Sau một đoạn thời gian bị đám người giang hồ cầm đầu là anh Triển dùng các thủ đoạn uy hiếp cùng cảnh cáo, hơn nữa giãy dụa bằng cách liên hệ cảnh sát hay nhờ vả quan hệ cũng không có tác dụng. Cảnh sát chưa tra ra được manh mối nào thì chưa nói, đằng này lại kiếm ra không ít chứng cớ không tốt của đám quan viên đồng bạn trong cái vòng luẩn quẩn….Kết quả cuối cùng chính là không có đường thủ vững.
Không chỉ có lão Hồ sợ, vòng luẩn quẩn của lão cũng sợ.
Người giang hồ là một cái quần thể không nói cũng như chưa bao giờ nói đạo lí với bất cứ kẻ nào….
Vùi đầu chia sẻ tin nhắn cho Phong Tiểu Tiểu, Dương Nghiễn rốt cuộc hiểu được lí do vì sao lão Hồ lại phải bày quán ven đường. Người giang hồ là loại người không thể dùng lối suy nghĩ theo qui tắc bình thường mà hiểu được, bởi vì bọn họ ghét nhất là nói qui tắc.
Hoàng Dong ăn xong pho mát, Điềm Điềm cũng nói vừa xong, về phần cô, vì sao lại ở chỗ này. Nói thẳng ra là do không có đường lui nên không thể nề hà — Cho dù muốn làm thứ khác thì ít nhất cũng phải kiếm cái chỗ sinh đứa bé trước rồi nói sau.
“Hồ phu nhân về nhà mẹ đẻ, tiểu Hồ tiên sinh đi theo bà ấy, hiện tại trong nhà chỉ có tôi cùng Hồ tiên sinh.” Điềm Điềm cười khổ: “Còn Hoàng tiên sinh thì chúng tôi mới quen biết ở trên đường tháng trước, không ngờ mọi người cũng là người quen.”
Phong Tiểu Tiểu ho khan một tiếng, nghe lời này sao giống như đối phương đang oán giận đám mình như âm hồn mãi không tiêu tan: “Thật ra chúng tôi cũng chỉ mới quen biết mấy ngày gần đây, Hoàng Dong nói muốn đến thăm bạn, vừa lúc tôi với anh Hai hôm nay cũng rảnh rỗi, đi theo cho vui.”
Điềm Điềm miễn cưỡng cười cười, cúi đầu không nói.
Không khí lại lâm vào xấu hổ. Phong Tiểu Tiểu buồn bực nhìn những người khác. Hoàng Dong tuy không hiểu được, nhưng cũng nhìn ra mọi người không quá tự nhiên. Vì thế trầm tư vài giây, ráng kiếm cái cớ tạm biệt mà không ảnh hưởng đến cảm xúc của phu nữ có thai. Lúc này, điện thoại Dương Nghiễn rung lên.
Lại vì thế sau khi nhận điện thoại, cũng không cần kiếm cớ nữa, bởi vì thực sự có chuyện lớn xảy ra, Dương Nghiễn cùng Phong Tiểu Tiểu có muốn ở lại cũng không được — Người nước ngoài thiên chân vô tà ngây ngốc khờ khạo bị bắt cóc.
….
Để lại Điềm Điềm với một bụng cảm khái khi gặp lại cố nhân, thậm chí còn chưa kịp có một cuộc gặp yêu hận đan xen với lão Hồ chưa biết khi nào mới dọn hàng.
Một đường chạy như bay đến nhà cậu Đường Cần. Thuận tay còn dẫn theo một con hồ ly đực luôn tò mò về chuyện Điềm Điềm. Một giờ sau, bốn người thuận lợi gặp được Đường Cần đang nghiến răng nghiến lợi.
“ĐM, lúc chiều cậu mợ đi tham gia triển lãm thư pháp của trung tâm hoạt động lão niên, ông đây chỉ định đưa thằng ngốc kia ra ngoài ăn một bữa com, kết quả bị người cướp ngay giữa đường.” Đường Cần hận đến mức ngũ quan vặn vẹo: “Đều là mấy tên ngoại quốc. Phỏng chừng là đồng lõa của tên ngu ngốc kia….Ông đây thiếu chút là không thể trở về. May là hôm nay chỉ có mình ông, nếu cậu mợ ở nhà, không chừng cũng bị liên lụy.”
“Mấy người? Ở nơi nào?” Phong Tiểu Tiểu vừa bình tĩnh vừa đắp bùn lên cả mảng lưng máu chảy đầm đìa của Đường Cần vừa hỏi.
Đường Cần bị cảm giác dinh dính lành lạnh đằng sau rùng mình một cái, cố gắng không nhìn phương pháp trị thương bất bình thường này: “Bốn, hoạt động lén lút, còn mang theo súng, nhưng phỏng chừng bọn họ cũng không dám quang minh chính đại làm lớn chuyện ở ngoài đường, cho nên cố gắng hạn chế động tĩnh. Chậc, tiểu Bạch còn cắn trúng một thằng, 2 thằng trúng Ngũ Độc Sa của ông, ba thằng cũng sống không lâu.”
“Bị tiểu Bạch cắn?!” Dương Nghiễn nghe xong kinh ngạc một chút, sau đó ngẫm lại liền đi ra ngoài: “Tôi đi hỏi tiểu Hắc một chút có câu được hồn không, không biết Ngũ Độc Sa thế nào, nhưng độc của tiểu Bạch cá nhân tôi thấy là chết chắc rồi đó.”
Lúc trước ngay cả Hao Thiên khuyển cũng chịu không được, nếu không gặp được Ngao Tiềm thì không chừng đã đầu thai luân hồi. Bây giờ chẳng qua chỉ là một tên người thường, cho dù có là lính đánh thuê thế giới, vậy cũng chỉ là phàm thai, tám phầm chưa ra khỏi phố Thành Hoàng đã ngừng thở.
Thi thể có thể bị kẻ khác khuân đi, nhưng hồn phách tuyệt đối không chạy khỏi địa phận của phố Thành Hoàng.
Từ lúc vô tình kế thừa vị trí quỉ sai đến nay, thu nhập vật chất của vợ chồng Thành Hoàng chủ yếu dựa vào trung tâm cờ bạc, mà công việc âm giới của hai người phần lớn là do tiểu Hắc cố gắng hoàn thành. Thành Hoàng thì lâu lâu tâm huyết dâng trào tìm quỉ mở cái hội, sắp xếp lại trật tự khu phố, còn tiểu Hắc 24 giờ một ngày luôn ở trạng thái sẵn sàng chờ lệnh.
Không ngoài dự đoán, khi đám Dương Nghiễn tìm đến, tiểu Hắc đang nhức đầu với hai hồn phách ngoại quốc vừa bắt được, không biết là nên xử lí theo chế độ âm ty ở Trung Quốc hay là ném qua nước ngoài để Thượng Đế hoặc Ma Vương tiếp nhận.
“Nghe nói hai con quỉ này là mấy đứa giết?” Nghe Dương Nghiễn kể xong chuyện xảy ra với Đường Cần, tiểu Hắc trói hai con quỉ tự mình đưa tới tận nơi, vừa thấy Phong Tiểu Tiểu liền đi thẳng vào vấn đề: “Chỗ bọn chị không có tiền lệ thu nhận quỉ hồn ngoại quốc, hơn nữa lệ khí trên người bọn họ cũng quá nặng, để ở đây rất ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người. Em xem có quen Thượng Đế không giúp chị chuyển đi?”
Hai con quỉ người ngoại quốc khi còn sống đều là nhân vật máu lạnh, lúc này biến thành quỉ hồn, nhất thời cảm thấy hết thảy đều vượt quá khả năng tiếp nhận của mình. Đầu tiên là không ngờ sau khi chết thực sự biến thành linh hồn, tiếp theo lại nghe em gái trói họ như không có việc gì nói chuyện với em gái hình như cũng nhìn thấy bọn họ kia, hai mắt kinh ngặc muốn lồi ra ngoài.
“Em không quen Thượng Đế.” Phong Tiểu Tiểu dở khóc dở cười buông tay: “Hệ thống thần thoại Trung Quốc chúng ta em còn chưa nghiên cứu hết, còn sức đâu mà lo đến quỉ thần nước ngoài?! Nhưng mà nếu đã có em cùng anh Hai tồn tại, như vậy thần thoại nước ngoài cũng hẳn là không có thật. Bằng không theo cách nói thần thoại của hai bên, Bàn Cổ khai thiên lập địa, Phục Hy là sáng thế tạo vật, em là dùng đất tạo người….Vậy nếu có Thượng Đế với bảy ngày sáng thế còn cả kiêm chức tạo người, ba người bọn em không phải sẽ mâu thuẫn với ông ta sao?! Vậy công đức này thuộc về ông ta hay thuộc về bọn em?”
“Nhưng trong thần thoại Trung Quốc cũng không nghe qua có tiền lệ thu hồn phách của người ngoại quốc….” Tiểu Hắc có chút khó xử: “Thần tiên chính thức nhúng tay quản lí nhân gian là sau khi Thiên Đình thành lập, có lẽ nào là khu vực khác nhau thì có cách quản lí khác nhau?! Nói như vậy Thượng Đến quản lí ở Tây phương có thể có thật….Bây giờ chúng ta nhận hai con quỉ này, sau đó có khi nào sẽ gây mâu thuẫn quốc tế không?”
“Ở đâu cũng là thời đại mạt pháp, Ngọc Hoàng đại đế của chúng ta đã chuyển nhà ba ngàn năm, phỏng chừng Thượng Đế của bọn họ cũng vậy. Em đoán bây giờ chị đưa về cũng không có ai nhận, không khéo lại thành hồn phi phách tán.” Phong Tiểu Tiểu còn thật sự nghĩ nghĩ: “Hay là chị cứ thu trước, không phải nói Địa Cầu tròn đó sao, quỉ vàng quỉ trắng đều là người một nhà. Nếu thật Thiên Sứ hay Tử Thần đến can thiệp thì lại thỏa thuận với đối phương, đưa quỉ hồn về không phải là được rồi.”
Hai người phụ nữ chăm chú thảo luận vấn đề quốc tịch của hai quỉ hồn, hai quỉ hồn đã hoàn toàn kinh sợ. Nội dung vượt quá khỏi khả năng nhận định này không có chỗ cho họ xen mồm.
Đường Cần ở một bên ngoan ngoãn thoa Ngưu lệ có trộn máu của Trương Tam, sau khi tầm mắt rõ ràng hơn, nhìn đến hai quỉ hồn lập tức gật đầu: “Chính là bọn họ! Bắt tên ngu ngốc kia đi chính là hai tên này cùng hai tên khác nữa….Mẹ nó, hại ông mày hại khổ.”
Hai con quỉ cực kì phức tạp nhìn Đường Cần, bọn họ mới chân chính là người chịu khổ mới đúng. Đối phương chỉ trọng thương, thoạt nhìn bây giờ cũng từ thương nặng biến thành thương nhẹ. Miệng vết thương nặng nhất là ở đằng sau kéo dài từ bả vai đến thắt lưng, bây giờ chỉ còn một đường thịt hồng nhạt, tựa hồ không bao lâu có thể khỏi hẳn. Mà hai người bọn họ là thật toi mạng….Toi mạng thôi còn chưa nói, ngay cả linh hồn còn bị người phụ nữ này dùng xích trói lại.
Nghe khẩu khí của mấy người Đông phương này, ra vẻ Thượng Đế cùng Tử Thần có đến đây bọn họ cũng không lo…My God! Đây rốt cuộc là cái thế giới điên cuồng gì đây?!
Liếc nhau, hai con quỉ không nói gì ưu thương.
Mắt thấy Đường Cần đã chỉ ra và xác nhận xong hung thủ, Dương Nghiễn không kiên nhẫn gõ bàn nhắc nhở: “Hiện tại cứ mặc kệ Thượng Đế hay Ma Vương, hỏi lai lịch của họ trước…Bọn họ là Rắn Đuôi Chuông không cần hỏi, ý anh là làm sao bọn họ tìm được tên người phương Tây bị mất hồn phách kia, hơn nữa những tên lính đánh thuê này có quan hệ gì với xã hội đen người Hoa kia? Lão đại xã hội đen lại là ai?”
Tiểu Hắc mặt không đổi gật đầu, thu lại xiềng xích trong tay, hai con quỉ lơ lửng như không có trọng lượng, dễ dàng bị kéo lại….Nói nhầm rồi, bọn họ bây giờ sẽ không có sức nặng.
Khi còn sống, thân là lính đánh thuê hai gã ngoại quốc đương nhiên không sợ. Vốn chính là sống bằng máu, bọn họ ngay cả tính mạng cũng không cần, còn có cái gì sợ hãi?!
Nhưng sau khi chết lại đột nhiên phát hiện một thế giới khác, lúc này không thể không quan tâm. Đương nhiên, mới có chút đã đầu hàng là không thể, nhưng ít ra hai con quỉ vẫn ôm chặt thái độ kinh sợ với mấy người trước mặt.
“Các người muốn hỏi cái gì?” Một tên dùng tiếng Trung Quốc bập bẹ nói: “Chúng tôi chỉ muốn đưa đồng bạn của mình về thôi, nhưng người này lại giết chúng tôi. Hắn có tội, sao các người không thẩm lí và phán quyết hắn?”
“Nước bọn này chú ý quan hệ nhất, cũng bao che khuyết điểm nhất.” Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm nói: “ Bây giờ chúng tôi có quyền quyết định, cho nên tôi nói hắn không có tội thì hắn sẽ không có tội, không phục thì có thể gọi Thượng Đế đến đây nói chuyện.”
Oh Shi***!!
Mặt hai con quỉ nhất thời như táo bón, trong lòng điên cuồng nguyền rủa. Bọn họ chẳng qua là linh đánh thuê, cố chủ từng có đủ các loại thân phận cao quí hay giàu có, nhưng chưa bao giờ làm ăn với Thượng Đế…
“Được rồi, nếu không có ý kiến khác, như vậy bây giờ hãy ngoan ngoãn trả lời vấn đề ban nãy của chúng tôi.” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: “Tin tôi đi, các người sẽ không muốn trải nghiệm mười tám tầng địa ngục là như thế nào đâu…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...