Vì bữa tối có thêm Trương Tam, hơn nữa Vương Vi đã nằm trong ngọc bài trước ngực Phong Tiểu Tiểu cả đêm không xuất hiện, thành ra Y Y bất cẩn quên đốt hương cùng nến. Đến khi dọn bàn, cô gái nhỏ cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, đau đầu suy nghĩ nửa ngày, ra sau bếp rửa chén gặp cái kiệu di động lúc trước của Vương Vi – Nghê Nhân Giáp đang quét nhà mới rốt cuộc nhớ ra là còn một con quỉ chưa cho ăn.
“Ai da, quên mất Vi Vi!” Y Y bé nhỏ từ lúc vào tiệm gốm đã tiến hóa từ tiểu nữ sinh ngây thơ đến bà nội trợ đảm đang kinh hô một tiếng, vội lau nước trên tay, sau đó đi lấy nhang đèn trong tủ.
Vương Vi chui ra khỏi ngọc bài, không chịu rời quá xa, lượn lờ quanh Phong Tiểu Tiểu cười hì hì lắc đầu: “Không cần, bên người chị Phong thật thoải mái, linh khí cũng rất nhiều, một chút cũng không đói.”
“Chỉ ăn chị ấy có đủ không? Hay là đốt thêm nén nhang nhé?” Y Y quan tâm hỏi.
“Này!” Phong Tiểu Tiểu đen mặt, cái gì mà “chỉ ăn cô có đủ không”?! Người không biết có khi còn tưởng rằng mình chơi bách hợp (*) với nữ quỉ.
(*)Bách hợp: Chỉ mối quan hệ đồng tính nữ.
“Thật không cần!”
“Ồ, vậy được rồi.”
Trương Tam ngạc nhiên nhìn một con quỉ hồn đột nhiên xuất hiện, líu lưỡi hỏi: “Quỉ hồn này ở đâu ra vậy?” Vừa dứt lời lại tự nhíu mày một chút, lắc đầu: “Không đúng, đây còn chưa phải quỉ, chẳng lẽ là sinh hồn?”
“Đúng là sinh hồn.” Phong Tiểu Tiểu giới thiệu lai lịch của Vương Vi, kể cả nguyên nhân vì sao đối phương lại ở bên người mình. Trương Tam nghe xong gật đầu, lại tò mò, nhìn Vương Vi vài mắt, sau đó cười cười: “Nếu không có yêu cầu đặc biệt gì thì làm lại cơ thể cũng không cần lâu như vậy.”
Vương Vi đang vui sướng lượn lờ quanh Phong Tiểu Tiểu, vừa nghe lời này hai mắt liền sáng lên, nhanh phiêu qua: “Thật vậy chăng?”
Trương Tam “thích” một cái, liếc mắt: “Vô nghĩa! Lúc trước Thái Ất Chân Nhân tạo thân cho Na Tra bằng hoa sen, bóp xong hình dạng, hô một tiếng rồi thổi qua một viên Kim Đan là xong…Cho dù hiện giờ linh khí loãng, nhưng cô cũng không cần hóa thân từ hàng cao cấp như hoa sen, chỉ kiếm một cái phàm thai là được. Đàn bà là âm, tạo vào buổi tối….Tôi tính, tốn một buổi tối cũng xem như là chậm.”
Phong Tiểu Tiểu há hốc mồm: “Thật á?! thời buổi này sống lại mà cũng rẻ bèo thế sao?”
“Đều có nhân quả cả thôi Oa Oa à.” Trương Tam đỡ trán thở dài: “Tôi phát hiện các ngài thật sự không có chút thường thức nào.”
“….” Bị khinh bỉ…. Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn liếc nhau, nhận ra thật đúng là không có lời biện hộ.
Ngoài thần linh chính thống không bị khiếm khuyết trí nhớ ra thì những người khác đều là chuyển thế, trí nhớ thức tỉnh được chỉ có đoạn ngắn đứt quãng. So sánh, dân quê hai lúa đương nhiên là đám Phong Tiểu Tiểu, về phần trên cơ, Trương Tam bày tỏ ở phương diện thường thức bỏ xa Lí Trường một đoạn dài!
Nhìn một đám trợn tròn mắt nhìn mình chờ giải thích. Trương Tam thở dài thườn thượt: “Thất học thực đáng sợ.”
Mọi người lau mồ hôi: “…”
“Được rồi, là vầy…” Trương Tam ho hai tiếng, ngồi xong nghiêm túc nói: “Cái gọi là nhân quả, chính là anh làm một chuyện gì đó, sau này chuyện đó sẽ mang đến hậu quả cho anh….Cái này mọi người biết chứ?”
“Biết, chị muốn nói là cái này?” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy mắc công chịu khinh bỉ, thứ Trương Tam nói mình đã sớm biết.
“Đừng nóng vội!” Trương Tam xem thường: “Mà nói đến nhân quả thì không thể không nói đến phép tính nhân quả…Sinh lão bệnh tử của con người đều là Thiên Đạo đặt ra, cũng chính là cái gọi là “vận mệnh có hạn”, một người sống được mấy đời, chết đi mấy lần, trong đời làm bao nhiêu thiện, làm bao nhiêu ác, đến cùng luôn có báo, tất cả đều ghi chép lại rõ ràng trên sổ sinh tử….Ví như nói sinh mạng của 1 người vốn đã kết thúc, đến lúc phải chịu trừng phạt hay được ban thưởng, ghi chép trên sổ sinh tử cũng dừng lại tại đây, dương gian không còn tung tích của người này nữa, người này cũng không thể lên dương gian lại làm người.”
“Mà các ngài nghịch chuyển qui luật để cứu anh ta, cố gắng giữ lại một kẻ không nên tồn tại ở lại trên đời, như vậy thì hết thảy thiện ác anh ta tạo ra trong khoảng thời gian tiếp theo phải do ngài gánh chịu. Như anh ta giết người thì chẳng khác nào ngài giết người, bởi vì nếu anh ta không được ngài giữ lại ở Dương gian thì nạn nhân kia vốn không phải chết. “Trương Tam nhún vai: “Thiện ác anh ta tạo, nhân quả ngài đi gánh….Cho nên loại chuyện này nếu bất cẩn, xui xẻo cứu phải một tên mặt người dạ thú, ngài cũng bị anh ta hại chết.”
Phong Tiểu Tiểu toát mồ hôi lạnh, lúc trước mình to gan cỡ nào, ngay cả ba tên côn đồ cũng dám cứu….Còn may ba tên khốn kia coi như có lương tâm, từ sau khi thấy được quỉ thần là ngoan như con gà con, hận không thể mỗi ngày đứng bên đường chờ đưa đón các cụ già.
Nói đơn giản, cứu người thì không khó, nhưng phiền toái là ở nhân quả sau này, cho nên có thể từ chối thì tận lực mà từ chối, thật sự không thể từ chối cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận. Vì thế mà người đời sau cứ nghĩ hồi sinh là loại chuyện ngàn nan muôn khó.
Trương Tam thấy mọi người nghe chăm chú, cũng hứng thú giải thích một phen, nhấc cằm rất tự hào, đắc ý dào dạt nói tiếp: “Lúc nãy là đưa cái ví dụ, ngoài nghịch thiên sửa mệnh ra thì như thu nhận đệ tử cũng là nhân quả, đồ đệ của anh làm ác, nghiệp chướng của anh càng sâu, đồ đệ của anh làm thiện, công đức của anh càng lớn, bởi vì kẻ đó có bản lĩnh làm thiện hay ác đều do anh dạy dỗ….Cho nên mới có cách nói “thanh lí môn hộ” khi mà các môn phải xuất hiện phản đồ hoặc kẻ bất tài. Lúc trước Thái Ất Chân Nhân vì Na Tra tạo thân sen là bởi vì Na Tra vốn là Linh Châu của lão, nhân dịp Phong Thần đại chiến mới được chuyển thế đầu thai, cứu hắn tuyệt đối có lời, Na Tra được phong thần, Thái Ất ỷ vào công đức nhân quả, ngài không biết lúc trước lão thấy đồ đệ của mình được Phong Thần đắc ý cỡ nào đâu, tính tình thay đổi 180 độ, xem công đức thành thần của người ta là của mình, chậc châc…”
“….” Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy có chút mất hình tượng, vốn xem truyện còn thấy Thái Ất là sư phụ tốt thương yêu đệ tử, bây giờ nghe được, hóa ra mẹ nó đều là có toan tính.
Trương Tam phẩy tay, gọi Vương Vi đến trước mặt mình nhìn nửa ngày, gật gật đầu: “Tuy rằng là sinh hồn, nhưng tính ra không ai cứu cô thì cô cũng chết. Huống chi nghe nói bệnh tim của cô thật nghiêm trọng, cho dù không có chuyện này, phỏng chừng Dương thọ cũng không còn bao lâu. Nếu Oa Oa cứu cô sống lại, mặc kệ nói như thế nào cũng tạo nên nhân quả…Này, chúng ta nói thẳng đi, cô rốt cuộc có phải người tốt hay không?! Nếu không thì hết hi vọng đi, miễn cho sau này chúng tôi lại phải đuổi giết cô, mất cảm tình lại phiền toái.”
Vương Vi cho dù đang là hồn phách cũng toát mồ hôi lạnh, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người xấu, nhưng muốn nói là người tốt….Hình như bây giờ cũng không dám khẳng định mình tuyệt đối tinh khiết thiện lương.
Nhân quả này đến cuối cùng là tính kiểu gì? Đừng có mà chờ khi sống lại, đi dạo phố, lỡ chân đạp chết mấy con kiến cũng biến thành tạo sát nghiệp, lúc đó tìm ai mà phân bua lí lẽ?
“Nghe nói quyên góp sửa đường gì đó cũng xem như tích công đức?!” Vương Vi lại suy nghĩ, thật cẩn thận hỏi: “Em nhớ anh trai còn mấy chục vạn….” cái khác không nói, ít nhất hẳn là cũng đủ bồi thường cho mạng mấy chục con kiến chứ nhỉ?!
“Có tâm làm thiện, dù rằng thiện không thưởng. Không lòng dạ làm ác, dù rằng ác không phạt.” Trương Tam ngẫm lại: “Chỉ cần cô không phạm pháp, tôi thấy hẳn là không quá nghiêm trọng, dù sao năm đó Oa Oa tạo người là công đức Thánh Nhân, phỏng chừng cô có giết vài mạng cũng dư trả. Lại nói ngài ấy vốn là mẫu thần, tính ra phàm là nhân quả của con người cũng không thoát khỏi có dính líu…”
Phong Tiểu Tiểu không nói gì nhìn Dương Nghiễn, Dương Nghiễn buông tay nhìn lại tỏ vẻ mình không ý kiến. Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ, gật đầu: “Vẫn nên cứu vậy, em thấy Vương Vi hẳn không phải người xấu.” Dù sao lúc trước ngay cả côn đồ cũng đã cứu, một tiểu nữ sinh bình thường nói sao cũng tốt hơn côn đồ.
Vương Vi nước mắt lưng tròng cảm động: “Oa Oa…”
“Đừng gọi cái tên này.” Phong Tiểu Tiểu hắc tuyến, Trương Tam này bị cái gì, giống như Lí Trường, cứ thích gọi mình thành động vật lưỡng cư.(**)
(**) Hình như Oa Oa là tiếng kêu của con ếch trong tiếng Trung (Oa Oa =Ộp Ộp).
Trương Tam vỗ tay cười: “Vậy thì được rồi, tôi cũng chưa thấy qua Nữ Oa tạo người, vừa lúc mở rộng tầm mắt.”
Nói là làm, nếu đã quyết định xong mục tiêu, vậy thì tiếp theo là vấn đề chuẩn bị.
Lúc trước Na Tra hóa thân là nhờ vào hai đóa hoa cùng ba lá sen trong hồ, cho nên ngày thường môi hồng răng trắng, da dẻ nhẵn nhụi. Còn Phong Tiểu Tiểu tạo người xài toàn hàng kinh điển, nguyên liệu là bùn, đương nhiên phải tính toán công thức.
Anh em Nghê Nhân là loại người da vàng có thân hình cao lớn, vốn mọi người nghĩ bộ dạng hai người xấu là bởi vì tay nghề Phong Tiểu Tiểu không chuyên nghiệp, lúc này nhờ Trương Tam mới biết được, hóa ra vấn đề chủ yếu là ở tỉ lệ các loại nguyên liệu khi nặn.
“Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, nhưng dùng tài liệu gì sẽ có hiệu ứng đó, cái này cũng không khác gì rèn binh khí.” Trương Tam hưng phấn hoa tay múa chân: “Ví dụ như thành phần axit photpphoric trong bùn nhiều có thể tăng cao chất lượng xương, tỉ lệ bùn đen nhiều sẽ hơi béo, bùn hồng nhiều sẽ cao huyết áp vân vân….”
“Làm đại đi.” Vương Vi là người đầu tiên không kiên nhẫn: “Dù thế nào cũng tốt hơn cái thân xác cũ, chỉ cần ngũ quan không đổi để có thể tiếp tục dùng thân phận của mình là ok.”
“Vậy thân thể nguyên bản của cô làm sao bây giờ?” Phong Tiểu Tiểu cũng không quan tâm Trương Tam, vừa ba phải vừa hỏi.
“Cái này…Hay là nói thật với anh trai, nhờ anh ấy tìm cơ hội hỏa táng cái thân thể kia?” Vương Vi đề nghị.
“Vấn đề là anh cô bây giờ ở đâu?” Phong Tiểu Tiểu lại thuận miệng.
“Ách…” Vấn đề này thực sự rất có chiều sâu, cô lại không theo ra nước ngoài, làm sao biết bây giờ tóc đỏ ở đâu?!
“Sống lại rồi nói sau, dù sao tới lúc đó Vương Vi đứng trước mặt, ảo tưởng thế nào là chuyện của nó.” Dương Nghiễn vô trách nhiệm đánh gãy lời.
Phong Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, gật đầu, duyệt: “Cũng đúng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...