Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Mười tám tầng địa ngục?!

Cho dù có thật, hiện tại cũng chả ai mở được cửa để đi xuống dưới đó, cho nên Phong Tiểu Tiểu cũng chỉ là to miệng lừa dối. Nhưng chưa cần biết là thật hay là giả, chỉ cần có tác dụng là được.

Hai con quỉ tuy không quá tình nguyện, nhưng ít ra vẫn coi như hợp tác mà khai hết. Bằng tiếng Trung lắp bắp, Phong Tiểu Tiểu nửa đoán nửa nghe cũng hiểu đại khái.

Rắn Đuôi Chuông gần đây có một tốp lính đánh thuê làm việc cho một tên xã hội đen Hoa kiều. Ông chủ xã hội đen có vẻ thần bí, bình thường ra mặt xử lí công việc cùng liên hệ với nhóm lính đánh thuê đều do bang phó đảm nhiệm.

Như đã biết từ trước, Rắn Đuôi Chuông được xã hội đen thuê đến đây là vì cướp cái bình Phục Hy mà điện Thập Tự muốn có. Mà mục đích cướp cái bình cũng đơn giản, bởi vì ông chủ xã hội đen nghe từ một con đường thần bí nào đó nói rằng cái bình này có thể hồi sinh người chết, lại trùng hợp là ông ta có một người rất muốn cứu sống.

Tuy Rắn Đuôi Chuông cho rằng cách nói này là kéo trứng, nhưng ông chủ muốn đau trứng, đám làm công ăn lương như bọn họ cũng chỉ có thể nghe lệnh mà ra sức kéo. Vì thế Rắn Đuôi Chuông cũng chỉ có thể khăn gói đến đây.

Về phần mục đích của điện Thập Tự khi lấy cái bình thì không quá rõ ràng. Nhưng có thể xác định, điện Thập Tự là một thế lực đóng đại bản doanh ở Mỹ, sáng lập nên nó có 13 người, dưới mỗi người là một đội ngũ, bao gồm nhiều nhân tài từ các loại lĩnh vực, tổ chức này tự xưng Thánh Đồ. Sau một người sáng lập mất, đổi tên thành Kỵ Sĩ Bàn Tròn, sau lại toi thêm hai mạng mới đổi tên thành điện Thập Tự….Theo điểm này mà xem, đối phương hiển nhiên là loại đoàn thể không có tính truyền thừa. Khi người sáng lập đều chết hết, cơ bản là tổ chức này cũng đến lúc giải tán…

“Vậy làm sao các người tìm được tên ngốc kia?!”

Đường Cần hỏi ra trọng điểm, cái khác không mấy quan trọng, quan trọng là sợ những người này ẩn núp bên cạnh mình không chỉ một hai ngày. Nếu quả thực là như vậy, rất có khả năng nhà cậu cũng bị liên lụy.


“Là máy nhắn tin.” Một tên nói: “Vòng cổ của Mark Rick là máy nhắn tin.”

“Mark Rick?! Không phải là Tommy sao?” Dương Nghiễn khó hiểu hỏi Phong Tiểu Tiểu.

Phong Tiểu Tiểu vô tôi buông tay: “Tommy là tiểu Y gọi, có lẽ là tên con bé đặt cho chàng ngốc đó.”

Bằng không đối phương ngay cả mình là ai còn không rõ, chẳng lẽ cứ gọi đối phương là “ê” sao?

Bỏ qua chuyện không liên quan, Đường Cần vừa nghe con quỉ giải thích, nhất thời kích động: “Vậy các người đã đến bao lâu? Liệu có đến nhà cậu tôi gây chuyện hay không?”

“Này thì không chắc.” Con quỉ có chút khó xử nhưng nhiều hơn là vui sướng khi người gặp họa: “Quan hệ của loại người trong bóng tối như chúng tôi thâm sâu hơn các người tưởng tượng. Chúng tôi có thể vì đồng bạn của mình mà trả giá bằng sinh mạng. Nếu hai người chúng tôi không chết, sau khi đón Mark Rick về có lẽ sẽ không sao, nhưng bây giờ chúng tôi đã chết…”

Ngụ ý nói đồng bạn của hắn có khả năng quay lại báo thù.

“Tình cảm tha thiết như vậy mà ông anh có thể bán đứng đồng bạn?” Phong Tiểu Tiểu ở một bên khinh bỉ.

Tên quỉ vốn đang đắc ý dạt dào nhất thời xấu hổ, sau đó bất mãn cãi lại: “Hừ! Tôi đã trả giá bằng mạng sống rồi.”

Những thứ muốn hỏi đã hỏi xong, hai con quỉ bị tiểu Hắc mang đi dạy dỗ. Nếu mà dạy dỗ thành công, sau này bọn họ sẽ ở tại phố Thành Hoàng. Thành Hoàng Đông Phương lần đầu tiên thu nhận du hồn ngoại quốc, coi như là sự tiến bộ của thời đại mới.

Mà bây giờ Đường Cần muốn cân nhắc phải làm sao để đối phó với đám lính đánh thuê có khả năng sẽ đến báo thù: “Còn một tên trúng độc, phỏng chừng thể chất tốt có thể trụ được kha khá.”

“Ý của câu này chính là chết ở ngoài phố Thành Hoàng rồi hồn phi phách tán?” Phong Tiểu Tiểu đồng tình.

Cho nên nói họa phúc song hành. Hai tên thể chất kém hơn chưa kịp ra khỏi phố Thành Hoàng đã toi mạng, nhưng còn bảo giữ được hồn phách. Tên thể chất tốt mới nhìn qua thì tỉ lệ sinh tồn rất cao, nhưng vận khí lại không được may mắn, bỏ lỡ con phố duy nhất có thể giữ gìn được linh hồn.

“Chết ba tên liên tục, thù này coi như kết lớn à nha.” Dương Nghiễn chậc chậc líu lưỡi.

Đường Cần vừa nghe muốn giơ chân: “Ai bảo mấy người đưa tên ngốc đó cho tôi?! Vốn không có nhiều chuyện rắc rối như thế…”


“Làm người phải công bằng một chút, chẳng lẽ cửa hàng của tôi xứng đáng bị người tới cửa gây chuyện?” Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời: “Lại nói trước tên kia ở chỗ tôi ở lâu như vậy cũng có gì đâu, ai ngờ mới đưa qua anh có một ngày đã bị người ta bắt?”

“Tên kia ở chỗ cô cho dù bị người tìm tới cửa cũng chưa chắc ai sống ai chết đâu. Không chừng chỉ con chim sẻ thôi cũng ngược được cả đám.” Đường Cần xem thường, lầm bầm vài tiếng lại tiếp tục đau đầu.

“Anh không phải người trong giang hồ sao.” Phong Tiểu Tiểu hiến kế: “Tìm anh Triển nhà anh hỏi xem có chiêu gì không?”

Tuy nói phố Thành Hoàng có cả một phố quỉ hồn, nhưng nếu lính đánh thuê thật muốn ra tay ác độc, vậy thì một quả bom cũng coi như xong chuyện. Đám quỉ kia cũng không có cách nào tiếp xúc đến thân thể người thường. Gặp phải kẻ ác cũng chỉ có nước giương mắt nhìn.

Phong Tiểu Tiểu nghe nói, kẻ xấu thể loại kĩ thuật như Đường Cần thì ác nghiệt nhân quả nhiều, nhưng huyết khí không nặng. Cho nên bị bọn quỉ coi là điểm tâm. Nhưng loại hình bạo lực như lính đánh thuê thì đều là những kẻ máu tươi đầy tay, lệ khí quá nặng. Đàn quỉ tới gần là cảm giác không thoải mái, đương nhiên cũng không có cách gì động tới người ta khi còn sống.

Nói như vậy, nguyên một phố quỉ nhiều lắm cũng có thể có tác dụng tình báo. Thật bị người ta đến cửa căn bản là vô dụng.

Nhưng còn may Đường Cần vẫn có vòng luẩn của mình. Người giang hồ nặng nhất nghĩa khí, anh em thân thích gặp nạn, xa không nói, gần có Triển Hiên là không thể không nhúng tay.

Gọi qua một cú điện thoại, Triển Hiên quả nhiên gật đầu tiếp nhận, nhưng vẫn bày tỏ bất bình với thể chất “không có việc gì vẫn gây phiền toái” của Đường Cần. Đoạn thời gian trước hắn mới giúp người ta PK rớt một lão Hồ, nhân tình còn chưa trả xong, lúc này lại gặp phải lính đánh thuê quốc tế…

Theo lời của Triển Hiên, Đường Cần không có việc gì thì nên về nhà ba nhà mẹ sớm một chút, đỡ phải ở đây làm hại nhân gian…

Hoàng Dong vẫn yên lặng ngồi nghe suốt quá trình, lúc này thấy mọi chuyện lắng xuống mới xen mồm: “Cần tôi giúp gì không?”

“Anh?”


Dương Nghiễn nhìn Hoàng Dong từ trên xuống dưới một lần: “Anh có thể giúp gì?”

Hoàng Dong tự tin cười: “Hồ tộc cái khác không nói, bày một cái trận pháp vẫn không thành vấn đề. Nếu thật sự có kẻ thù tìm tới mà đúng lúc mọi người không ở nhà, vây thì ít nhất có thể bám trụ đối phương một đoạn thời gian.”

“Hồ?!”

Đường Cần tò mò.

“Hồ ly tinh.” Phong Tiểu Tiểu giới thiệu kiêm giải thích: “Sắp tới tất cả hồ ly tinh trong nước sẽ hướng thành phố của chúng ta mà tụ hợp, chuẩn bị gặp Tô Đát Kỉ.”

“Một thế hệ yêu hậu!”

Đường Cần nghiêm nghị kính trọng đồng thời tràn ngập háo hức: “Không biết tôi có cơ hội gặp mặt được hay không?”

“Được chứ, sang năm là sinh rồi.”

“???”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui