Đó là một bé gái tinh linh tầm tám, chín tuổi.
Nàng ngồi tại trên chiếc ghế nhỏ của mình, trên đầu che một chiếc dù nho nhỏ xinh xinh, máng tóc vàng mượt như tơ bồng bềnh theo gió. Nàng vừa che miệng cười trộm vừa cố hết sức liếm láp chiếc kẹo que trong tay.
Da thịt nàng trắng nõn hệt như màu sữa, chiếc váy công chúa nhỏ màu hồng in những hình chú dơi bé đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắm mũm mĩm hồng hồng, đôi môi hồng thắm cười ngọt ngào, hệt như một thiên sứ bé bỏng lạc xuống trần gian.
Khi phát hiện ta đang nhìn, nàng ngượng ngùng xấu hổ đỏ cả mặt lên, có điều cái lưỡi kia không vì vậy mà dừng lại, nó vẫn tiếp tục tăng tốc liếm kẹo, hệt như một chú mèo đang liếm trộm sữa, trong chốc lát, chiếc kẹo đã biến mất phân nửa.
Ở trong mắt người ngoài, đây có lẽ là một bé gái ngây thơ đang cười trộm vì hương vị ngọt ngào của chiếc kẹo, còn ta, ta chỉ thấy khó chịu toàn thân.
“Thật là một bé gái đáng yêu! Đại nhân, ngài lừa được từ đâu vậy?”
Eliza cuối cùng cũng chỉnh lại cảm xúc của mình cho tốt, đẩy cửa tiến vào, sau đó lập tức phát hiện đứa bé gái xa lạ này nên nổi lòng hiếu kỳ.
“Sư tổ của ngươi, ‘toàn tri giả’ Heloise.”
Ta trả lời, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn đống tình báo trong tay Eliza rơi đầy xuống đất. Sau đó Eliza đẩy kính mắt, không nói gì thêm, yên lặng cúi xuống nhặt chúng lên.
“Ngươi không hỏi cái gì sao? Ví dụ như tại sao một lão yêu bà vạn tuổi lại giả trang bé gái, lại ví dụ như tham lam biến đâu rồi?”, phản ứng trấn định của nàng làm ta rất kỳ quái.
“Không, bởi vì nàng là sư phụ của ngài, tính cách của ngài hôm nay ít nhiều cũng có liên quan đến nàng, ta đột nhiên cảm thấy nàng là người thế nào ta cũng có thể chấp nhận được.”
Cái gì gọi là bởi vì nàng là sư phụ của ta liền có thể được chấp nhận? Nói cứ như thể ta đã không còn thuốc chữa, không đáng tin cậy vậy.
“Khi nào thì ngài đáng tin cậy? Những sự kiện mà ngài dính vào khi nào thì đáng tin cậy? Đừng đoán mò, ta không biết đọc suy nghĩ, cũng không phải ngài mất cẩn thân nói suy nghĩ ra khỏi miệng. Coi như có mặt nạ, cảm xúc của ngài đã bao giờ giấu nổi ta, tựa hồ ngài quên mất ta đã ở cạnh ngài bao nhiêu năm.”
Nhìn Eliza cố gắng khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng độc miệng nhưng con mắt vẫn còn chút sưng đỏ, ta bỗng dưng không biết phải làm sao.
May mắn, bên cạnh ta giờ này còn một gia hoả không biết ý tứ là cái gì.
Lão yêu bà bên kia cuối cùng cũng nhớ tới mình là một vong linh quân chủ, là chấp chính quan thứ ba của đế quốc Ciro, là nữ vương của tất cả nữ yêu, bày ra hình dạng đứa bé ngồi liếm kẹo que quả thật khó nhìn được. Vì vậy, nàng định đem chiếc kẹo vứt ra phía sau lưng, nhưng đột nhiên lại thấy đáng tiếc, sau đó nàng trộm nhìn chúng ta một chút, phát hiện chúng ta còn đang tán gẫu nên lập tức tranh thủ thời gian quay người ra đằng sau, há miệng gặm nốt chỗ kẹo còn lại.
Sau đó, dù chưa kịp nuốt hết chỗ kẹo trong miệng, nàng đã vội vàng quay người lại…
“Ha ha, đồ đệ ngoan, không tưởng tượng được kỹ thuật tạo vật vong linh của ngươi đã đạt đến cấp độ này. Khụ khụ!... Ân, vậy mà có thể khiến cho vong linh cảm nhận lại được vị giác, oa nấc…Khụ khụ khụ, thân thể này thật sự rất tốt, ta có thể cảm giác thần huyết đang lưu chuyển trong đó, không khéo giờ đây ta còn mạnh hơn thời kỳ toàn thịnh trước kia!! … Cuối cùng cũng ho được ra, kém chút lại chết mất…”
Thân thể nhỏ bé trôi nổi giữa không trung, cố gắng dùng giọng điệu của ông cụ non để nói ra. Đáng tiếc, trong mắt người nghe, lời của nàng chẳng có chút uy nghiêm nào, bởi lẽ giọng nói của nàng hiện tại là giọng của một hài đồng thiên chân khả ái, đã thế cứ nói hai câu tỏ vẻ phách lối lại phải ngừng vì bị mảnh vỡ của kẹo que làm sặc…
Ta có thể hiểu được sự kích động khi vong linh tìm lại được vị giác, thế nhưng giả trang đáng yêu với ý xấu là không đúng. Ngươi, một bà lão không biết bao nhiêu tuổi còn đi giả trang bé gái nhỏ, ta không nhìn nổi nữa, cười ra thành tiếng.
“Ha ha ha, Eliza, ngươi nhìn nàng kia, ngu chưa, một đống tuổi mà suýt chết vì bị sặc kẹo…”
Nhưng lời chế giễu của mới nói ra một nửa thì ta đã thấy ánh mắt đầy đồng tình của Eliza nhìn về phía ta, ánh mắt đó cứ như thể đang nhìn một đứa trẻ ra vẻ chó chê mèo lắm lông.
Ta đọc hiểu ánh mắt đó như thế này – – “Ngài có lẽ cần một chiếc gương, lần đó ngài bôi nhiều dầu lên đó quá, lắp lại không được, cuối cùng phải nhờ ta dùng nhựa cao su dính vào, bộ dạng ngài khi ấy giống hệt nàng hiện tại…”
Tốt, không phải ta biết đọc suy nghĩ mà là Eliza nói ra thành tiếng rồi.
“Khục, Heloise, ta…”, ta vừa bắt đầu định đánh trống lảng liền bị Heloise đánh gãy.
“Gọi sư phụ, ta rất hài lòng với thân thể này, cũng rất có hứng thú với kế hoạch của ngươi. Món nợ kia tạm thời để đó, không trục xuất ngươi ra khỏi sư môn nữa.”
Lắc đầu, ta không phản bác gì, chỉ là một cách xưng hô mà thôi, dù sao nàng cũng đã dạy ta không ít thứ, gọi nàng là sư phụ chẳng sao.
“Được, bà gi… sư phụ, vì sao ngươi biến thành bộ dạng này, thân thể này của ngươi có đến mấy chục loại hình thái cố định. Chẳng lẽ đây là một loại hứng thú đặc biệt? Trâu già cưa sừng làm nghé?”
Heloise thở dài, bất đắc dĩ nói rằng:
“Không phải, đây mới là bộ dáng chân thực lúc ta chết đi, linh hồn phải cùng nhục thể xứng đôi mới dễ dàng tạo thành cộng minh, vì nhanh chóng dung hợp với cơ thể, ta tốt nhất vẫn nên bảo trì hình thái này. Mà hình như các ngươi là những kẻ duy nhất biết hình dáng thật sự của ta thì phải.”
“Cái gì!?”, dù đã quen biết Heloise mấy trăm năm mà ta vẫn giật nảy mình, bản tướng của bà già ấy thế mà lại có hình dạng đó, nói cách khác năm đó lúc nàng chết mới tầm tuổi này?
“Có gì đáng ngạc nhiên sao? Ngươi biết thừa còn gì. Vong linh là sản phẩm của chấp niệm và nguyền rủa. Một linh hồn càng thuần khiết, nhân sinh càng u ám tuyệt vọng, nguyền rủa phát ra càng ác độc liền càng dễ dàng sinh ra vong linh mạnh mẽ, trước đó ngươi chẳng phải như thế sao…”
“Khục, lời thừa vẫn bớt nói một chút thì tốt hơn. Đúng rồi, nên xử lý đám ám tinh linh kia như thế nào.”, ta không muốn bị lộ tẩy lịch sử u tối trước đây nên lên tiếng đánh gãy đổi đề tài.
Biết ta không muốn nhắc lại chuyện cũ, Heloise lắc đầu, vẫy tay một cái, cát sỏi trong phòng lập tức trôi nổi lên trên không trung rồi tập hợp thành một cái thành luỹ, nếu nhìn kỹ còn thấy được vô số người cát nho nhỏ y như thật đang hành động tự do.
Trong ngôi thành còn có vô số nhúm cát tạo thành đoàn truy đuổi những người cát. Một khi đuổi kịp ai đó, các nhúm cát liền nhảy lên, hợp lại với nhau đè người cát xuống đất, đến khi những nhúm cát đó rời đi, tên người cát kia không chỉ không còn quần áo, trang bị, thậm chí cả thân thể cũng không động đậy được.
“Thể phân liệt của tham lam có tiềm lực vô hạn, chỉ cần hơi tiến hoá một chút thì thực lực đã tăng lên ít nhất mười lần, ngươi nếu để cho ta sử dụng chúng dưới hình người, chia ra thành các đoàn dội, tiến hành phối hợp với nhau, ta cam đoan có thể khống chế cả toà thành chỉ sau nửa tiếng.”
【Tham lam (thể phân liệt tiến hoá) 】
【Chủng tộc: Slime nửa vong linh】
【Thuộc tính: toàn bộ 5】
【Năng lực: thôn phệ kim loại, bài tiết dịch phân giải, nhanh chóng phục chế, khống chế ma pháp đơn hệ, miễn dịch ma pháp đơn hệ, nọc độc tê liệt, biến hình thể lỏng】
【Đánh giá hệ thống: Ta hết lời để nói rồi, nếu không muốn ngày nào đó tỉnh dậy thấy toàn bộ thế giới chỉ còn đá, quản tốt Heloise cho ta. 】
Thần huyết vẫn rất cấp lực, dù bề ngoài thể phân liệt của tham lam không có nhiều biến hoá, trên thực tế, chiến lực cá thể của bọn chúng mạnh hơn mười lần so với trước kia, biến hình thể lỏng có kháng tính vật lý cực mạnh, dựa theo nhan sắc và cấu thành, chúng còn có thể miễn dịch và khống chế các loại ma pháp đơn hệ khác nhau, tăng mạnh khả năng sống sót khi đối mặt người làm phép và có thêm khả năng thi pháp nhất định.
Vì đối tượng là ám tinh linh, chín mươi phần trăm số thể phân liệt trong thành có màu đen, tức là chúng có khả năng miễn dịch và khống chế ma pháp hệ hắc ám, đối với nhưng mục sư chuyên sử dụng ma thuật hắc ám và nguyền rủa của ám tinh linh, chúng là đối thủ cực kỳ khó chơi.
Thế nhưng nếu thực sự làm như lời Heloise nói, cấu tạo nên chiến sĩ Slime, pháp sư Slime…, tạo thành một cuộc chiến tranh Slime, dễ có khi cả thế giới lòng đất sẽ cho rằng xuất hiện một bộ tộc có trí tuệ mới, lúc đó việc vui liền lớn rồi.
“Đúng rồi, đồ đệ ngoan, có thể thương lượng một chút được không?”
“Đương nhiên có thể, ta vẫn là người dễ nói chuyện, tất nhiên trừ việc giải trừ khế ước ma sủng.”
“Ta đường đường là toàn tri giả. là nữ yêu vương cổ xưa nhất và cao quý nhất, sao có thể là một ma sủng ti tiện ngu xuẩn! Đó là chuyện mấy con thú vật không có trí thông minh phải làm!”
“Ngươi đã là ma sủng, đừng cố giở mánh khoé, căn cứ khế ước, ta chết ngươi đi cùng, ngươi chết… ta sẽ cố nặn mấy giọt nước mắt đưa tiễn ngươi.”
Đúng vậy, vì buộc lên sợi xích cho phần tử khủng bố nguy hiểm này, nữ yêu vương Heloise hiện tại chính là ma sủng của ta.
【Ma sủng: Heloise (cơ thể mẹ của tham lam) 】
【Chủng tộc: không thể phân loại】
【Thuộc tính: lực lượng 22; nhanh nhẹn: 10; thể chất: 40; trí lực 28; tinh thần: 25; mị lực: tuỳ ý】
【Chức nghiệp: pháp sư cấp 60, pháp sư toàn hệ cấp 20, tổng cấp 80, tổng hợp chiến lực: truyền kỳ giai】
【Thiên phú chủng tộc: biến hình(sử thi) 】
【Đánh giá: Đây là ma sủng của ngươi, nàng luôn suy nghĩ làm cách nào để tìm ra lỗ thủng của khế ước rồi xử lý ngươi. Quản nàng tốt vào, không thì chuẩn bị ngửa cổ để nàng đến giết. 】
Từ nãy đến giờ Heloise ngoan ngoãn như vậy chỉ bởi vì nàng đã ký khế ước ma sủng với ta. Kỳ thật, dưới tình huống bình thường, một pháp sư vong linh muốn ký khế ước cùng một vong linh khác có trí tuệ và thực lực cao đến vậy là chuyện không thể nào.
Có điều ta chui lỗ thủng trong quy tắc, là một pháp sư vong linh, ta có thể ký khế ước với tạo vật ‘tham lam’ của mình, mà tham lam chỉ có bản năng, không có linh hồn, loại khế ước lấy linh hồn làm mục tiêu như khế ước ma sủng đương nhiên không thể thực hiện được, tuy vậy nếu ta đem linh hồn Heloise trong tình trạng bất tỉnh thả vào trong tham lam, khế ước đó sẽ tự động đem linh hồn nàng trong trạng thái đánh mất ý chí và chống cự coi là linh hồn của tham lam, sau đó khế ước được thành lập thuận lợi.
Nàng là ma sủng của ta, theo quy tắc cơ bản, một ma sủng không thể vượt qua pháp sư, do đó thực lực nàng giảm xuống rất nhiều, từ sử thi giảm xuống tận truyền kỳ, người cũng trở nên ngoan không ít.
Mà sau khi ký cái khế ước này, chỗ tốt đối với ta cũng rất rõ ràng, ma sủng sẽ tặng lại một phần mười thuộc tính cơ sở của mình cho chủ nhân. Cái tác dụng này với pháp sư bình thường có cũng được không có cũng thế, dù sao mấy thứ như quạ, dơi, cú, mèo… đó đều có thuộc tính thê thảm vô cùng, sau khi chia cho mười, thể chất thêm 1, nhanh nhẹn thêm 1 đã là loại hiếm.
Còn ma sủng của ta, lực lượng +2, thể chất +4, nhanh nhẹn +1, trí lực +3, tinh thần +2, tăng 30% hiệu quả của ma pháp vong linh, tăng 20% hiệu quả của ma pháp nguyên tố, quả thực là bật hack. Đó là còn chưa tính tới năng lực chiến đấu của vô số thể phân liệt.
Nói thật, ta sẽ làm trò ký khế ước ma sủng bởi vì ta không có tín nhiệm gì đáng kể với nàng, không dám để nàng ở ngoài tầm mắt.
“Cái khế ước ma sủng này là hàng đặc biệt, sau khi ta chết đi sống lại vẫn giữ nguyên. Một ma sủng cường đại như vậy, dù cùng nhau bị đánh về cấp 1 thì vẫn là thứ ta có thể dựa vào sau khi bị tẩy trắng.”
Dựa theo kế hoạch, thời gian ta phục sinh đã không còn xa, cũng đến lúc tính chuyện tương lai.
Vì vậy, ta nhìn về phía Heloise, trong mắt không có ý tốt.
“Thể chất 40, da dày thịt béo cũng chỉ đến thế là cùng, sư phụ, về sau nếu ta bị đánh tất cả đều phải dựa vào ngươi.”
Đúng lúc này, Heloise đột nhiên lên tiếng, giọng nói đầy kinh ngạc.
“Ồ!? Đám người kia sao lại ra mặt lúc này?”
Trên bản đồ địa hình bằng cát, đám cường giả kia đang di động về hướng cửa thành, nhìn tình huống này, ta lại cười:
“Nghe chuyện thần khí có linh, tự chọn chủ cho mình chưa?”
“Nói mò, số thần khí lão nương sờ qua ít nhất hai chữ số, chưa bao giờ thấy thần khí nào tự chọn chủ nhân cho mình. Mặc kệ thần khí mạnh cỡ nào thì nó tạo ra đều để cho người khác dùng, nếu nó thông minh đến nỗi tự chọn chủ thì chúng đã sớm quay về tay chủ nhân đầu tiên, hoặc là thấy người khác tranh mình quá phiền, tự đào hố đem mình chôn xuống. Thần khí chọn chủ là cái gì, rõ ràng là bug trong mấy bản tiểu thuyết kị sĩ. Nếu thật sự gặp được tình huống như vậy thì nên xem xét lại xem có trúng phải bẫy hay âm mưu nào không trước đã.”
“Đáng tiếc, rất nhiều người không nghĩ thế nha, hoặc là đã nghĩ đến nhưng lại tự thôi miên mình là trường hợp đặc biệt.”
Nhìn đám người đang rồng rắn kéo nhau về phía ngoài thành, ta không hỏi cảm thán…
….
Không gian kỳ điểm chính là thông đạo không gian trong thiên nhiên, chúng thường là một số các toạ độ không gian không ổn định, chín phần mười trong số chúng là cổng dịch chuyển hoàn toàn ngẫu nhiên, một khi tiến vào liên không biết mình sẽ đi đến đâu.
Những kỳ điểm này lại có chút liên hệ với nhau, khi đi vào một kỳ điểm thì thường sẽ đi ra một kỳ điểm khác, thậm chí có một số cặp kỳ điểm có kết nối mạnh mẽ, chúng tạo thành một thông đạo ổn định, hệt như một cây cầu.
Loại thông đạo ổn định này có không ít ở thế giới dưới lòng đất, bất cứ vị thành chủ nào nếu phát hiện một đầu thông đạo đều sẽ coi đó là trọng điểm quân sự, lập tức xây dựng cửa ải và cứ điểm tại đó.
Nhưng sự hình thành không gian kỳ điểm chủ yếu là do thiên nhiên. Mặc dù trong điều kiện địa tầng và không gian không ổn định như thế giới dưới lòng đất, tỉ lệ tìm thấy một kỳ điểm xung quanh thành Vitein kết nối thẳng đến phụ cận thành Sulfur vẫn hoàn toàn có thể xem nhẹ, nếu thực sự cần, ngươi phải trả giá cực lớn để sử dụng một loại ma pháp không gian cực kỳ cao thâm rồi xây một cái thông đạo tạm thời.
Lần tập kích thành Sulfur lần trước cũng được thực hiện nhờ việc kích hoạt một kỳ điểm rồi kết nối với một kỳ điểm khác tại trong một sơn động cách thành Sulfur hơn ba mươi dặm về phía nam, sau đó hai bá chủ mang theo cận vệ của mình đi qua tiến hành đánh lén.
Đương nhiên, từ một khía cạnh nào đó, việc này đã nói rõ rằng các bá chủ để tâm đến thành Sulfur không phải chuyện ngày một ngày hai, việc tạo thành thông đạo tạm thời cần đồng thời tiến hành cả hai phía, không phải thứ thời gian ngắn có thể hoàn thành.
Lần tập kích đó quân đội người thú mà Dath mang tới bị toàn diệt, vì tránh kỳ điểm bị phát hiện, hắn còn phải chạy bộ trở về.
Lần này có khá nhiều điểm khác biệt, nếu hai cái kỳ điểm lần thứ hai được tiến hành kết nối, thông đạo tạm thời sẽ biến thành thông đạo vĩnh viễn, mà vì lẽ đó, cái giá phải trả và độ khó khi kết nối tăng lên rất nhiều.
Mà đối với ma pháp không gian, những kẻ đi qua xâm chiếm vô số vị diện như ác ma nếu tự xưng thứ hai thì không có chủng tộc nào dám nói mình là thứ nhất.
Cái tế đàn ác ma màu máu này cũng lợi dụng kết cấu không ổn định của không gian tại kỳ điểm, sau đó thông qua số lượng lớn máu tươi và linh hồn của tế phẩm để mở ra cánh cửa hướng tới chỗ ác ma. Dath lập lên tế đàn này, ngoại trừ mong muốn có thêm viện binh và trợ giúp còn chờ mong bá tước ác ma tự mình xuất thủ đem quân tiến đến diệt sạch thành Sulfur.
“Chỉ cần không có thành Sulfur, bọn ngu xuẩn này có đáng là gì.”
Lời nói của Dath có chút khó nghe, thế nhưng cũng chỉ ra được chỗ yếu kém lớn nhất của chúng ta. Thành Sulfur phòng ngự yếu kém, thiếu khuyết cứ điểm chiến lược, vẻn vẹn chỉ có một toà thành trì.
“Ha ha, mới trăm năm lịch sử có là gì, chỉ cần phá vỡ hang ổ của bọn chúng, Adam hay Vô Miên giả đều như nhau, không tạo nổi gợn sóng nào.”
Đương nhiên, Dath và Astranaar đều đem một số việc giấu đi mà không nói ra, ví dụ như các kẻ giật dây phía sau yêu cầu giải trừ phong ấn cho hoả nguyên tố thần, hoặc là lập tức trở mặt sau khi giải quyết thành Sulfur.
Lúc này, vô số binh sĩ đã bắt đầu bày trận, bọn hắn đang chờ đợi cánh cổng thứ nguyên mở ra.
“Đây là mười hai lữ đoàn người thú lòng đất, số lượng lên đến 79.000! Trước mặt các tinh binh trải trăm trận của ta, mấy tên hèn mọn của thành Sulfur chỉ là kiến hôi.”
“Dù ta chỉ cho ngươi mượn bốn tiểu đoàn, tổng cộng mới gần ba ngàn người, thế nhưng trong đó có đến hai tiểu đoàn pháp sư, một cái tiểu đoàn vu sư hắc ám, hẳn là có thể bổ sung đủ binh chủng ma pháp cho ngươi.” (*)
Đại quân tụ tập, đầu người thú đông nghịt tầm mắt, chiến kỳ dần dần được dựng đứng lên, đây là sức mạnh chính thức của một bá chủ, là quân đội tinh nhuệ của mười mấy thành thị ở thế giới dưới lòng đất.
Số lượng cường giả thánh giai, truyền kỳ giai không ít, thậm chí còn xuất hiện cả những siêu cường giả cấp sử thi, khác biệt với lần trước, các bá chủ lần này đã chuẩn bị kỹ càng.
Đột nhiên Dath nhìn về phía bầu trời thành Vitein, đầu tiên là giật mình, sau đó là giận dữ, cuối cùng còn có cả một chút sợ hãi.
“Vĩnh Dạ quyền trượng, Nó lại tự mình bay tới đây?”
Đúng thế, màn trước mắt hệt như cảnh trong tiểu thuyết kỵ sĩ vậy, thần khí chọn trúng chủ nhân của mình, cách xa ngàn dặm vẫn tự bay tới.
Đối với kẻ đã trúng độc rất sâu như sư vương, đây là chuyện khiến người ta cao hứng, nhưng phía đằng sau chuyện vui mừng là một thứ khác khiến hắn giận dữ và sợ hãi, đó chính là đám người đang truy đuổi quyền trượng, họ tất nhiên không tán đồng thứ gọi là ‘thần khí chọn chủ mà hầu’.
“Cấm ai chạm vào nó, nó là của ta, Greenspan!”
“Không, kẻ tiếp cận Vĩnh Dạ đại đế nhất là Ramstein ta mới xứng đáng với thanh quyền trượng ấy, ta đã nghe được tiếng nó triệu hoán.”
“Ngu xuẩn, đó là ảo giác của ngươi, thanh trượng rõ ràng đang kêu gọi ta! Đây là khảo nghiệm nó giành cho ta!”
Ba kẻ dẫn đầu là ba vị chấp chính quan đã gần như điên cuồng, xem ngọn lửa xanh đang thiêu đốt kịch liệt trong hốc mắt, họ có vẻ đã bắt đầu thiêu đốt linh hồn chính mình, mà phía sau, cái gì cũng có.
Thật không hiểu sao cửu đầu xà hoàng có thể tới, thân thể quá cỡ của nó vốn không thể thông qua được thông đạo nối với mặt đất.
Bên kia, một thiên sứ cầm chiếc cung mặt trời vừa đánh vừa đuổi với một con balor cầm roi lửa trong tay. Bên kia, một con sa trùng khổng lồ đang trồi lên sụp xuống, số diện tích đất đai bị nó phá huỷ trải dài từ tận thành Vitein đến đây. Kỵ sĩ tộc tinh linh cưỡi unicorn thì đamg đọ tốc độ với tử linh kỵ sĩ…. Hơn ngàn cường giả thuộc đủ loại chủng tộc dốc hết sức đuổi sát thanh quyền trượng, mà ngăn trở trước mặt bọn hắn lại là liên quân của hai bá chủ.
Giờ phút này, Dath bỗng nhớ tới lời nói của gã đeo mặt nạ đó trước khi rời đi.
“Ngươi có lẽ sẽ hối hận.”
Lúc ấy, hắn còn rất hào hùng trả lời rằng:
“Vua của người thú từ trước đến nay không hối hận.”
Nhưng giờ đây, khi nhìn quân đội của mình sắp bị cuốn vào một cuộc chiến từ trên trời rơi xuống, nhìn binh sĩ của mình đang bị các cường giả nghiền ép đồ sát, nhìn thanh quyền trượng lóng lánh loá mắt trước mặt, lại cảm giác được tên khốn kiếp Astranaar đã biến mất vô tung, lão sư tử với mái tóc trắng bệch chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
“Vô Miên giả, ngươi nói đúng, ta hối hận, nhưng…”
Hắn ngửa đầu lên trời, bờm tóc trợn ngược, cất tiếng gầm rú:
“WAGRRRRR! NGƯỜI-THÚ-VĨNH-VIỄN-KHÔNG-CHẤP-NHẬN-THẤT-BẠI!!!”
Sau tiếng gào thét kinh người, lão sư tử già vạch lên mặt mình một vết thương lưu lại cừu hận, gã sư vương chưa từng chịu thua đó lại trở về.
“Tên Vô Miên giả giảo hoạt hơn ma quỷ kia! Ta thừa nhận ta hối hận, thế nhưng ta sẽ không nhận thua! Ngươi chờ đó! Thù ngày hôm nay ta sẽ báo lại gấp mười!”
“Trung đoàn thứ nhất, thứ bảy, thứ chín lên nghênh chiến, chiến đoàn độc nhãn trùng kích chính diện, bày trận ra cho ta! Để bọn hắn thấy quân đoàn người thú mạnh mẽ thế nào! Lũ yếu đuối trên mặt đất lại dám dương oai dưới lòng đất! Giết sạch bọn hắn!”
….
“Tham lam vẫn luôn là nguyên tội khó khắc chế nhất.”
Nhìn đám cường giả điên cuồng đuổi theo quyền trượng đã biến mất trên sa bàn, ta cũng dự định đứng dậy hành động.
“Không đợi?”
“Không đợi nữa, bá chủ của lòng đất không phải dễ đối phó đến thế, chúng ta phải chuẩn bị,. Eliza, cảm tạ Minie giúp ta, nếu không phải hắn mang tới tình báo về nơi Dath tập kết quân, lần này thật sự hỏng việc. Bảo Annie và Adam chuẩn bị khởi hành, đã đến giờ quyết chiến rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...