kiếp sống thái tử cằn cỗi tịch mịch
của hắn.
Phải biết rằng, một đứa nhỏ mồ côi mẹ, người cha duy
nhất lại thường xuyên bận rộn sự nghiệp mà hiếm khi về nhà, đã vậy một
hai ba bốn năm sáu bảy lượt mẹ kế như lưu thủy chảy vào nhà mang đầy mưu mô cùng những toan tính sống chung, đứa trẻ đó phải trải qua bao nhiêu
cực khổ, trái tim mẫn cảm phải va chịu những thương tổn sâu sắc như thế
nào!
Phong Tiểu Tiểu không đáp lại, còn Dương lão đầu đối với con trai u buồn yếu ớt phun khói thuốc từ trong lỗ mũi ra kiểu khinh thường như một cách ủng hộ.
Mặt khác còn có phỏng đoán không thể nói
với người khác chính là: Từ khi theo mộng hồi pháp thân, Dương Nghiễn
vẫn luôn nghi ngờ hai tiểu súc sinh kia chính là Hao Thiên Khuyển cùng
Phác Thiên Ưng của mình…
Tả khiên hoàng, hữu kình thương chính là tổ hợp sủng vật bên người Nhị lang Thần.
…
“…Hai đứa nói đây là Hao Thiên Khuyển?” Lý Trường ánh mắt trợn tròn, gắt gao nhìn hai con thú cưng mà Dương Nghiễn mang về.
Phong Tiểu Tiểu đỡ trán: “Nghe nói là vậy, bạn học Dương Nghiễn nói trước đây còn có cảm giác thân thiết không nói nên lời với nó nữa, hơn nữa cái
giống này nuôi hơn mười năm mà vẫn còn cường tráng, thoạt nhìn không hề
đơn giản như mặt ngoài…”
“Nhưng cho dù bên trong nó không đơn
giản thì bên ngoài vẫn là đơn giản quá mức…” Lý Trường uyển chuyển muốn
biểu đạt rối rắm của mình.
Không chỉ có mình ông ta rối rắm, mà
ba tiểu quỉ ở trong phòng luôn hưng phấn kích động khi nghe Nhị lang
Thần sẽ mang Hao Thiên Khuyển về cũng rối rắm.
Ba tiểu quỉ nơm
nớp lo sợ, quay chung quanh Hao Thiên Khuyển trong truyền thuyết một
vòng, không nhịn được lại bao quanh thêm mấy vòng nữa. Rốt cuộc vẫn
không kiềm được mà thốt nên lời đại nghịch bất đạo:”Con này… là chó cỏ
nhỉ?!”
Tuy rằng bộ lông được tu chỉnh cực kì gọn gàng sạch sẽ,
tuy rằng trên cổ có đeo chiếc vòng nguyên chất da thuộc, tuy rằng… Mặc
dù có nhiều tuy rằng như vậy, nhưng mặc kệ mọi người thấy thế nào, Hao
Thiên khuyển này thật sự có bề ngoài như loại chó cỏ thông thường lưu
lạc trên phố.
Con chó cỏ lông vàng bên trong không đơn giản như
vẻ bề ngoài giống mấy con chó hoang thường thấy trên đường này, đuôi
thường cọ cọ lên mặt đất bày ra bộ dạng vô dụng, thỉnh thoảng còn lấy
móng vuốt cào cào sau lỗ tai…
“Nó còn có rận?!” Khoảnh khắc thấy con chó này vừa cử động, Lý Tường liền hét lên.
“Ai nói?” Dương nghiễn mất hứng ném cho Lý Trường một cái liếc mắt: “Nhà
tôi có hộ lý cùng những nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc, giúp nó tắm
rửa còn có hai người thay phiên. Làm gì có chuyện Alexander có rận trên
người!”
“Alexander…” Phong Tiểu Tiểu có chút lộn xộn, tuy rằng
về mặt tâm lí thì cô hiểu được không nên lấy trình độ huấn luyện cao cấp hay huyết thống quốc tịch gì để kì thị chó của hắn, nhưng mà trên mặt
cảm tình, Phong Tiểu Tiểu không thể nào chấp nhận một con chó cỏ có cái
tên phong tao như vậy!
Lý Tường là thật sự bị nghẹn không thể đáp lại. Phong Tiểu Tiểu tỏ vẻ là người đi trước có kinh nghiệm, ngẫm lại
vẫn thấy nên an ủi mọi người: “Lên tinh thần đi… chỉ nhìn đến Hao Thiên
Khuyển thôi mà các người đã kích động như vậy, lát nữa Phác Thiên Ưng đi dạo bay trở về, các người có còn muốn sống hay không?!”
Lý
Trường ôm trái tim, bình phục cảm xúc trong chốc lát: “Cái này không
khoa học, Hao Thiên khuyển phải nên là Sơn Đông Tế Khuyển mới đúng. Mà
thôi, nếu Nhị lang Thần cảm thấy là nó, ta đây cũng không thể nói cái
gì. Tiểu Oa, con xem công lao thầy nuôi con lớn như vậy, có thể tiết lộ
một chút Phác Thiên ưng kia là cái gì?!”
Phong Tiểu Tiểu há mồm muốn trả lời, bỗng nhiên từ cửa sổ truyền đến vài tiếng kêu “chiêm chiếp”.
“Thầy vẫn là nên tự mình coi đi!” Phong Tiểu Tiểu chĩa tay về cửa sổ. Dương
Nghiễn đã đi lấy lồng chim siêu xa hoa bằng vàng trong phòng.
Khi Lý Trường đang tràn ngập hi vọng quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy một thứ tròn vo, giống một quả bóng nhỏ lao vào lồng, đó là một con chim sẻ màu xám tro.
“Alice, hôm nay đi chơi vui không?” Dương Nghiễn lấy ngón tay chọt chọt chim sẻ, biểu cảm yêu thương chiều chuộng.
“Chiêm chiếp ~~”
Lý Trường:”…”
Ba quỉ”…”
Đây là Phác Thiên Ưng trong truyền thuyết?!
Phong Tiểu Tiểu đen mặt: “Mọi chuyện chính là như vậy!…Kích thích dọc đường
thật sự quá lớn, tôi muốn về phòng ngủ một lát, các người tự mình coi
đi.”
Thần thú không thể so với thần tiên, tuy rằng giống nhau
đứng ở hàng tiên ban, nhưng mà trong biên chế của thiên đình, làm thần
thú hộ pháp mà nói thì chúng không có đủ tư cách để hưởng thụ hương khói cung phụng.
Nếu nói Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn đều xem
như là pháp thân tàn hồn của cổ thần, cho nên mới sống lại trong dòng họ có căn nguyên huyết mạch. Như vậy, Hao Thiên Khuyển cùng Phác Thiên Ưng không có pháp thân dựa vào, thì chẳng khác nào tàn hồn này sẽ rơi vào
luân hồi chờ thời đầu thai. Trừ bỏ những đặc thù quá rõ ràng không thay
đổi, tỉ như chim thì vẫn là chim, chó thì vẫn là chó, còn lại hết thảy
thuộc tính đều phải xem vận khí.
Mà theo tỉ lệ đi lên, chó cỏ
cùng chim sẻ là hai trận doanh phân biệt có được khả năng sinh sôi nảy
nở bậc nhất, khả năng bị tùy thời đầu thai vào tính ra cũng quả thật so
với các giống khác lớn hơn rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều…
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Trường nhận một cuộc điện thoại rồi ra ngoài,
trước khi đi còn gõ cửa phòng Phong Tiểu Tiểu dặn dò: “Bưu kiện có thể
sẽ đến hôm nay, con cứ kí nhận.”
Tiếp theo, Lý Trường nhấc chân
lên, trực tiếp đạp mở phòng Dương Nghiễn, rống:”Mang theo Hao Thiên
Khuyển cùng Phác Thiên Ưng của cậu theo ta đi ra tiệm! Thú cưng lớn như
vậy nuôi trong này sẽ bị phạt tiền!”
“Tôi trả tiền.” Dương Nghiễn đang quấn chăn miễn cưỡng nâng ngón tay đưa ra ngoài, mang theo giọng mũi than thở mơ hồ.
“Trả tiền cũng không được! Khu chung cư hộ gia đình không cho phép nuôi chó lớn!”
“Tôi đóng tiền thuê nhà gấp hai…” Dương nghiễn miễn cưỡng xoay người, chăn cuốn càng chặt hơn một chút.
“Cũng không được!” Lý Trường gân xanh điên cuồng nhảy.
Mẹ nó! Chó loại lớn của người ta đều là Tàng Ngao, Cổ Mục, tối thiểu cũng
là Alaska gì gì… Chỉ nhà mình lập dị nuôi một con chó cỏ… chuyện này thì dù cho nhiều tiền cũng không bù lại được nội tâm bị tổn thương của hắn.
Hôm nay nếu không đuổi gấp Hao Thiên Khuyển này ra tiệm, thì từ nay về sau Thái Bạch Kim Tinh hắn cũng sẽ không gặp người!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...