Một đường trở về phố Thành Hoàng, mãi đến khi xe dừng ở cửa sau sòng bạc nhà Thành Hoàng, Đường Cần vẫn có cảm giác không thể tin được.
Sau đó mấy người Phong Tiểu Tiểu xuống xe rồi chào hỏi thật nhiệt tình với không khí, chưa đợi Đường Cần tỏ vẻ nghi hoặc, khoảng không trước mắt bắt đầu trở nên vặn vẹo, một người phụ nữ lạnh lùng khá quen mặt xuất hiện.
“….” Chẳng lẽ quanh mình không có ai là người bình thường cả sao.
“Hai bên cũng biết nhau rồi, nhưng vẫn giới thiệu lại lần nữa.” Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm chỉ hướng tiểu Hắc: “Chị gái này là Hắc Vô Thường, chuyên câu hồn, chồng chị ấy ngoài làm ông chủ sòng bài còn kiêm luôn chức Thành Hoàng của khu này.”
“…” Đường Cần thống khổ ôm đầu, hắn cảm thấy thế giới quan của mình đã hoàn toàn tan vỡ.
Tiểu Hắc lãnh đạm gật đầu, liếc mắt đến: “Đều là ác nghiệt quấn thân, cô không kiêng dè danh xưng của bọn chị trước mặt họ, có phải chứng minh chị có thể tùy ý câu hồn xử lí?”
“Tiểu Đường thì thôi, em đặt Vong Ưu tán ở chỗ Thái Thượng Lão Quân rồi, cho anh ta uống là được.” Phong Tiểu Tiểu chỉ những người khác trong xe: “Ba người đàn ông kia là xã hội đen quốc tế cùng lính đánh thuê, cô gái kia cũng không phải cái gì thiện lương…Bọn em đều là người hiền lành, không giết người, cho nên mang đến đây xem thế nào, nếu bị ác quỉ nuốt thì là do báo ứng của họ, không liên quan đến ai.”
Tiểu Hắc bị câu “người hiền lành” ghê tởm: “Mấy cô làm như vậy có khác gì bịt tai trộm chuông? Lại nói phố Thành Hoàng này cũng không phải đại lí ve chai….”
Tô Tuyền cùng mấy phần tử khủng bố tỉnh lại từ hàng loạt các sự kiện khiếp sợ, nghe thấy cuộc đối thoại khó tin này hét chói tai: “Bọn mày rốt cuộc là ai?! Đừng tưởng rằng tao sẽ tin tưởng cái gi thần tiên quỉ quái, đây là âm mưu phải không?! Nhất định là công nghệ cao!”
Phong Tiểu Tiểu cũng lười giải thích, búng ngón tay tháo ra mấy vòng khóa bùn: “Phiền toái chị, tiểu Hắc.”
Còn chưa kịp cao hứng vì được thả ra, ngay sau đó tứ chi nặng nề tê liệt như mất đi cảm giác, đám người hít một hơi lạnh. Vừa ngẩng đầu đã thấy người tên tiểu Hắc kia đưa bàn tay về phía họ, sau đó mấy ngón tay khép lại. Dường như túm cái gì đó giật phắt ra…….Đám người Tô Tuyền kinh hãi phát hiện mình không thể tự chủ bị kéo về phía đối phương.
“Đừng sợ, là công nghệ cao thôi.” túm túm xiềng xích do âm khí tạo thành, tiểu Hắc thực không chân thành mặt lạnh như tiền giải thích.
“[email protected]#%[email protected]……”
Công nghệ cao cái trứng chim nhà cô! Loại hiện tượng siêu nhiên này mà cũng dám dùng công nghệ cao để giải thích, không biết ngượng à?!!
Đường Cần mất khả năng ngôn ngữ, trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra không biết nên phản ứng kiểu gì. Dương Nghiễn liếc qua lại như nhớ tới điều gì đó, mở miệng gọi tiểu Hắc: “Đúng rồi, hai cái sinh phách kia…”
Tiểu Hắc dừng lại, xoay người nghi hoặc: “Tìm được chủ nhân?”
“Ừm, vừa này đọc được trí nhớ trên người cô ta.” Dương Nghiễn gật gật đầu, chỉ chỉ Tô Tuyền nói: “Người đánh mất sinh phách là người yêu em họ của Đường Cần – Chu Hân. Vì cô ta lưng đeo ác nghiệt, lại hai lần vào phố Thành Hoàng trộm bình gốm nên mới phải mất hai cái sinh phách, vì vậy cơ thể mới suy yếu không lí do…Vốn Phong Tiểu Tiểu lần đó đến bệnh viện có cơ may trả về được, nhưng vừa lúc ở cầu thang phát sinh xung đột với Tô Tuyền này, đối phương còn tưởng tiểu Đường là tên háo sắc muốn dạy dỗ cho hắn một bài học. Cố tình đụng vào hai người rồi tiện tay chôm đi ví tiền của cậu ta, còn một chân đạp bể ngọc bài bị rơi ra từ túi của Phong Tiểu Tiểu…” Vì thế như vậy như thế, chuyện sau đó mọi người đều hiểu được.
Tiểu Hắc gật đầu: “Ý là hồn phi phách tán? Xem ra là báo ứng, cô ta làm nhiều việc ác, bị bạn bè hủy đi đường sống cũng bình thường.” Rồi sau đó thận trọng nói lời cảm ơn: “Phiền toái mấy chú, chị về nói cho lão ở nhà.”
Tô Tuyền bị trói nghe được tin tức, cho ra cái kết luận không thể tin, lắp bắp hỏi: “Có ý gì?! các người nói tôi đạp vỡ cái ngọc bài gì? Đường sống của tiểu Hân? Có ý gì? Tôi không tin, các người đều là lừa đảo, đồ lừa đảo!!!!”
Đường Cần im lặng nhìn Tô Tuyền cùng ba tên khủng bố bị lôi đi, có mấy người chơi bài trong trung tâm nghe thấy tiếng gào thét của Tô Tuyền, nhô đầu ra: “Có chuyện gì vậy? Ai thua tiền thảm như vậy?! Không phải bị chơi gian lận đó chứ?”
“Không có gì, trung tâm uy tín không chơi gian lận, các bác các cô tiếp tục chơi.” Phong Tiểu Tiểu hòa khí giúp đỡ bác bỏ tin đồn.
Vụ xử lí mấy nhân vật khó xơi xong, Ngao Tiềm tỏ vẻ muốn về tiệm thú cưng, mấy người Phong Tiểu Tiểu đương nhiên là kéo Đường Cần đi cùng, trước khi Vong Ưu tán đến, cô thật không dám để vị truyền nhân Đường Môn này đi loanh quanh khắp nơi, lỡ như không nhịn được là hé ra cái gì, cho dù không bị bắt vào bệnh viện tâm thần thì mấy người bọn họ cũng gặp không ít phiền toái.
Tiệm thú cưng của Ngao Tiềm có chỗ đậu chuyên dụng cho Y Y, khi mọi người đến thì cô gái nhỏ đã biến về hình người đang vất vả cần cù quét dọn, nghe tiếng mở cửa, quay đầu thấy Ngao Tiềm, người sau vừa định cảm ơn vài câu, Y Y cô nương cũng đã “hừ” một tiếng quay phắt lại.
“…” Ngao Tiềm có chút xấu hổ thả tay, bất đắc dĩ cười cười: “Xem ra tôi gây chuyện làm Y Y mất hứng.”
“Con gái mà, có đặc quyền cố tình gây sự.” Phong Tiểu Tiểu vỗ vỗ vai Ngao Tiềm tỏ vẻ đồng tình.
“Y Y còn đỡ, em thì ngàn vạn lần đừng nên gây sự.” Dương Nghiễn không chút để ý xen mồm: “ con bé nổi bão thì nhiều lắm là ném đá vào bồn tắm nhà người ta, hoặc là bay lên trời lượn vài vòng, em mà bão nổi một cái là trời sụp đất nứt.”
“Em nào có may mắn như anh Ngao, không có pháp khí support căn bản không có nổi lực phá hoại như vậy.” Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cái mũi.
Trên đường đi, Đường Cần suy nghĩ rất nhiều, lúc trước không biết vì sao bị Dương Nghiễn đọc tâm, chim khổng lồ bay vào cửa biến thành Y Y, con chó mình dắt đi dạo bề ngoài thì cỏ mà bên trong mãnh thú một mình đấu bọn móc túi…Lại hôm nay tận mắt nhìn thấy đủ loại khó tin, dù Đường Cần có muốn bịt mắt bịt tai thế nào thì chuyện hôm nay cũng không phải ngó lơ là xong.
Thần tiên tồn tại hay không tồn tại?
Mệnh đề này quá mức mờ ảo, theo lí trí mà nói thì Đường Cần không muốn chấp nhận, nhưng theo góc độ sự thật thì hắn có tin hay không cũng không quan trọng nữa, bởi vì nó đã xảy ra trước mắt.
Lại đổi một góc độ đến xem, trong xã hội chẳng phải có lắm người không tin vào võ công nội công sao, nhưng bản thân một người giang hồ rõ ràng đang đứng ở đây còn gì.
Suy nghĩ hỗn loạn hồi lâu, Đường Cần rốt cuộc nuốt nước bọt, ra tiếng: “Các người…Rốt cuộc là ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...