Nhật Kí Trong Cô Đơn Em Gục Ngã

Tự hỏi nếu chúng ta không chia tay...

Tự hỏi nếu chúng ta không chia tay thì có phải bây giờ cậu vẫn còn ở Sài Gòn. Chúng ta cũng sẽ cùng nhau nỗ lực giành lấy một cái gì đó hay không?

Tự hỏi nếu chúng ta không chia tay thì bây giờ mình vẫn muốn học chung ngành chung trường với cậu hay không? Dù cho việc chúng ta từng thích chung một ngành chỉ là trùng hợp nhưng đó cũng là điều khá thú vị.

Tự hỏi nếu chúng ta không chia tay thì bây giờ mình và cậu có thể cùng nhau so điểm và vui mừng với nhau rồi. Và có thể chúng ta còn thi chung một ban nữa cơ.

Nhưng đáng tiếc. Chúng ta đã chia tay rồi.

Cậu đi Hà Nội. Mình ở Sài Gòn.


Con đường mà chúng ta hướng tới đã không còn giống nhau nữa.

Đã không còn là hai đứa sống chết với ban A như ngày nào. Giờ cậu theo A1, mình hướng D.

Cậu bây giờ giỏi lắm, cừ lắm. Cuối cùng mình cũng đã tin rằng cậu thật sự giỏi, giỏi hơn mình rất nhiều. Nhưng chợt nghĩ. Nếu cậu không giỏi vì sao năm ấy mình có thể say nắng cậu chứ?

Năm ấy, khoảng cách thực lực của chúng ta rất gần. Nhưng bây giờ cậu đã tiến xa hơn rất nhiều rồi. Hình ảnh của cậu khi đó gần như là hoàn hảo trong cái list tiêu chuẩn bạn trai của mình. Bây giờ nó càng trở nên hoàn mỹ hơn nữa. Nhưng lúc này, chúng ta chỉ là người lạ mà thôi.

Chúng ta đến từ hai nơi khác nhau, được đưa đến một con đường. Đã từng nắm tay nhau đi một đoạn không ngắn chẳng dài. Ở tuổi 17, mình và cậu không đủ chín chắn để giải quyết mọi vấn đề xảy ra. Và rồi chúng ta buông tay nhau. Rồi con đường ấy tách ra hai hướng, cậu rẽ trái, mình rẽ phải. Chẳng biết sau này chúng ta có còn gặp lại nhau nữa hay không. Chẳng biết sau này cậu là ai, mình là ai. Nhưng dù gì đi nữa, trong mắt mình, cậu mãi mãi là chàng trai hoàn hảo nhất vào lúc đó. Những gì tồi tệ của chúng ta, mình sẽ quên đi như chưa từng tồn tại.


Bởi lẽ mình đã từng sợ hãi khi nhận ra rằng. Nhiều năm về sau nữa mình có gặp được một người con trai nào như thế nữa hay không. Có thể sau này những người khác không làm mình tủi thân như cậu, có thể họ cũng chẳng làm mình ức chế như cậu. Nhưng họ có lẽ sẽ không tốt với mình như cậu.

Có lẽ chúng ta gặp nhau không phải lúc. Thời điểm đó mình và cậu chưa từng yêu ai, chưa từng trải nghiệm một mối quan hệ nào đúng nghĩa. Nên chúng ta chẳng biết giải quyết những nút thắt trên sợi dây như thế nào. Ngoại trừ việc cắt bỏ chúng. Tựa như trùng hợp, tính cách của mình và cậu đều hợp với việc cắt dây hơn là cẩn thận gỡ rối. Và chúng ta đã làm như thế mất rồi.

Giờ đây, mình chợt thấm thía câu nói: "Gặp đúng người, sai thời điểm là Bi Thương."

Chẳng hiểu vì sao chuyện đã qua lâu rồi, cũng chẳng còn tình cảm gì. Bỗng dưng nhìn điểm thi của cậu mà cảm xúc gợi về rất nhiều luôn. Chắc cậu chẳng tin được đâu.

Thôi. Ở một thành phố khác, cậu ngủ ngon!

(Bạch Phong Nhi - 00:20 - 20/7/2016)

Viết về T. Người ấy năm 17 tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận