Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ.
Qua trận tập kích gọi dậy buổi sáng mà gây ra sự kiện xói mòn tình báo thảm khốc này, Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc ý thức sâu sắc được rằng: Tùy tiện thu lưu những nhân vật không rõ nguồn gốc là một chuyện rất thiếu lí trí. Nếu bởi vì Tô Tuyền cùng Chu Hân mà tên ngoại quốc này lên sân khấu, hai người Chu Hân lại vì cậu em họ của Đường Cần mà lên sân khấu, như vậy suy ra, Phong Tiểu Tiểu cho rằng Đường Cần hoàn toàn có nghĩa vụ dọn dẹp tàn cuộc cùng chăm sóc trẻ thiểu năng.
Còn nói đầu đuôi mọi sự là do cái bình của Phục Hy?!…..Cái gì, gió lớn quá không nghe thấy gì hết!!!
Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ.
Mục tiêu cuối cùng của Xi Vưu là Nữ Oa, người theo đuổi cuối cùng của Nữ Oa cũng là Xi Vưu, cháo của mình ăn phải tự mình thổi. Dương Nghiễn cho rằng là một người theo đuổi, Khương Lễ cần phải có giác ngộ tự thân xuất mã bảo hộ trong sạch của Phong Tiểu Tiểu nhân danh tình yêu chân thành.
Còn vụ từng thả ra lời đồn mình cùng Phong Tiểu Tiểu là vợ chồng chưa cưới, lại chuyện hai người vì đủ các loại nguyên nhân khách quan mà sống chung 1 nhà mấy tháng?!….Cái gì, gió lớn quá không nghe thấy gì hết!!!
Hai kẻ vô sỉ ở phương diện nào đấy quả thật không hẹn mà gặp.
Vì thế sau khi chỉnh sửa một chút kế hoạch, “daddy” cùng “mammy” mang theo anh bạn nhỏ đáng yêu đến công ty của cậu em họ. Nhanh chóng kí gởi một đứa con cùng phụ tặng thêm một bức thư nhờ cậu em họ đưa cho Đường Cần. Lại thuận tiện giúp thực tập sinh đang làm thư kí của là Khương Lễ xin nghỉ một bữa, lại kéo Xi Vưu vừa nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu là biến ngay đến chế độ trung khuyển hộ hoa đi theo…
…
“Phục Hy?”
Sau khi lái xe rời công ty, Dương Nghiễn vừa cầm vô lăng vừa kể lại tình hình đại khái….Nghe nói có một con boss ẩn có thể sẽ cướp đi cô gái của mình. Khương Lễ vốn đang ngại ngùng ngượng ngùng lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, chi tiết gì đó còn chưa nghe kịp đã ôm chầm lấy Phong Tiểu Tiểu, chân thành nói: “Tiểu Tiểu, mình nhất định sẽ không để người xấu cướp cậu đi đâu!”
“Đó không phải kẻ xấu, là tổ thần sáng thế!” Dương Nghiễn nghẹn lời: “Hơn nữa người ta cùng Tiểu Tiểu nhà chú mới là vợ chồng chính tông….Đương nhiên, chúng ta bây giờ không phải thảo luận chuyện này, mấu chốt là sức chiến đấu của Phục Hy siêu mạnh, không sợ nói chuyện đạo lí với hắn, chỉ sợ hắn không thèm nghe cái gì đã trực tiếp lôi người đi…..”
Khương Lễ bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Phong Tiểu Tiểu bị một người đàn ông xa lạ bắt đi, bản thân thật sự không thể chấp nhận kết quả này. Càng nghĩ càng cảm thấy hình ảnh bi thương đó đã xảy ra ngay trước mắt, hốc mắt Khương Lễ đỏ lên, đôi con ngươi đen bóng ầng ậng tầng nước, ngậm đầy tủi thân: “Sao lại có thể như vậy, hắn thật vô lí…..”
“….” Dương Nghiễn nghẹn lời với khả năng tích trữ nước mắt thần thánh của Khương Lễ. Thậm chí bắt đầu mất đi niềm tin vào ý tưởng để Xi Vưu chống lại Phục Hy….Một con thỏ trắng Xi Vưu nhu nhược như vậy thật sự sẽ không sao chứ?! Chiến thần Cửu Lê năm ấy đâu rồi, con hàng này thật sự là đệ nhất ma thần trong truyền thuyết sao?!
“….Tiểu Khương, bây giờ cũng không phải là lúc để khóc.” Dương Nghiễn nửa uy hiếp nửa cảnh cáo: “Nếu chú thật sự không cản được, chờ Phục Hy cướp Tiểu Tiểu đi, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Phong Tiểu Tiểu phụ họa, sau đó kì quái: “Hửm, sao em cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?!” Tuy rằng ý thức chủ quan có chút lo lắng, nhưng sự thật khách quan là Phục Hy căn bản còn chưa xuất hiện, cũng chưa hề làm chuyện gì không tốt. Bản thân lại sớm tuyên bố đối phương ở phe địch vậy có phải hay không không tốt?
Khương Lễ kiên cường hít hít cái mũi nhỏ, gật đầu, liều mạng nuốt nước mắt về, nắm chặt lấy tay Phong Tiểu Tiểu, gật đầu lia lịa: “Ừ! Mình nhất định bảo vệ Tiểu Tiểu!” Hạ quyết tâm vì yêu mà chiến, “chó sói hộ hoa” hung mãnh quyết định từ lúc này sẽ cùng Phong Tiểu Tiểu thân yêu không rời một tấc…
Bị ánh mắt ưu thương của nam chủ ngôn tình làm rùng mình một cái, Phong Tiểu Tiểu rút tay về gãi gãi da gà: “Ách, thật ra tạm thời cũng không khẩn cấp như vậy, còn chưa biết chính xác thì khi nào Phục Hy đến, cũng không thể cứ vì cố kị hắn mà cái gì cũng không làm.”
“Nhưng cũng không chừng ở giây tiếp theo hắn sẽ xuất hiện trước mặt em.” Dương Nghiễn tiếp: “Tiểu Khương bây giờ còn đang thực tập, xin nghỉ nhiều cũng không tốt…Hay em cùng tiểu Khương đến chỗ đó làm đi?! Dù sao anh nhớ em cũng đang ở thời gian thực tập.”
Tại sao?! Bản thân đã có một cửa hàng mặt tiền đứng tên mình, là hình mẫu của người phụ nữ thành công ngày nay, còn có tiểu Tinh vệ vạn năng chịu khó làm từ việc nhà việc tiệm cho tới việc vặt. Cuộc sống lẫn công tác đã bước lên quĩ đạo, vì cái gì cô phải sáng chín chiều năm đến công ty người ta quẹt thẻ kiếm vài ba đồng bạc lẻ?!
Phong Tiểu Tiểu kiên định cự tuyệt: “Mặc kệ! Nếu phải như vậy thì thôi còn không bằng em để Phục Hy bao nuôi còn hơn!”
“Tiểu Tiểu…” Hai mắt Khương Lễ ứa nước, chỉ chốc lát thôi sẽ vỡ đê….
“Khụ khụ, ý mình là chúng ta có thể bảo trì liên hệ qua điện thoại, chỉ cần Phục Hy xuất hiện chúng mình sẽ lập tức gọi cho cậu.” Phong Tiểu Tiểu vội chống đê: “Còn thời gian tan tầm, cậu cứ đến tiệm mình đi, bao ăn bao ở. Bây giờ chúng ta chuyển ít vật dụng hằng ngày của cậu vào trước.”
Nước mắt rút lui, đỏ mặt dâng lên….Oán phu tủi hờn biến thành cậu trai tân ngượng ngùng. Khương Lễ e thẹn chớp chớp đôi lông mi cong vút, ánh mắt bay bổng liếc trái liếc phải rồi cũng dần phiêu đến Phong Tiểu Tiểu, mặt đỏ bừng lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu nói là ở, ở chung?”
Ở chung thì có cái *éo gì mà đỏ mặt! Ngày nay nam nữ cùng share phòng là chuyện bình thường mà, đi làm chung một phòng chẳng lẽ cũng không phải là ở chung với khác phái đó sao?!
Dương Nghiễn lặng yên nhìn thẳng, mím môi cố gắng không mở miệng châm chích.
Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm, cảm giác cách nói này tựa hồ không được thuần khiết cho lắm: “Thật ra mình cảm thấy cậu gọi là sống nhờ hoặc thuê chung gì gì đó thì tốt hơn…Dù sao anh Hai cũng ở trong tiệm ké mấy tháng, không thiếu chỗ cho cậu.”
Sự ưu việt của tính cách Khương Lễ thể hiện ở chỗ cậu ta có thể tự động cắt bỏ đi những phần mình không muốn nghe, chớp chớp mắt thẹn thùng chen lời: “Mình có cần nộp thẻ ngân hàng cùng sổ tiết kiệm không?” Trên TV cùng trong sách đều nói tiền tài của đàn ông nên để cho phụ nữ quản lí.
“Được…” Phong Tiểu Tiểu nhanh sửa miệng: “Khụ khụ! Mình tuy ủng hộ, nhưng không cần.” Thẻ ngân hàng của sát thủ quả thật rất có lực hấp dẫn. Nhưng không được, phải kiên định lên, không thể chỉ vì mấy đồng đã bán mình….Lại nói hình như một lần đối phương ra tay giá sàn qui định là 10 vạn trở lên? Mà bắt đầu làm việc từ năm mười sáu tuổi, mỗi năm ít nhất hai đơn hàng, tiền ngân hàng bây giờ hẳn là bảy con số…
Quyết định phương án, Khương Lễ lúc này đi trả lại phòng đang thuê, gấp rút thu xếp luôn hôm nay. Ba người nhanh chóng liên hệ công ty chuyển nhà, chuẩn bị chuyển hành lí cá nhân cùng vật dụng hằng ngày của Khương Lễ đến tiệm gốm của Phong Tiểu Tiểu.
Kẻ từ nhỏ ăn cơm thiên hạ mà lớn như Phong Tiểu Tiểu không có khái niệm nhà là gì. Tiệm gốm tới tay cũng chỉ có cảm giác đây là một chỗ tụ hội mà không phải lãnh địa tư nhân, cho nên cứ mời người ta vào ở thì phải gọi là không trở ngại.
Trong quá trình liên tục thu lưu các loại người không giới hạn, Phong Tiểu Tiểu thầm may mắn vô số lần lúc trước mua nơi này cũng đủ rộng, nếu không thật đúng là không thể thỏa mãn được nhu cầu.
Phong Tiểu Tiểu là chủ nhân cửa tiệm, ngoài cô còn có hai con tượng đất, một Nhị Lang Thần, một Xi Vưu, một Vân Hoa tiên tử, một con Tinh Vệ cộng thêm một con chó cỏ cùng chim sẻ béo…..Đây là đội hình xa hoa nhất của tiệm gốm từ trước đến nay.
Sau khi xác định đội hình này có đủ lực lượng liều mạng với Phục Hy, thần kinh căng thẳng của Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc giãn ra. Ban ngày chỉ huy hai con tượng đất quét dọn bưng hành lí cho Khương Lễ, buổi tối cả đám quyết định ra ngoài chà xát một chút, xem như hoan nghênh người mới vào ở.
Vừa định ra cửa, Đường Cần gọi đến, máy vừa bắt đã oán giận tố khổ: “Chị đại! Đại thần, chị không thể hãm hại em như thế! Thằng em họ tôi hôm nay tan tầm về mang theo cả con trai cô, nhà cậu tôi sắp chết lụt tới nơi rồi! Cậu đang truy vấn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bắt buộc tôi phải phụ trách…Này rõ ràng là do cái bình của các người gây ra, sao lại ném cục khoai lang phỏng tay này đến chỗ tôi làm gì?!”
“Cái này gọi là nhân quả.” Phong Tiểu Tiểu khoe khoang: “Lúc trước người nhận cái bình là cậu của anh phải không? Yêu đương với cô bạn gái có âm mưu là cậu em họ của anh phải không? Đến tiệm gốm yêu cầu làm đồ giả cũng là cậu ta phải không….Nếu không phải nhiều….nguyên nhân như vậy thì căn bản sau đó không có chuyện gì. Anh phải chịu đi, coi như giúp mẹ trông em.”
“Cậu tôi một phàm phu tục tử làm sao biết được cái bình đó như vậy chứ?!” Đường Cần bi phẫn sắp khóc: “Thần tiên các người đấu pháp thuật, phàm nhân bọn tôi chịu tai ương, thằng em tôi chưa qua khỏi nỗi đau thất tình được bao lâu, bây giờ cô đã nhẫn tâm như vậy?”
“Cũng đâu phải em tôi, có gì không đành lòng.” Phong Tiểu Tiểu cảm giác mình thật oan uổng, bản thân vốn đang là một cô gái thanh xuân phơi phới giá thị trường cao chót vót, chỉ vì cái bình của nhà cậu Đường Cần mà không bao lâu nữa sẽ bị một lão đàn ông tóm được….Ủy khuất này cô biết khóc với ai?!
“Dù sao anh chẳng phải là người trong giang hồ sao.” Quân sư quạt mo Phong Tiểu Tiểu hiến kế: “Hay là anh cứ đưa đại hắn đến chỗ đồng bạn nào đó của anh đi, tên ngoại quốc kia tuy chỉ số thông minh không cao, nhưng dù sao cũng là lính đánh thuê thế giới, biết đâu cũng là loại cốt cách học võ kì tài cũng nên…”
“Nhận một tên ngoại quốc vào học công phu tổ truyền?” Đường Cần sắp quì: “Ngài thật có sáng kiến! Đừng nói hắn tuổi quá lớn đã luyện không được, cho dù có luyện được, ai dám nhận một kẻ ngoại tộc!”
“Dù sao anh xem rồi làm đi, tôi đây còn đang mời Xi Vưu đi ăn cơm, nếu thật muốn gặp bằng không chúng ta nói chuyện trực tiếp?!” Hạ quyết tâm hàng đưa đi không trả lại, Phong Tiểu Tiểu thực vô lại nói.
“Cô ác!” Đường Cần khóc chạy.
Xi Vưu?! Nói chuyện với em gái này khi có Xi Vưu bên cạnh?! Ngại mạng dài quá sao….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...