“Vậy hai người các con..…”
“Mục đích của xem mắt là kết hôn, không phải sao?”
Lưu Phân Phương nghe xong gật đầu như gà con mổ thóc, khóe mắt hiện lên vết chân chim vì cười lên, nhưng cô cảm thấy rất vui.
Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên ý thức được, cô 27 tuổi còn chưa kết hôn, mẹ sẽ lo lắng cỡ nào.
Hứa Thanh Nhiễm cong khóe môi, trong lòng áy náy, cùng Lưu Phân Phương hàn huyên vài câu về Hàn Trạc mới về phòng.
Hiện tại mà nói, cô cảm thấy Hàn Trạc thật tốt.
Nhưng hợp đồng đó, cô phải nghiêm túc cân nhắc.
Đến tận lúc Lưu Phân Phương gọi cô xuống ăn cơm tối, Hứa Thanh Nhiễm mới hoàn thành xong tất cả điều kiện mình muốn.
Tổng cộng viết đầy một trang giấy A4, lớn lớn bé bé có hơn ba mươi điều, cô cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc, không biết Hàn Trạc có thể chấp nhận hay không.
.
truyện tiên hiệp hay
Cơm nước xong, Hứa Thanh Nhiễm rửa chén như thường ngày, Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương xem TV trong phòng khách, từ khi biết con gái bắt đầu đoạn tình cảm mới, hai vợ chồng già yên tâm rất nhiều.
Hứa Thanh Nhiễm tắm rửa xong, nhìn thấy WeChat có thông báo mới.
—— Hàn Trạc gửi lời mời kết bạn.
Cô nhấn đồng ý.
Mới vừa đồng ý, Hàn Trạc liền gửi một tin nhắn tới.
Hàn Trạc: 【 Ăn cơm chưa? 】
Thanh nhiễm: 【 Vừa ăn xong.
】
Hàn Trạc: 【 Điều khoản trong hợp đồng đã suy nghĩ thế nào? 】
Thanh nhiễm: 【 Đã suy nghĩ được rồi.
】
Hàn Trạc: 【 Ừ.
】
Hứa Thanh Nhiễm nhìn chữ ừ trên màn hình, không tiếp tục nhắn nữa.
10 giờ tố, Hứa Thanh Nhiễm đang viết bản thảo, điện thoại vang lên thông báo.
Cô tò mò cầm lấy điện thoại là tin nhắn của Hàn Trạc, hai chữ vô cùng đơn giản: “Ngủ ngon.”
Hứa Thanh Nhiễm cong môi, nhắn lại ngủ ngon.
——
Hôm sau, nhiệt độ như cũ rất thấp, nhưng sắc trời không tệ lắm.
Trên ngọn cây tuyết phủ hơn phân nửa, kết thành khối băng dài trong suốt, Hứa Thanh Nhiễm còn nhỏ rất thích nhìn chằm chằm cảnh này đên thất thần, hoặc là nhìn nó tan ra nhỏ từng giọt xuống dưới.
Thông báo WeChat lại vang lên, Hứa Thanh Nhiễm hoàn hồn.
Cô cúi đầu mở WeChat.
Hàn Trạc: 【 Hai mươi phút nữa anh sẽ tới.
】
Hứa Thanh Nhiễm chờ 11 giờ 19 phút mới xuống lầu, đã thấy xe Hàn Trạc trong bãi đỗ xe.
Hàn Trạc xuống xe giúp cô mở cửa ghế phụ, cười nói: “Hay thật, chúng ta đều đến trước một phút.”
Hứa Thanh Nhiễm cũng cười
Ở chung với Hàn Trạc, thật thoải mái.
Cô không biết có phải đây là điểm Lưu Phân Phương nói tốt không.
Xe ngừng ở bãi đỗ xe, Hàn Trạc xuống trước, vòng qua ghế phụ giúp Hứa Thanh Nhiễm mở cửa.
Hứa Thanh Nhiễm nhẹ giọng cảm ơn.
Nhận thức của cô với Hàn Trạc vẫn luôn là một thân sĩ.
Khi Tần Uông Dương và cô ở cùng nhau, hắn ta chưa từng ân cần như vậy.
Trong đại sảnh đã ngồi đầy người, rất náo nhiệt.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn căn phòng tràn đầy người, khuôn mặt nhỏ nóng lên.
Hàn Trạc nhìn cô, cúi người: “Hôm qua anh đã đặt trước phòng riêng trên lầu hai, chúng ta lên đó.”
Nghe Hàn Trạc nói, ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm sáng lên, vui vẻ cười với anh.
Hô hấp Hàn Trạc tạm dừng trong chốc lát.
Cũng chỉ không đến một giây, anh liền khôi phục trạng thái ung dung trầm ổn.
Anh nói: “Đi thôi, bên này.”
Hứa Thanh Nhiễm cùng anh đi lên lầu hai.
Đời trước do Tần Uông Dương mà Hứa Thanh Nhiễm trầm cảm hai năm, hai năm đó không hề ra khỏi cửa, trọng sinh trở về, cũng chưa tới qua Tử Khí Đông Lai.
Không nghĩ tới Tử Khí Đông Lai phát triển tốt như vậy, nếu Hàn Trạc không chuẩn bị trước, bọn họ hẳn sẽ xấu hổ đứng trong đại sảnh, bàn bạc nên đi chỗ khác ăn cơm.
Mới ngồi xuống ghế, phục vụ liền đưa thực đơn đến, chưa đến hai mươi mục đồ ăn đã lục tục đưa lên.
Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, đồ ăn đưa lên thật quá nhanh?
Mà đại sảnh lầu một rất nhiều bàn chưa có đồ ăn, đều phải xếp hàng đợi.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Hứa Thanh Nhiễm, Hàn Trạc giải thích: “Chủ quán lúc trước là bênhh nhân của anh, sau có tiếp xúc nhiều, trở thành bạn bè.”
“Anh nói mang bạn gái tới ăn cơm, nhờ cậu ấy chuẩn bị trước 1 đội phục vụ, cậu ấy cũng vui vẻ đồng ý.”
“Ra là vậy.” Hứa Thanh Nhiễm gương mặt nóng lên, có lẽ vì nghe được Hàn Trạc ôn nhu gọi cô là “Bạn gái”.
Cảm giác cũng không chán ghét lắm, lại hơi ngượng ngùng.
Nếu đời trước không thích Tần Uông Dương, cô sẽ rất yêu thích người như Hàn Trạc.
Hai người im lặng dùng cơm.
Ăn xong, phục vụ dọn sạc bàn, đưa lên hai tách trà nóng.
Hàn Trạc theo thói quen đan tay gác trên bàn.
Đại khái khi khám bệnh, thói quen này sẽ làm người đối diện có cảm giác gần gũi hơn.
“Nhiễm Nhiễm, bây giờ chúng ta có thể nói điều kiện trong hợp đồng.”
“Được, anh nói trước đi.” Hứa Thanh Nhiễm cũng biết nên nói chuyện chính sự, cúi đầu lấy tờ giấy A4 trong túi ra.
Hàn Trạc uống ngụm trà nóng: “Trong thời gian thử hôn, anh chỉ có một yêu cầu, là chi tiêu đều do nhà trai phụ trách.”
Hứa Thanh Nhiễm nghe xong, nhíu mày một chút.
Cô có viết một điều kiện là chi tiêu chia đôi.
Hàn Trạc ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Nếu để cho em chi tiền thì mặt mũi anh không biết ném đi đâu.”
“Hơn nữa lấy năng lực kinh tế của anh, chi phí này có thể tiếp nhận được.”
Hứa Thanh Nhiễm do dự một chút, vẫn là gật đầu đồng ý.
Tính ra cũng chỉ có chi phí điện nước và mua thức ăn, mặt khác đồ dùng sinh hoạt cô có thể tự mình mua.
Nhớ trước đây Tần Uông Dương không có tiền, đều là nhờ cô cung cấp phí sinh hoạt.
Người với người, thật là khác nhau.
“Anh không còn yêu cầu gì nữa, nói điều kiện của em?”
Nhìn biểu tình Hàn Trạc nhẹ nhàng, Hứa Thanh Nhiễm nghi ngờ, chần chờ mở miệng: “Anh không còn yêu cầu khác sao?”
Hàn Trạc tâm tình tốt cong môi: “không có.”
Hứa Thanh Nhiễm thấy anh không nói nữa, cũng không chủ động đề nghị.
Cô lấy ra tờ giấy A4 đưa cho Hàn Trạc: “Đây là yêu cầu của em, anh nhìn xem chỗ nào không được, có thể sửa lại.”
“Có mang bút không?”
“Có.” Hứa Thanh Nhiễm lấy bút ra, đưa cho Hàn Trạc.
Hàn Trạc còn chưa liếc mắt nhìn điều lệ, trực tiếp ký tên mình, còn khen ngợi nói: “Chữ viết Nhiễm Nhiễm thật đẹp.”
Hứa Thanh Nhiễm từ nhỏ đã được Hứa Miểu Sinh rèn luyện thư pháp, chữ viết thật sự rất đẹp, cô khiêm tốn cười: “Em là giáo viên dạy văn, phải viết chữ thường xuyên.”
“Mà này anh không nghiêm túc xem yêu cầu em viết sao? Lỡ đâu có thứ anh không tiếp nhận được.”
“Mỗi ngày amh đều viết đơn thuốc, còn bị người bệnh trêu chọc viết lối chữ thảo*.” Hàn Trạc nói đừa một câu, mới trả lời vấn đề của cô: “Không sao, chỉ cần là hợp lý anh đều đồng ý”.
(*) Là loại chữ được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng.
Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét.
Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét.
(Giống chữ của bác sĩ bên mình đó)
Uống trà xong, hai người trò chuyện một lát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...